Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 29: Thủ pháp chuyên nghiệp

Mọi người yên lặng đi trở về tiểu khu, Thanh Cốt cười tủm tỉm nói:

"Tạ Nhất, Tạ Nhất, chúng ta ngủ cùng nhau được không?"

Tạ Nhất còn chưa trả lời. Thương Khâu đã chỉ vào nhà bên cạnh, nói:

"Ngươi ngủ bên kia."

Thương Khâu muốn Thanh Cốt cùng Nhϊếp Tiểu Thiến ở chung nhà. Thanh Cốt nhảy dựng lên phản kháng, kích động nói:

"Tôi không muốn, không muốn! Tôi không muốn ở cùng quỷ!"

Tạ Nhất nói:

"Cậu không phải cũng là quỷ sao?"

Thanh Cốt nói:

"Nhưng Nhϊếp Tiểu Thiến âm khí quá nặng, sẽ gặm tôi đến xương cốt cũng không dư thừa."

Tạ Nhất:

"......"

Cái quỷ gì chứ?

Bởi vì Thanh Cốt đáng thương vô cùng, hận không thể thành con lười ôm eo Tạ Nhất. Tạ Nhất cũng không có cách nào, cuối cùng thương lượng với Thương Khâu một chút. Dù sao nhà Thương Khâu còn có phòng trống, để Thanh Cốt ngủ ở phòng dành cho khách thì được rồi.

Mọi người trở về đã không còn sớm, mắt thấy sắp hừng đông, vì thế đều đi tắm rửa, chuẩn bị ngủ.

Tạ Nhất tắm rồi, Thanh Cốt từ phòng dành cho khách ló đầu ra, nhỏ giọng nói:

"Tạ Nhất, anh cần phải cẩn thận nga, ngàn vạn lần đừng bị mặt than kia gặm đến xương cốt cũng không dư thừa a."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất nói Thanh Cốt nhanh đi ngủ, còn mình vào phòng. Thương Khâu còn chưa có nghỉ ngơi, thoạt nhìn đang chờ Tạ Nhất. Tạ Nhất đi vào, Thương Khâu từ trên bàn lấy một tờ giấy đưa qua, nói:

"Đây là của cậu."

Tạ Nhất thấy một tấm chi phiếu, là chi phiếu người phụ trách công viên giải trí đã đưa cho bọn họ. Tiền đặt cọc là 500.000 CNY, khoảng còn lại là 700.000 CNY. Tiền công đuổi ma thế nhưng hơn một triệu.

Thương Khâu đưa cho Tạ Nhất chi phiếu 500.000 CNY. Ngay sau đó hắn lại xoay người, mở ra một cái ngăn tủ, từ bên trong lấy ra mấy cọc tiền giấy đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất chỉ cảm thấy trên tay nặng trĩu, đôi mắt nhìn thẳng.

Đó là ngăn tủ bình thường lại chứa nhiều tiền như vậy. Từ khi Tạ Nhất ở nơi này cũng không đυ.ng tới ngăn tủ kia. Mà ngăn tủ cũng không có khóa lại, Tạ Nhất cho rằng đó chỉ là ngăn tủ chứa quần áo cũ. Nhưng mà...

Nơi đó tất cả đều là tiền, rất nhiều. Hơn nữa Tạ Nhất thề, tuyệt đối không phải minh tệ. Tạ Nhất xem trợn mắt há hốc mồm. Thương Khâu lại là nhàn nhạt nói:

"Lúc trước chúng ta đã nói, cậu tới hỗ trợ, chúng ta mỗi người một nửa, đây là phần của cậu."

Tạ Nhất càng trợn mắt há hốc mồm. Đời này lần đầu tiên nhìn thấy chi phiếu nhiều tiền như vậy, còn có nhiều tiền giấy xếp như cục gạch. So với "nhà giàu mới nổi" Tất Bắc kia còn có nhiều tiền hơn. Thật không nghĩ tới, Thương Khâu không hiện sơn không lộ thủy là đại gia ngầm?

Tạ Nhất giật mình một trận, nhanh nói:

"Đừng, đừng, đây là quá nhiều. Tôi không nghĩ tới một đơn hàng lại nhiều tiền như vậy. Tôi cái gì cũng chưa làm, cũng không giúp được gì, anh đừng cho tôi nhiều như thế."

Thương Khâu có chút hồ nghi nhìn Tạ Nhất, nói:

"Cậu không thích tiền?"

Tạ Nhất rất muốn ném ánh mắt xem thường.

Ai không thích tiền. Nếu không thích tiền, cần gì sáng đi làm tới tối, thứ sáu đến chủ nhật còn phải ở quán ăn đêm cực khổ!

Thương Khâu tựa hồ có chút nghi hoặc, Tạ Nhất nói:

"Thích thì thích, nhưng tôi cái gì cũng chưa làm, anh cho tôi nhiều như vậy, lương tâm tôi bất an."

