Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 4 - Chương 60: Kim Đan kỳ

Đây là một buổi, lễ huyết tinh rửa tội.

Ưng tộc kế vị Ưng vương sau khi chết, vốn Vu Húc là có khả năng tiếp nhận trở thành Ưng vương nhất, thế nhưng cứ bị một đao như vậy chém thành hai nửa, hai cánh tách ra, máu tươi rơi xuống đầy đất, nhiễm đỏ cả sương tuyết.

Rơi xuống đất trắng mênh mang, hết thảy trở về thanh tịnh [1]

[1]: Đây là nửa sau của câu cuối trong bài từ "Phi điểu các đầu lâm" (Chim bay về rừng) được trích từ danh tác Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.

Đầy đủ cả câu là:

"Tựa như chim hết lương thực bay về rừng, rơi xuống mặt đất trắng xóa mênh mông thật thanh tịnh", ý chỉ hết thảy phồn hoa cuối cùng đều quy về hư không.

Cảnh tượng này cho dù là ai cũng đều không ngờ đến, sức chiến đấu của Yêu tu Kim Đan kỳ có thể sánh bằng Nguyên Anh, nhưng hiện tại lại cứ dễ như ăn cháo bị người mưu hại chết rồi?

Nếu như truy cứu rõ ràng, kế này từ lúc Đường Thời hô lên một câu " Ngoại thân hóa thân" kia mà bắt đầu.

Thuật "Ngoại thân hóa thân", có thể phân ra một cái bóng khác, một thân ảnh Thị Phi xuất hiện ở trước mặt Vu Húc, vốn là Đường Thời biến thành, là giả, nhưng Vu Húc bởi vì kiêng kị Thị Phi, cho nên căn bản không dám có động tác gì, phần lớn tinh thần đều bị hấp dẫn qua đó mà không có phòng bị Đường Thời sau lưng phát động linh thuật.

Lúc này linh quang chợt lóe, y hiện tại đang nắm giữ linh thuật, cố tình giữ vài câu bên trong bài thơ có liên hệ.

Thứ nhất là "Dạ lai phong vũ thanh" (Đêm qua có tiếng gió và mưa) trong "Xuân hiểu", thứ hai là "Nghi thị địa thượng sương" (Ngỡ là sương trên mặt đất) trong "Tĩnh dạ tứ", và thứ ba là "Đại tuyết mãn cung đao" (Bão tuyết phủ đầy cung đao) trong "Tái hạ khúc".

Trước tiên mượn vị trí địa lý độc đáo của Tiểu Tự Tại Thiên, mà góp mây thành mưa, có mưa, rồi sau đó mưa thành sương tuyết, lại thuận theo hoàn cảnh tuyết đó thi triển "Đại tuyết mãn cung đao", chỉ là đao này có qua biến hoá.

Đại tuyết mãn cung đao là một linh thuật, Phá giới đao chính là một loại đao pháp, hai thứ có thể hoàn toàn không có khe hở mà đồng thời dung hợp.

Đây là một bộ chiêu thức kết hợp, dùng ba câu thơ xây dựng lên hoàn cảnh phù hợp để thi triển "Đại tuyết mãn cung đao", sau đó lại biến hóa chiêu thức, so với trước kia chỉ có thể dựa vào hoàn cảnh để thi triển linh thuật một cách cứng nhắc thì phương thức hiện tại đã có được một loại cảm giác khống chế tất cả trong tay.

Lúc trong thành Băng cực ở cảnh Băng tuyết thiên địa, Đường Thời thi triển ra "Đại tuyết mãn cung đao" có thể nói là cực mạnh, nhưng cũng bởi vì ngay lúc đó hoàn cảnh thập phần thích hợp, trong toàn bộ cảnh Tiểu Hoang tất cả đều là băng tuyết, mà bây giờ băng tuyết ở Tiểu Tự Tại Thiên này, thì do chính Đường Thời chế tạo ra.

Nói cách khác, trước kia chỉ có thể trong cảnh băng tuyết phát huy uy lực lớn nhất của "Đại tuyết mãn cung đao", nhưng giờ đã có đột phá nhờ vào chuỗi chiêu thức kết hợp này.

Chẳng qua, tình huống hiện tại, tựa hồ có chút vi diệu.

Thị Phi cùng Khổng Linh giao thủ, đánh đối phương trở tay không kịp, nàng rơi ra phía sau Tiểu Tự Tại Thiên, được Lận Thiên tiếp được, Khổng Linh phun một búng máu nhỏ, hừ một tiếng: " Phòng ngự của Tiểu Tự Tại Thiên chỉ có ra không có vào, đem những hòa thượng này bức ra ngoài hết là được."

Chỉ là phải có tài năng như thế nào đem người bức ra hết? Này không thể nghi ngờ lại trở thành một vấn đề.

Vẻ mặt Lận Thiên lạnh dần, chỉ nói: "Tiểu hòa thượng kia cùng hòa thượng Thị Phi đều cổ quái, ta đi giải quyết. Hổ vương cùng Báo vương ở phía dưới tìm người bày trận, bên này chỉ có thể giao cho chúng ta."

"Hai người bọn họ vốn chỉ đến để xem trò vui, trông cậy vào họ thì không cần nghĩ hôm nay có thể thành công." Khổng Linh liếc mắt sang Hổ vương và Báo vương vẫn luôn không có động thủ bên cạnh, " Đều cùng Ân Khương quan hệ không tồi, có thể đi theo chúng ta đã là không tệ."

"Ân Khương..."

Miệng Lận Thiên thì thào một tiếng, cũng cười lạnh, rồi sau đó từ Truyền tống trận đi vào Nhất Trọng Thiên, từ bậc thang trước sơn môn, chậm rãi đi tới, không ai dám ra tay đối với hắn, vào lúc này, công kích mới vừa rồi của Đường Thời tạo thành an tĩnh, đã bị một vòng gϊếŧ chóc khác thay thế.

Mà bản thân Đường Thời, chỉ đứng ở nơi đó, tựa hồ chốc lát đã rơi vào bên trong một loại không gian.

Lận Thiên đang từng bước một tiếp cận Đường Thời, xa xa đã có người chú ý tới nguy hiểm, nhưng Đường Thời căn bản không có bất luận cảm giác gì.

Hạt châu màu xám kia, rất nhanh xoay tròn, cùng một tiếng vang "Răng rắc" nhỏ, màu xám yếu ớt mặt ngoài vỡ tan, ở trong u ám vô tận, lại có một lũ kim quang đổ xuống, như là dòng chảy trong suốt, nhẹ mà chậm chạp như vậy...Bên trong thế giới một mảnh màu xám này, xuất hiện một vệt sáng.

Đường Thời trong nháy mắt đó, giống như lão tăng nhập định, hoàn toàn rơi vào loại bình tĩnh đột nhiên xảy ra này.

Phật quang kim sắc, khiến người tương đối mê say, toàn bộ thức hải cũng dễ chịu giống như một lũ kim quang tinh tế đó, kèm theo nhịp tim đập rung động, có một loại cảm giác chướng bụng mà đầy đặn lan tràn, thức hải của y như là bỗng nhiên tràn ra hồng thủy, phô thiên cái địa* mà tới.

* phô thiên cái địa: trải khắp trời che kín đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh.

Dưới đáy là một viên chân ngôn Phật gia kim sắc cùng với kim quang đổ xuống này xoay tròn.

Tay Đường Thời chợt nâng lên, liền theo đó đánh ra rất nhiều chỉ quyết huyền ảo.

Động tác này Đường Thời cảm thấy so với mình không có bất luận cái gì khác biệt, nhưng mà ở trong mắt những người xung quanh, thì rất có vài phần huyền ảo.

Đây không phải là thủ quyết bên trong < Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh > * sao? Mọi người tuy rằng không có luyện qua, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn qua trên bức họa vài lần, cái này chính là tâm pháp cấp cao của Tiểu Tự Tại Thiên, chỉ vài vị thượng sư có tài năng tu luyện, hiện giờ thế nhưng xuất hiện trên người một cái tiểu hòa thượng, có thể nghĩ rốt cuộc khiến bao nhiêu người chấn kinh rồi.

* Bát Nhã Ba La Mật Ða Tâm Kinh (Prajnaparamitahridaya Sutra) là một trong các kinh căn bản và phổ thông của Phật Giáo Ðại Thừa. Bài kinh nầy là một trong các bài kinh của bộ Bát Nhã kết tập tại Ấn Ðộ qua bảy thế kỷ, từ năm 100 T.C.N. đến 600 C.N. Khi được truyền sang Trung Hoa, Tâm Kinh đã được nhiều vị cao tăng chuyển dịch từ tiếng Phạn sang tiếng Hán(bản dịch):

" Ngài Bồ Tát Quán Tự Tại khi thực hành thâm sâu về trí tuệ Bát Nhã Ba la mật, thì soi thấy năm uẩn đều là không, do đó vượt qua mọi khổ đau ách nạn.