Thương Khâu nhướng mày, ngay sau đó thu lại tờ chi phiếu, đem thêm mấy cọc tiền đặt ở trong tay Tạ Nhất, nói:

"Tôi sẽ giữ nơi này, chừng nào cậu cần tiền, thì tự mình đến lấy."

Hắn nói, đem tờ chi phiếu thả lại ngăn tủ. Tạ Nhất lau mặt một phen, nói:

"Chúng ta thương lượng một chút đi. Anh tốt xấu gì cũng nên khóa ngăn tủ lại."

Thương Khâu hồ nghi nhìn Tạ Nhất, giống như cũng không sợ người khác đoạt đồ của hắn. Bất quá Tạ Nhất cẩn thận nghĩ nghĩ, Thương Khâu có thân thủ thế kia hẳn là không sợ.

Nhưng do Tạ Nhất mãnh liệt yêu cầu, Thương Khâu đồng ý đổi sang tủ mới có khóa đầy đủ. Vì thế hai người cùng nhau dọn những chồng tiền tới tủ có khóa, còn có mấy tấm chi phiếu. Tạ Nhất đem những thứ quý giá sửa sang lại, đóng cửa tủ, khóa cẩn thận, lúc này mới thở phào một hơi.

Không ngờ Thương Khâu có nhiều tiền như vậy! Công việc đuổi ma thu nhập cao như vậy sao?

Dời xong trận địa, Tạ Nhất cảm giác mình cũng phải mệt mỏi. Không phải mất sức, mà là đời này chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, là bị dọa.

Sửa sang lại xong, Tạ Nhất liền lên giường, chuẩn bị ngủ, nhưng có chút ngủ không được. Thương Khâu cũng lên giường, tắt đèn. Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:

"Thương Khâu, anh nói Thanh Cốt rốt cuộc là quỷ gì? Hắn là chết như thế nào? Còn chạy đến nhà ma đi làm "việc tốt"? Quỷ quái đều nhàn như vậy sao?"

Thương Khâu nghiêng đầu nhìn một cái, nói:

"Cậu không cần lo lắng cho hắn. Trên người Thanh Cốt có khí tức đen đυ.c. Tuy rằng tôi không biết hắn là chết như thế nào, nhưng thoạt nhìn là âm hồn nghiệp chướng nặng nề."

"Nghiệp chướng nặng nề?"

Tạ Nhất có chút giật mình, hồi tưởng một chút về Thanh Cốt. Mắt to trong veo, vô cùng khả ái, nói chuyện thích bĩu môi, tính cách hoạt bát rộng rãi, chỉ là hơi có một chút tùy hứng. So sánh với những đứa trẻ hư hiện tại đã thực đáng yêu, cũng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn rất được người thích. Tạ Nhất nhịn không được nói:

"Cái dạng tội nghiệt gì?"

Thương Khâu dứt khoát trực tiếp nghiêng người, nằm nghiêng đối mặt Tạ Nhất. Tuy rằng hiện tại Thương Khâu trong thể xác Tạ Nhất, dáng người cũng không cao lớn, nhưng ánh mắt vẫn như cũ kiên định, tràn ngập uy nghiêm đáng tin. Giọng Thương Khâu quanh quẩn ở trong bóng đêm yên tĩnh.

"Sát giới."

Sát giới?

Tạ Nhất cảm giác mình có khả năng bị kinh hách. Thanh Cốt thoạt nhìn vô hại đáng yêu thế nhưng phạm chính là sát giới? Nhưng Tạ Nhất lại không chút nghi ngờ lời Thương Khâu nói, trong đầu chỉ còn lại có một đống hỗn độn nghi vấn. Thương Khâu chỉ là nói:

"Cậu cẩn thận với hắn... Đêm đã khuya, ngủ đi."

Tạ Nhất gật gật đầu, cảm giác giọng Thương Khâu trầm thấp khàn khàn. Thật sự có chút mơ màng muốn ngủ, thực mau liền nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau không cần đi làm, không cần dậy sớm, Tạ Nhất còn mơ mơ màng màng ngủ. Cảm giác có cái túi sưởi bên cạnh, vì thế chủ động dựa qua, gắt gao ôm túi sưởi ấm siêu lớn, còn dùng gương mặt cọ cọ. Tạ Nhất còn đang hưởng thụ ấm áp, liền nghe được âm thanh, là chuông di động. Túi sưởi ấm trong lòng ngực đột nhiên liền rời khỏi, sau đó Tạ Nhất bị đẩy sang một bên.

Tạ Nhất có điểm mê mang, dụi dụi mắt. Mở mắt ra mới phát hiện không có túi sưởi ấm nào cả, chính mình có thể là đang nằm mơ. Thương Khâu đứng ở bên giường, tựa hồ cũng là vừa mới dậy, đang tiếp điện thoại HunhHn786.

Không biết là điện thoại gì, hẳn không phải tin tức tốt. Trên mặt Thương Khâu có chút không thoải mái, híp mắt, giọng vững vàng nói:

"Được rồi, tôi lập tức qua đó."

Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy, liền xoay người ngồi dậy, hỏi:

"Làm sao vậy?"

Thương Khâu đem di động ném ở trên giường, nhanh thay quần áo, nói:

"Công viên giải trí lại xảy ra chuyện, người phụ trách nói đêm qua nhà ma lại có quỷ, còn mất tích một du khách, đến nay chưa có tìm được."

Tạ Nhất vừa nghe, bậc ngồi dậy, nói:

"Tại sao lại như vậy? Thanh Cốt không phải đã đi theo chúng ta rồi sao?"

Thương Khâu thay quần áo, Tạ Nhất cũng nhanh đi xem Thanh Cốt. Thanh Cốt cũng là ngày ngủ đêm ra ngoài, lúc này còn lười trên giường, ôm chăn. Thời điểm ngủ, hắn cuộn tròn, tựa hồ không có cảm giác an toàn. Dáng người tinh tế, nằm ở giường lớn liền càng nhỏ.

Thanh Cốt tựa hồ nghe thấy Tạ Nhất đi vào, xoa xoa đôi mắt, nói:

"Ô? Tạ Nhất muốn cùng tôi làʍ t̠ìиɦ sao?"

Tạ Nhất:

"......"

Nhà ma ở công viên giải trí lại xảy ra chuyện. Tạ Nhất cùng Thương Khâu chuẩn bị đi đến đó một chuyến. Bởi vì chuyện này cùng Thanh Cốt có quan hệ, cho nên Thanh Cốt cũng tính toán đi xem.

Mọi người cùng nhau xuất phát. Ở trên đường, Tạ Nhất còn hỏi Thanh Cốt.

"Nhà ma còn có quỷ quái khác không?"

Thanh Cốt lắc đầu nói:

"Không có, chỉ có một mình tôi."

Tạ Nhất nói:

"Vậy kỳ quái, đêm qua thế nhưng lại có quỷ."

Thanh Cốt nói:

"Khẳng định chỉ có một, tôi chính là quỷ vài ngàn năm, trong phạm vi nếu có quỷ quái nào xuất hiện khẳng định có thể cảm giác ra. Tuyệt đối không có."

Tạ Nhất nói:

"Vậy kỳ quái, ngày hôm qua còn có du khách mất tích, vẫn chưa tìm được."

Thương Khâu híp mắt, nói:

"Đi trước nhìn kỹ hẵn nói."

Mọi người thực mau chạy tới công viên giải trí. Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên công viên giải trí còn chưa có mở cửa, người phụ trách chạy nhanh dẫn bọn họ đi vào. Thương Khâu dò hỏi tình huống, người phụ trách nói:

"Vào đêm qua, bởi vì đã không còn quỷ quái cho nên nhà ma một lần nữa khai trương."

Công viên giải trí thứ sáu thứ bảy chủ nhật giờ mở cửa kéo dài. Do còn có tham quan cảnh đêm như vậy khách sạn quán ăn của công viên giải trí cũng được dịp kinh doanh.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu mang theo Thanh Cốt sau khi rời khỏi, nhà ma liền mở cửa. Bởi vì nhà ma "sửa chữa" vài ngày, rốt cuộc mở cửa, rất nhiều du khách đến xếp hàng vào chơi. Ban đầu thực bình thường. Người phụ trách nói:

"Không có bất luận cái gì khác thường, nhân viên công tác cũng báo cáo thực bình thường. Nhưng... thực mau liền không thích hợp!"

Người phụ trách dẫn bọn họ tới phòng làm việc, bên trong có mấy nhân viên. Mọi người thoạt nhìn đều thực mỏi mệt. Những người đó đều là nhân viên giả ma quỷ. Tạ Nhất nhìn thấy có người bị thương, vài nhân viên tay bị băng bó, còn có máu chảy ra. Người phụ trách nói nhân viên công tác kể lại cho bọn họ nghe HunhHn786.

Một nhân viên công tác hồi ức lại. Vừa mới bắt đầu thực bình thường, du khách rất nhiều. Ngay sau đó liền có du khách lớn tiếng kêu thất thanh. Bất quá nơi này là nhà ma, không kêu mới là lạ đó.

Mọi người cũng không phát hiện dị thường, nhưng âm thanh kia không thích hợp. Du khách đều bị kinh động, ngay sau đó nhân viên thấy được một bóng trắng bay qua.

"Tôi dám khẳng định, chúng tôi không có đạo cụ như vậy. Kia tuyệt đối không phải đồng nghiệp chúng tôi!"

Một cái bóng màu trắng, du khách cũng thấy được, lớn tiếng thét, nhà ma có rất nhiều người nên khiến cho hỗn loạn. Du khách kêu sợ hãi xô đẩy nhau hướng đến cửa nhà ma, muốn thoát ra bên ngoài. Nhân viên công tác muốn duy trì trật tự, kết quả bị đẩy ngã, trong đó vài người bị giẫm đạp, bị thương tích.