Nầy Xá Lợi Tử, sắc chẳng khác gì không, không chẳng khác gì sắc, sắc chính là không, không chính là sắc, thọ tưởng hành thức cũng đều như thế.

Nầy Xá Lợi Tử, tướng không của các pháp ấy chẳng sinh chẳng diệt, chẳng nhơ chẳng sạch, chẳng thêm chẳng bớt.

Cho nên trong cái không đó, nó không có sắc, không thọ tưởng hành thức.

Không có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân ý. Không có sắc, thanh, hương vị, xúc pháp. Không có nhãn giới cho đến không có ý thức giới.

Không có vô minh,mà cũng không có hết vô minh. Không có già chết, mà cũng không có hết già chết.

Không có khổ, tập, diệt, đạo.

Không có trí cũng không có đắc, vì không có sở đắc.

Khi vị Bồ Tát nương tựa vào trí tuệ Bát Nhã nầy thì tâm không còn chướng ngại, vì tâm không chướng ngại nên không còn sợ hãi, xa lìa được cái điên đảo mộng tưởng, đạt cứu cánh Niết Bàn.

Các vị Phật ba đời vì nương theo trí tuệ Bát Nhã nầy mà đắc quả vô thượng, chánh đẳng chánh giác.

Cho nên phải biết rằng Bát nhã Ba la mật đa là đại thần chú, là đại minh chú, là chú vô thượng, là chú cao cấp nhất, luôn trừ các khổ não, chân thật không hư dối.

Cho nên khi nói đến Bát nhã Ba la mật đa, tức là phải nói câu chú:

Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha.

(Qua rồi qua rồi, qua bên kia rồi, tất cả qua bên kia rồi, giác ngộ rồi đó!)"

Đường Thời hoàn toàn không biết gì cả, chỉ đem tay triển khai thủ quyết như vậy, viên châu màu xám bên trong thức hải theo thủ quyết của y chuyển động, tiếp đó đã có một loại cảm giác vướng víu nói không nên lời, lá Khô Diệp mặt ngoài màu xám theo chuyển động vướng víu như thế, lại từ từ rạn nứt, một vết nứt kia càng lúc càng lớn, mang đồ vật bên trong từ từ lộ ra.

Kim quang càng thêm kịch liệt, toàn bộ thức hải của Đường Thời cũng giống như bốc lên.

Một viên châu kim sắc, liền chậm rãi xuất hiện ở trong thức hải Đường Thời, đối diện ở giữa là Ấn tự chữ " Vạn" chân ngôn Phật gia.

Viên châu màu xám đã bóc ra vỏ, lại trực tiếp rơi vào màu xám bên trong thức hải Đường Thời, hòa thành một thể.

Vào lúc này trên người Đường Thời, đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Loại biến hóa như vậy, Lận Thiên rất quen thuộc, hắn nhìn thấy vầng sáng xuất thiện quanh thân Đường Thời, đã biết sự tình muốn khó giải quyết.

Chưa bao giờ từng thấy qua trường hợp như vậy, trong lúc chiến đấu còn có thể đột phá! Người nọ là quái vật sao? Rất nhiều chuyện vốn không thể nói rõ, như tâm tình Lận Thiên lúc này.

Nói thật, thật lâu chưa từng nhìn thấy người sát phạt quyết đoán hợp khẩu vị như vậy, hắn hoài nghi kẻ này căn bản không phải người của Tiểu Tự Tại Thiên, hòa thượng của Tiểu Tự Tại Thiên chưa bao giờ sẽ khai sát giới lớn đến thế, mặc dù là Thị Phi mới vừa rồi khai sát giới, đáy mắt cũng không có loại ánh mắt xem như là điên cuồng của hòa thượng kia—— loại chuyện gϊếŧ chóc này, đối với tiểu hòa thượng đó mà nói, tựa hồ đã trở thành chuyện thường ngày.

Càng làm cho người ngạc nhiên hơn là, thái độ của y đối với sinh tử, hành vi thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi tuyệt không nương tay——

Kỳ thật Đường Thời là am hiểu sâu sắc đạo lý "Đuổi tận gϊếŧ tuyệt", hơn nữa có thể phát huy đến mức tận cùng mà thôi.

Lận Thiên một bước tiến về phía trước, tay giơ lên, bấm tay thành trảo, hướng về đỉnh đầu Đường Thời chộp tới, nói thế, lúc một người đột phá cũng là thời điểm yếu ớt nhất, cho nên muốn ở sau lưng gϊếŧ Đường Thời, dễ dàng.