Nhân viên đang kể họ Trương, gọi là Tiểu Trương. Trên đầu Tiểu Trương cũng bị thương, còn quấn băng vải.

"Tôi đây cũng là vào ngày hôm qua bị giẫm đó, cánh tay gãy xương, còn có du khách giẫm trên đầu đi qua, còn mang giày cao gót giẫm lên mặt tôi."

Nhân viên công tác hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, thoạt nhìn thập phần chật vật. Tạ Nhất đại thể xem một chút, không thể không nói nhân viên công tác nhà ma rất vất vả.

Tiểu Trương nói:

"Bởi vì náo loạn, nhà ma liền đóng cửa. Sau đó chúng tôi tiến hành tra xét một chút, căn bản không có nhìn thấy cái gì."

Thương Khâu nói:

"Camera theo dõi đâu?"

Tiểu Trương nói:

"Ngày hôm qua vị hỏng rồi."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Khoan đã, thời điểm chúng tôi đi không phải còn dùng được sao?"

Tiểu Trương nói:

"Đúng vậy, chính là sau đó liền hỏng rồi, không biết là nguyên nhân gì. Có thể là do dây điện cũ có vấn đề, hiện tại còn chưa có sửa chữa."

Cái này hay rồi, camera theo dõi cũng không xem được.

Thương Khâu lúc trước đã nói qua, quỷ ma đều là âm khí, cũng không theo dõi được bằng thiết bị này. Cho nên nếu muốn biết thật là có quỷ, hay là có người giả thần giả quỷ, nhìn qua hình ảnh theo dõi là được. Nhưng hiện tại thiết bị theo dõi không thể xem.

Tiểu Trương lại nói:

"Khi đó thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi tính toán về ký túc xá. Kết quả bảo vệ đột nhiên chạy tới nói có du khách lạc đường, chính là từ nhà ma lao ra lạc đường."

Nhóm Tiểu Trương đi theo bảo vệ hỗ trợ tìm kiếm khắp nơi, vẫn luôn đang tìm kiếm, nhưng căn bản không có tìm được, tìm cả đêm, cho đến hiện tại vẫn không hề có thu hoạch. Tiểu Trương nói:

"Người nhà hiện tại còn ở đây, đang ở phòng nghỉ của công viên giải trí, vẫn luôn chửi ầm lên, đặc biệt không dễ chọc. Hiện tại làm sao đây, chỉ có thể dựa vào các vị đại sư."

Thương Khâu nghĩ nghĩ, nói:

"Tôi muốn gặp vị người nhà kia."

Người phụ trách dẫn bọn họ đi. Còn chưa đi đến cửa phòng nghỉ liền nghe được bên trong huyên náo. Ai đó nói huyên thuyên, Tạ Nhất căn bản nghe không hiểu đang nói cái gì.

Phòng nghỉ truyền ra giọng nữ, nói tiếng ngoại quốc. Tạ Nhất đã học tiếng Anh, nhưng nghe không hiểu. Giọng người nữ phi thường bén nhọn, không ngừng cất cao, khẳng định là đang mắng, còn có âm thanh giày cao gót "lộc cộc", nghe ra đang nôn nóng đi lại.

Người phụ trách mở cửa, mọi người đi vào. Tạ Nhất liếc mắt một cái liền thấy được vị người nhà kia.

Thật là oan gia ngõ hẹp...

Người ngoại quốc kia tóc vàng mắt xanh, mặc váy dài, đi giày cao gót, trong tay cầm một cái túi phiên bản giới hạn. Một thân trang phục phụ kiện thập phần xa xỉ. Cô ta chính là "tình địch" của Phùng Oanh, cũng chính là hôn thê của bạn trai cũ Phùng Oanh.

Cô gái kia thoạt nhìn thực kích động, vẫn luôn đang nói tiếng Pháp, mọi người cơ bản không có hiểu. Nhiều nhất chỉ có thể dùng tiếng Anh giao lưu, bất quá khi kích động cô gái liền trực tiếp dùng tiếng Pháp.

Hiện tại cô gái rất kích động, lời nói mọi người nghe không hiểu. Nhân viên công tác đã đi tìm phiên dịch, nhưng phiên dịch còn chưa có tới.

Thương Khâu đánh giá một chút, ngay sau đó đi tới nói cùng cô gái mấy câu. Tạ Nhất trong nháy mắt hóa ngốc.

Thương Khâu còn nói được tiếng Pháp?

Cô gái cùng Thương Khâu đối thoại, nhưng mọi người đều nghe không hiểu. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Thương Khâu thật lợi hại, còn biết nói tiếng Pháp?"

Thanh Cốt nói:

"Đây có gì lợi hại? Sống lâu cái gì cũng sẽ biết."

Tạ Nhất nheo mắt, nói:

"Nói như vậy cậu cũng biết?"

Thanh Cốt ho khan một tiếng, nói:

"Tôi chính là quỷ thích văn hóa Trung quốc."

Tạ Nhất nói:

"Nói như vậy cậu cũng không biết."

Thanh Cốt dẩu miệng hừ một tiếng, không nói gì.

Thương Khâu không biết cùng cô gái nói cái gì, thực mau liền tiếp nhận một thứ. Cô gái cởi xuống lắc tay đưa cho Thương Khâu. Tạ Nhất xem thập phần mê mang, không biết bọn họ đang làm gì.

Thương Khâu cầm lắc tay đi tới, Tạ Nhất nhanh hỏi:

"Chuyện gì xảy ra?"

Thương Khâu nhìn nhìn lắc tay, nói:

"Lắc tay này là bạn trai đưa cho cô ấy, mặt trên có khí tức của người kia."

Thương Khâu vừa rồi dò hỏi một chút, cô gái quả nhiên chính là tình địch của Phùng Oanh, chẳng qua hiện tại Phùng Oanh đã không còn nữa.

Bạn trai cũ của Phùng Oanh gọi là Khang Chí, cô gái ngoại quốc trước mắt gọi là Amy.

Thời điểm Khang Chí đi du học đã quen biết Amy. Amy là thiên kim tiểu thư của một công ty lớn. Khang Chí vì muốn vào công ty đó đã bắt đầu gặp gỡ Amy. Khang Chí diện mạo không tồi, lại giỏi ăn nói, hai người thực mau liền đính hôn.

Lần này về nước, một mặt là để kết hôn, mặt khác cũng là vì công ty nhà Amy tính toán tới đây phát triển. Khang Chí là người ở nơi này, cho nên Khang Chí được phân về đây làm giám đốc khu vực.

Khang Chí có thể nói là sự nghiệp thành công, lại muốn ôm giai nhân. Đêm qua Khang Chí cùng Amy hẹn hò, hai người liền đến công viên giải trí chơi. Bọn họ tới nhà ma, Khang Chí khẳng định là muốn thể hiện anh hùng, bất quá không nghĩ tới gặp quỷ.

Amy hồi ức. Lúc ấy cảnh tượng thực loạn, cô ấy theo mọi người chạy ra liền bị lạc mất Khang Chí. Vẫn luôn tìm Khang Chí, di động cũng không gọi được, đành phải tìm đến bảo vệ công viên giải trí. Nhân viên công tác cũng hỗ trợ tìm, thế nhưng vẫn không tìm được người.

Khang Chí là thành niên, hơn nữa thập phần khôn khéo. Nếu cùng bạn gái tách ra, tuyệt đối sẽ gọi điện thoại cho Amy. Dù cho di động ở lúc chen chúc bị mất, như vậy khẳng định cũng sẽ trở lại thông báo tìm người. Nhưng cả đêm, Amy chưa thấy được Khang Chí. Nhân viên công tác cũng không có tìm được Khang Chí.

Thương Khâu cầm cái lắc tay, Tạ Nhất nói:

"Phát hiện cái gì không?"

Thương Khâu nói:

"Công viên giải trí không nên tới tìm chúng ta, mà nên báo án."

Tạ Nhất có điểm ngốc, hỏi.

"Vì cái gì?"

Thanh Cốt ở một bên nói:

"Thực rõ ràng a, di vật có tử khí."

"Cái gì!?"

Tạ Nhất thiếu chút nữa hô lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua Amy, ngay sau đó nhỏ giọng nói:

"Hắn...... Hắn đã chết?"

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Trừ bỏ tử khí, còn có oán khí, không tử vong bình thường."

Tạ Nhất nói:

"Vậy hiện tại làm sao đây?"

Thương Khâu nhẹ nhàng vuốt ve cái lắc một chút. Ngón tay ở trên đá quý nhẹ nhàng xẹt qua, ngay sau đó nheo nheo mắt. Chỉ là động tác này thực rất nhỏ, lại làm người nhìn cả người run lên. Thương Khâu nói:

"Cùng ta đi ra ngoài một chút."

Hắn nói, hai người liền đi ra ngoài. Thanh Cốt chạy theo bọn họ. Amy cùng nhân viên công viên giải trí cũng theo.

Tạ Nhất không biết Thương Khâu muốn đi đâu. Hắn lang thang trong công viên giải trí không có mục tiêu, giống như đi dạo phố, chỉ là luôn vuốt ve cái lắc tay kia. Tạ Nhất nhìn động tác lại nhớ rõ lúc trước Thương Khâu đã nói qua, cảm quan của hắn so với người bình thường nhạy bén hơn rất nhiều. Có lẽ Thương Khâu đang tìm kiếm thi thể Khang Chí.

Bọn họ đi một tiếng rưỡi. Công viên giải trí khá lớn, hơn nữa Thương Khâu luôn hướng đến nơi hẻo lánh mà đi, vẫn luôn đi không biết mệt. Amy là cô gái, lại mang giày cao gót, một đường oán giận. Nhân viên công tác cũng không có cách nào.