Trong lòng hắn thế nhưng cảm thấy có vài phần đáng tiếc, một hạt giống yêu ma tốt như vậy, lại phải chết trong tay mình —— nhưng mà loại cảm giác hủy diệt đồ sứ tốt nhất này, làm cho người ta cảm thấy vô cùng hưng phấn!

Đường Thời không có phòng ngự thậm chí không chút cảm giác nào đối với thế giới bên ngoài, chỉ đứng ở nơi đó, tựa hồ tùy ý để một trảo này rơi xuống đầu mình.

Lận Thiên không hoài nghi mình sẽ thất thủ, hắn có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, xử lý một tu sĩ đang trong quá trình đột phá, nếu còn thất thủ, danh hào Đại bàng cánh vàng chi bằng trực tiếp tặng cho Chim sẻ.

Nhưng mà khi hắn vươn tay ra, lại trước mặt gặp trở ngại, một đạo kim quang phi tới, cũng là một chuỗi Phật châu chạm rỗng mặt ngoài có hoa văn mật Ngân, hung hăng đánh lên ngón tay Lận Thiên, hắn nhanh chóng đem tay này thu hồi, lại vẫn bị công kích, ngón tay tê rần, thế nhưng đã bị phá phòng ngự.

Hắn chăm chú nhìn về phía chếch mình, Thị Phi vừa mới đánh lui Khổng Linh đang đứng ở nơi đó, chuỗi Phật châu kim sắc kia bay trở về tay hắn, liền bị Thị Phi nhẹ nhàng cầm lấy, sau hướng về Lận Thiên tạo cái chắp tay.

Đáy mắt Lận Thiên hơi vài phần kiêng kị, chỉ cười lạnh một tiếng, lại ngoài dự liệu mà trực tiếp hướng về Đường Thời đánh tới!

Chim đại bàng cánh vàng, mặc dù không thay đổi bản thể, tốc độ cũng là cực nhanh, như chợt lóe đã đến trước người Đường Thời, nhưng mà Thị Phi không biết khi nào đã đến sau lưng Đường Thời, hắn vươn tay ra một trảo, lúc bàn tay Lận Thiên nháy mắt chạm vào trán Đường Thời, đem Đường Thời kéo về phía sau, rồi sau đó thân hình chợt lui!

Lận Thiên vẫn vẻ mặt cười lạnh, chỉ xem đây là cũng tới tìm chết.

Hiện giờ cổ cấm Đông Hải đã mở ra, những hòa thượng này người nào người nấy càng thêm cổ quái.

"Ngươi tu chính là ma vẫn là phật? Nếu là tu ma, hà tất dùng thuật pháp Phật môn? Nếu là tu phật, hà tất lấy ma lập tâm?"

Thị Phi vào lúc này, kỳ thật là nửa bước tại ma, nửa bước tại phật, tâm hắn chia tả hữu ( bên phải và bên trái), lại phân biệt rõ ràng, dùng phật hiệu sạch sẽ nhất để gϊếŧ người, đáy mắt mặc dù là một mảnh màu đỏ, lại không nghĩ còn có tất cả thần sắc thanh tỉnh.

Đường Thời < Tâm kinh > rốt cuộc là nơi nào đến, hắn cũng không rõ ràng, chỉ là lúc này không cần đi truy cứu việc đó, không có cách nào mắt thấy Đường Thời bị Lận Thiên hại.

Hắn nhìn về phía Lận Thiên, lại đem Đường Thời đặt sang một bên, nhìn người này đối thế giới bên ngoài không hề sở giác ( không chút cảm giác) mà nhắm mắt lại, như đang ngủ, quanh thân mơ hồ đã có kim quang lạnh thấu xương, liền biết y đang là thời khắc đột phá mấu chốt, bên ngoài này hết thảy liền chỉ có hắn tới đón.

"Lòng ta hướng phật, mặc dù tay đầy máu tươi, không thể chuyển vậy."

Rồi sau đó ngón tay lần phật châu, lại vỗ lên không trung, mười tám viên phật châu tất cả đều lóe ra quang hoa, ở bên tay Thị Phi làm thành một vòng tròn, nhưng Lận Thiên cũng vung tay lên, hư ảnh Đại bàng thật lớn lần thứ hai huyễn hóa ra, bao trùm nửa phía chân trời, tất cả Yêu tu loài chim bay, sắc nhọn nhất là một đôi móng vuốt cùng mỏ này, chẳng qua tác dụng lớn nhất cũng là hai cánh.