Khi Amy đang dùng tiếng Pháp chửi bới, Thương Khâu đột nhiên liền đứng yên, híp mắt nhìn phía trước. Tạ Nhất ngẩng đầu xem.

Phía trước là một đỉnh núi nhỏ, nơi có khu đường hầm vào mỏ dành cho trẻ em. Đỉnh núi có cái lỗ trống cho tàu lượn siêu tốc xuyên qua.

Bất quá bởi vì đường hầm xuất hiện một ít sự cố, cho nên hiện tại đang tu sửa, cũng không có mở ra, ở cổng lớn dán một thông báo.

Thương Khâu nhìn cửa, giọng trầm thấp nói:

"Ở bên trong."

Nhân viên công tác có chút kinh ngạc, vừa nói không có khả năng, không có khả năng, vừa hỗ trợ mở cửa. Khi đang mở cửa, nhân viên có chút giật mình, nói:

"Khóa hỏng rồi!"

Hắn đẩy cửa ra.

"Cót két"

Cửa mở ra, bên trong như sơn động. Vì xây dựng như đường hầm vào khu mỏ nên bốn phía tối đen, còn có điểm ẩm ướt, trên vách đá có các hình vẽ.

Mọi người nhanh đi vào trong, mở cả đèn. Bất quá ánh đèn đủ mọi màu sắc, hơn nữa thực ảm đạm, cho nên thoạt nhìn không khí vẫn cứ thập phần quỷ dị, không gian cũng không đủ rộng thoáng.

Trong nháy mắt bốn phía chỉ còn lại tiếng bước chân. Mọi người đi sâu vào trong. Ngay sau đó liền nghe được tiếng thét của Amy.

"A a a a!!!"

Thiếu chút nữa Amy trực tiếp ngồi xuống đất.

Máu!

Trên mặt đất có vết máu, dày đặc rậm rạp chằng chịt, kéo dài về phía trước. Lập tức có một mùi hôi. Đang là mùa hè, nơi này không mở máy điều hòa, hơn nữa còn có chút ẩm ướt, mùi hôi nồng nặc xông ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh mọi người.

Giọng Thanh Cốt phiêu phiêu, nói:

"Quả nhiên đã chết."

Amy lại kêu.

"A"

Lúc này Amy trực tiếp ngã ở trên mặt đất, sợ tới mức mặt không chút sắc.

Khang Chí ở phía trước, nằm ngửa trên mặt đất, mặt đầy máu. Nhưng mà tròng mắt không cánh mà bay, chỉ còn lại có hai cái lỗ thủng. Tròng mắt bị mất, không chỉ như vậy, miệng há to. Âu phục ném ở một bên, l*иg ngực bị mổ ra, nội tạng không thấy.

Tạ Nhất thấy một màn như vậy, tức khắc tim đập nhanh hơn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.

Amy kêu to, nhân viên đi cùng cũng kêu sợ hãi lui về phía sau.

"Nhắm mắt, đừng nhìn."

Giọng nói của Thương Khâu vang lên bên tai, Tạ Nhất lại giống như mê muội, mở to hai mắt nhìn, nhìn chăm chú vào khuôn mặt máu của Khang Chí, nơi hốc mắt tối om không có tròng mắt.

Đột nhiên cảm thấy hai mắt của mình rất đau, mắt phải rất đau.

"Ôi..."

Tạ Nhất thở hổn hển, duỗi tay che lại hai mắt của mình. Mắt phải vẫn rất đau. Trước mắt một mảnh mờ mịt, trong óc một mảnh hỗn độn. Phảng phất thấy được một con quạ màu vàng.

"Phạch phạch"

Đột nhiên vỗ cánh xông thẳng lên trời cao.

"Tạ Nhất! Tạ Nhất!"

Thương Khâu kêu lên, đem Tạ Nhất từ trong hỗn độn kéo ra. Tạ Nhất đã đầy mặt mồ hôi lạnh. Thương Khâu giữ mặt Tạ Nhất, giọng khàn khàn nói:

"Tạ Nhất, nhìn tôi."

Tạ Nhất trước mắt đều là bóng mờ, thở hổn hển, hư thoát nhìn Thương Khâu, giọng run rẩy nói:

"Tôi...... đôi mắt đau quá......"

Thương Khâu sửa làm ôm Tạ Nhất vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng, như trấn an. Tiếng nói trầm thấp ôn nhu.

"Suỵt... không có việc gì... ngoan."

Tạ Nhất vẫn run run. Tuy rằng trong thân xác cao lớn Thương Khâu, nhưng mà lúc này Tạ Nhất lại như đứa bé bất lực, sắc mặt tái nhợt, giọng nói phát ra nức nở.

Thương Khâu duỗi tay ôm Tạ Nhất, nhẹ nhàng vỗ vỗ, vẫn luôn ở nhẹ giọng trấn an. Thanh Cốt chu miệng, sáng suốt không nói gì.

Tạ Nhất được trấn an trong chốc lát, cảm giác hơi chút tốt hơn. Đột nhiên cũng ý thức được chính mình có chút thất thố, vội vàng ra khỏi lòng ngực Thương Khâu, ổn định cảm xúc.

Thương Khâu hỏi.

"Thế nào?"

Tạ Nhất lắc lắc đầu, chỉ là không dám nhìn thi thể Khang Chí. Thi thể Khang Chí rất kinh khủng. Tạ Nhất ngày thường lá gan cũng không nhỏ, không biết vì cái gì mình lại khác thường. Nhìn thấy Khang Chí bị đào sạch sẽ nội tạng không có phản ứng lớn, ngược lại khi nhìn... đôi mắt....

Nhân viên cùng Amy đều sợ hãi, tình cảnh này thật sự quá dọa người. Có người vội vàng hô to báo án, sau đó liền chạy đi gọi điện báo cảnh sát.

Hiện tại nhìn cảnh tượng này hẳn không cần bọn họ ra tay. Rốt cuộc căn bản không phải quỷ quái quấy phá, mà là Khang Chí không biết đắc tội người nào, bị người ta gϊếŧ còn lấy hết nội tạng và mắt.

Nhân viên công viên giải trí cùng Amy còn ở hiện trường, Tạ Nhất, Thương Khâu cùng Thanh Cốt liền đi ra. Chuyện của Khang Chí đã không liên quan bọn họ, vì thế hai người một quỷ liền tính toán về nhà, buổi chiều còn đến quán ăn.

Tạ Nhất đi ra, thở dài, nói:

"Lúc trước còn đang suy nghĩ Phùng Oanh chết đáng thương, vì người đàn ông xấu như vậy đi tìm Tức Cơ Hoàn, kết quả bị người hại chết. Quả nhiên không phải không báo, mà thời điểm chưa tới."

Khang Chí cũng đã chết, sau Phùng Oanh không bao lâu, thoạt nhìn cũng thật là báo ứng.

Tạ Nhất có chút kỳ quái nói:

"Các người nói xem... rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì mà đào cả nội tạng?"

Thanh Cốt nhún vai, nói:

"Không chừng hắn làm chuyện xấu đó."

Tạ Nhất nói:

"Cậu thật thông minh. Hắn đích xác làm chuyện xấu, bất quá đương sự đã chết."

Thanh Cốt nói:

"Thi thể cũng không thuần tịnh, khẳng định không chỉ làm một chuyện xấu."

Thanh Cốt nói xong, lại cười tủm tỉm kéo tay Tạ Nhất, nói:

"Đâu giống Tạ Nhất ca ca, hơi thở thuần tịnh như vậy, rất ngọt, thơm quá, mau tới cho hút hút!"

Tạ Nhất:

"......"

Cậu cho tôi là gì, còn để cho cậu hút?

Hai người nói chuyện, Thương Khâu vẫn luôn đi ở phía trước không để ý bọn họ, đột nhiên nhàn nhạt nói:

"Đôi mắt Khang Chí cùng nội tạng bị lấy đi, thủ pháp người này thực chuyên nghiệp, hơn nữa phi thường nhanh nhẹn. Là thời điểm còn sống ra tay, hẳn không phải xuất phát từ báo thù."

Thương Khâu nói như vậy, Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Từ từ...... Thủ pháp chuyên nghiệp? Anh nói người gϊếŧ chết Khang Chí là bác sĩ?"

Thương Khâu nói:

"Dù không phải bác sĩ, cũng có kiến thức y khoa."

Tạ Nhất mê mang nói:

"Vì sao muốn lấy nội tạng Khang Chí? Chẳng lẽ nội tạng hắn không giống người thường?"

Thanh Cốt xua tay nói:

"Tuyệt đối không có khả năng đó. Thi thể có mùi tanh tưởi, nội tạng cũng tuyệt đối không có khả năng tốt. Tuy rằng trên đời này có rất nhiều ác quỷ cùng ác linh, nhưng phải biết rằng dù là tội đại ác cực ác, quỷ cùng ác linh cũng thích loại tươi ngon thơm ngọt. Tôi cảm thấy không có khả năng."

Tạ Nhất nghe mơ mơ màng màng. Thanh Cốt vừa nói còn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tạ Nhất. Tạ Nhất nhịn không được nâng tay ngửi ngửi. Thật sự không có ngửi ra mùi thơm ngọt gì, cũng không biết có phải không.

Ánh mắt Thương Khâu đảo một chút, liền chú ý chỗ thùng rác bên ngoài đường hầm. Chỗ đó ném một ít đồ vật, rác không phải rất nhiều. Đôi mắt

Thương Khâu híp lại một chút, ngay sau đó bước qua. Tạ Nhất chạy nhanh theo, hỏi:

"Thương Khâu? Làm sao vậy?"