Lúc này Lận Thiên vẫn ở hình người, bên môi treo nụ cười tàn nhẫn, liền đem hình một đôi tay hóa thành bản thể của mình, không chút sợ hãi trực tiếp hướng về Thị Phi phía trước chộp tới, một viên phật châu rơi vào trong tay của hắn, liền hung hăng bóp chặt, tiếp đó thấy một tiếng vỡ bạo liệt vang lên, viên phật châu bể thành bột mịn!

Thị Phi mặt không đổi sắc, tay trên không trung vẽ một đạo đường cong, còn thừa mười bảy viên phật châu như trước xếp thành một loạt, lẫn trong đó ánh sáng kim sắc cùng một chỗ, nhìn qua như là Tiểu Kim Cương Phục Ma Trận.

Lận Thiên biết hòa thượng kia tu vi không cao, bản lĩnh lại không nhỏ, nhìn hắn xiếc như vậy, cũng cười lạnh một tiếng, lúc hắn vươn tay hướng về phật châu của Thị Phi, lại phát hiện bàn tay mình thế nhưng toả ra một đoàn kim quang, hắn nhất thời cảm thấy không tốt, liền quát: "Thủy đánh ba ngàn dặm!"

Cánh tay chấn động, như đại bàng vỗ lên mặt nước, đem một đoàn kim quang này vứt đi thật xa, nhưng mà được cái này mất cái khác, hắn còn không kịp phản ứng, đã bị mười bảy viên phật châu vây khốn.

Thị Phi sắc mặt có chút tái nhợt, Kim Cương Phục Ma Trận phải có nhiều Phật tu tài năng đồng thời thi triển, hắn một người không khỏi có chút lực bất tòng tâm. Chỉ là tình huống nguy cấp, chỗ nào có thể muốn được đến nhiều như vậy?

Xung quang Tiểu Tự Tại Thiên cũng có không ít võ tu, thủ tọa Bàn Nhược đường vừa thấy trận pháp được phát động kia, đã biết Thị Phi bây giờ gặp phải tình thế nguy hiểm, liền cất cao giọng nói: "Kết Kim Cương Phục Ma Trận, trợ giúp Thị Phi sư huynh!"

"Vâng!" Hơn mười Vũ tăng xung quanh tự động nhảy ra, liền sôi nổi từ bên cạnh xông tới, dừng ở xung quanh Lận Thiên, đồng thời kết ấn mà ngồi, là Kim Cương Phục Ma Trận, cùng phối hợp với Tiểu Kim Cương Phục Ma Trận của Thị Phi quả nhiên vô cùng thích hợp.

Lúc này ở giữa Lận Thiên cùng Thị Phi tranh đấu, đã lâm vào giằng co, Đường Thời bên này được cơ hội thở dốc.

Hiện tại bên trong thức hải của y, phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, vô số sương mù màu xám giống như bị viên châu kim sắc phát ra kim quang nhuộm thành kim sắc, trở thành một áng mây.

Kim châu kia, nhìn kỹ mới biết là một đoàn chất lỏng, chỉ là bởi vì chuyển động mà ngưng tụ thành cầu.

Cái gọi là Kim Đan kỳ, chữ "Đan" này vẫn rất có ý tứ, đan giả, hoàn vậy.

Người bình thường sẽ chờ đợi kim đan chậm rãi ngưng kết, từ chất lỏng biến thành trạng thái cố định, chính là Đường Thời hiện tại chờ không được rồi, chờ đợi thêm nữa bên ngoài không biết sẽ lại phát sinh tình huống gì, cho nên y trực tiếp ở bên trong thức hải đọc một câu, đó là " Dã hỏa thiêu bất tận", trong một đoàn chất lỏng kim sắc, dấy lên một đoàn hỏa!

Đường Thời không biết có người nào điên cuồng giống mình hay không, sử dụng phương pháp đột phá mạnh mẽ như vậy.

Kỳ thật hiện tại Đường Thời đã bước vào Kim Đan kỳ, chỉ kém một bước cuối cùng này liền có thể đủ vững vàng mà đứng ở Kim Đan sơ kỳ, bây giờ còn thiếu vài phần hỏa hậu, cho nên Đường Thời trực tiếp tạo hỏa ——

Hỏa thiêu, thành phương thuốc dân gian, đó cũng là đạo lý của Luyện Khí.