Thương Khâu đi qua, ngồi xổm xuống, duỗi tay trực tiếp nhặt rác lên. Tạ Nhất chạy tới vừa thấy, nói:

"Vé vào cửa?"

Là vé vào công viên giải trí. Công viên giải trí bán vé vào đều thông qua hệ thống. Người mua vé vào cửa đầu tiên cần dùng tên thật nhập vào thẻ điện tử, phòng ngừa bọn đầu cơ trục lợi tăng giá.

Vé điện tử rất tiện, vào hạng mục chơi trò trực tiếp quét thẻ liền có thể chơi. Bên trong có ghi thông tin người dùng cùng hạng mục trò chơi.

Thương Khâu nhặt vé điện tử lên nhìn nhìn, nhíu lại mi, không biết suy nghĩ cái gì. Tạ Nhất ngồi xổm bên cạnh nhìn Thương Khâu. Đây là bộ dạng chuẩn. Hiện giờ Tạ Nhất cảm thấy "mình" đúng là càng ngày càng soái.

Khi Tạ Nhất còn đang si mê "chính mình", Thương Khâu đã đứng lên. Hắn phủi phủi đầu gối, nói:

"Về nhà thôi."

Thương Khâu đứng lên, đem vé điện tử bỏ vào trong túi, liền nâng bước đi về phía trước.

Bởi vì mọi người không còn chuyện gì làm ở đây, Thanh Cốt cũng phải đến quán ăn làm công, cho nên trở về mọi người liền trực tiếp đến quán ăn hỗ trợ.

A Lương đang bận rộn mang hàng từ trên xe tải xuống, chuẩn bị đưa đến sau bếp. Hắn mới vừa mang vào hai thùng lớn, quay đầu lại đã hoảng sợ. Bên người thế nhưng lặng yên không một tiếng động đứng một người. Bất quá A Lương định nhãn lại, tức khắc ngây ngô cười, kinh hỉ nói:

"Là em a."

Thanh Cốt cười tủm tỉm đứng ở bên cạnh A Lương, nói:

"Lương đại ca, em giúp anh."

A Lương vội vàng ôm cái thùng nói:

"Không cần, không cần, em đi vào bên trong ngồi một lát đi, không nặng, trong chốc lát anh liền xong."

Thanh Cốt lại cười tủm tỉm, còn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng. Gương mặt trắng nõn, hai má hơi có chút đỏ ửng, thoạt nhìn thập phần thẹn thùng, nói:

"Lương đại ca... anh... anh thật tốt."

A Lương được khen có chút choáng váng, nhiệt tình mười phần khiêng hàng. Tạ Nhất trợn mắt đi vào quán, đem những thùng hàng vừa dỡ xuống mở ra phân loại. Thương Khâu cũng lại hỗ trợ. Tạ Nhất nhỏ giọng nói:

"A Lương sẽ không bị Thanh Cốt mê hoặc chứ?"

Thương Khâu nhướng mày, nói:

"Cậu thấy sao?"

Tạ Nhất quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ cửa. Xuyên thấu qua kính có thể thấy hai người, không một người một quỷ đang nói chuyện, A Lương đã bị mê hoặc mất hết hồn vía. Tạ Nhất có chút lo lắng nói:

"Hai người bọn họ... thích hợp sao?"

Thương Khâu động tác nhanh nhẹn đem hàng hóa từ trong thùng lấy ra, nhàn nhạt nói:

"Không có gì thích hợp hay không thích hợp, quan trọng là... A Lương không bị Thanh Cốt hút khô."

Tạ Nhất:

"......"

Tôi lo lắng chính là cái này đó!

Quán sáu giờ chiều liền bắt đầu mở cửa buôn bán, thực nhanh đã có khách tới. Từ khi Thanh Cốt tới quán làm việc, khách hàng nam tăng đột biến. Hơn nữa bọn họ nhìn Thanh Cốt bằng hai mắt sáng lấp lánh. Cũng phải nói Thanh Cốt nhìn bọn họ cũng với hai mắt tỏa ánh sáng.

Tạ Nhất thấy Thanh Cốt mắt lóe sáng, còn lộ ra vẻ mặt vô hại thanh thuần, vội vàng qua đi nhỏ giọng nói:

"Khắc chế một chút đi, đừng xảy ra án mạng ở quán tôi."

Thanh Cốt dẩu dẩu miệng, thực vô tội nói:

"Tạ Nhất ca ca, anh sao nói như vậy, người ta là quỷ tốt đó, sẽ không lấy mạng người. Người ta chỉ là hút hút tinh khí bọn họ tiết ra thôi, anh thả lỏng đi."

Tạ Nhất thật sự không có biện pháp thả lỏng, dù gì trong quán nhà mình có quỷ hút tinh khí.

"Đinh đang"

Trời càng tối thực khách đến càng nhiều, hơn nữa càng "không bình thường".

"Đại Thánh, Đại Thánh! Ta muốn thứ lần trước, khoai lang đỏ ngào đường! Ngọt ơi là ngọt!"