“Đi xuống đó?”
Tạ Nhất hoảng sợ, vội vàng túm chặt Thương Khâu, nói:
“Cái giếng này phát ra tiếng khóc, anh còn muốn đi xuống đó?”
Trương Long nói:
“Đúng vậy, quá tà môn. Vị nghĩa sĩ này, chúng ta nên bẩm báo Bao đại nhân định đoạt thôi!”
Thương Khâu lại khăng khăng muốn đi xuống, đem ba lô ném ở bên cạnh.
"Loảng xoảng"
Thiếu chút nữa ba lô nện mặt đất tạo thành một cái hố.
“Roẹt”
Kéo khóa kéo, từ bên trong ba lô, Thương Khâu móc ra một sợi dây có móc khóa đầu, là loại dây leo núi chuyên dụng, còn là loại rất tiên tiến.
Thương Khâu động tác nhanh nhẹn, cột đai lưng có luồng một đầu dây có móc khóa, đem một đầu dây thừng khác cột ở gốc cây bên cạnh. Hắn kéo kéo dây thừng kiểm tra an toàn.
Tạ Nhất liếc mắt nhìn trong ba lô một cái. Bên trong đồ vật thật là thượng vàng hạ cám. Có vật dụng linh tinh, giấy tờ ghi cái gì mà Tạ Nhất xem không hiểu, còn có rất nhiều dụng cụ vụn vặt, chuông gió, lại còn có bao thức ăn dạng hạt cho mèo, mặt trên còn dính tem màu vàng. Đây là hàng khuyến mãi tặng kèm khi mua thức ăn hộp cho mèo. Hàng khuyến mãi nhằm đẩy mạnh tiêu thụ.
Tạ Nhất:
“……”
Cách sống quá là……
Thương Khâu thấy Tạ Nhất nhìn chằm chằm bao thức ăn cho mèo, ho khan một tiếng, nói:
“Tôi đi xuống, các người cẩn thận một chút, có việc gì thì kêu lên.”
Hắn nói, duỗi một tay chống miệng giếng, nhanh chóng xoay người vòng qua miệng giếng, sau đó túm chặt dây thừng, bả vai co rụt lại, từ từ tiếng vào trong giếng. Sau đó làm động tác thả dây như mấy người leo núi.
Trương Long cùng Triệu Hổ đều hóa ngốc. Lời Thương Khâu vừa nói hình như là bọn họ nói mới phải.
Nguy hiểm chẳng lẽ không phải ở đáy giếng nơi phát ra tiếng khóc sao?
Miệng giếng đường kính ước chừng 45 cm. Thương Khâu thân hình cao lớn, tuy rằng nhìn cao gầy, nhưng kỳ thật trên người đều là cơ bắp, hơn nữa bả vai thực rộng. Miệng giếng không tính nhỏ, nhưng đối với Thương Khâu mà nói, vẫn chật chội một chút, muốn thoải mái hoạt động là không có khả năng rồi.
Thương Khâu thực mau đã biến mất ở trong giếng. Tạ Nhất nhanh vẫy tay gọi Trương Long đem cây đuốc lại gần. Tạ Nhất giơ cây đuốc hướng bên trong. Bên trong tối đen, Thương Khâu thực mau đã không thấy bóng dáng. Tạ Nhất càng sốt ruột.
Trương Long nói:
“Tạ đại ca đừng có gấp, bằng hữu này thoạt nhìn có bản lĩnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Triệu Hổ gãi gãi cái ót, nói:
“Tạ đại ca, vị nghĩa sĩ này là ai, sao trước kia không nghe Tạ đại ca nhắc tới?”
Tạ Nhất ậm ừ một tiếng, nói:
“À…… đó là bằng hữu mới kết giao gần đây. Là…… bèo nước gặp nhau, nghĩa khí tri giao……”
Tạ Nhất trong lòng phát khổ.
Thật là con mẹ nó nói dối không nổi nữa. Quả nhiên hận đọc sách ít!
Bất quá Trương Long Triệu Hổ cũng là thần kinh thô, cũng không có hoài nghi. Triệu Hổ ngây ngô cười nói:
“Thật ra Tạ đại ca đã đủ anh tuấn, bằng hữu của Tạ đại ca diện mạo lại quá anh tuấn, so với Bạch đại hiệp còn muốn tuấn tú hơn. Ta đời này còn chưa có gặp qua ai có thể so với Bạch đại hiệp đâu. Thật là mở rộng tầm mắt.”
Tạ Nhất mê mang nói:
“Bạch…… Bạch đại hiệp?”
Trương Long kỳ quái nói:
“Đúng vậy. Bạch đại hiệp, một trong những huynh đệ Hãm Không Đảo, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường!”
Tạ Nhất:
“……”
Nhân vật trong truyện Thất hiệp ngũ nghĩa, trước đó còn có tên Trung liệt nghĩa hiệp truyện và Tam hiệp ngũ nghĩa của Thạch Ngọc Côn. Tạ Nhất khi còn nhỏ thích nhất chính là tiểu thuyết võ hiệp. Tạ Nhất đến nay vẫn nhớ rõ dung mạo của Bạch Ngọc Đường trong nguyên tác.
“Chỉ nghe tiếng vang của bậc thang lầu, lại nhìn thấy một người đi lên. Trang phục võ sinh, mi thanh mục tú, diện mạo rực rỡ. Triển Chiêu không khỏi để chén rượu xuống, âm thầm tán dương…”
Đôi mắt Tạ Nhất sáng ngời.
Bạch Ngọc Đường chính là một trong hai nam thần trong lòng mình. Không biết có thể gặp mặt hay không. Nếu gặp mặt, tất nhiên muốn xin chữ ký gì đó. Đáng thương trên người không có di động, bằng không nhất định phải chụp ảnh lưu niệm!
Triệu Hổ nói:
“Đúng rồi, Bạch đại hiệp hôm nay không phải có hẹn với Triển đại ca uống rượu sao? Mỗi lần Bạch đại hiệp đến đều sẽ mang rượu và thức ăn ngon cho mọi người. Chúng ta ở chỗ này còn chưa có tin tức, cũng không biết có bỏ lỡ hay không.”
Trương Long cười nói:
“Hây, ngươi còn không biết sao? Bạch đại hiệp thích đến ban đêm, bất quá giờ Tý tuyệt sẽ không đến, hiện tại mới canh một, còn lâu.”
Tạ Nhất nghe bọn họ tán gẫu, thời gian bất tri bất giác qua đi không ít. Miệng giếng càng ngày càng an tĩnh, cả tiếng khóc cũng không thấy, cũng không biết là tình huống như thế nào. Tạ Nhất bắt đầu khẩn trương lên, ghé vào bên cạnh miệng giếng, dùng cây đuốc hướng vào trong chiếu sáng, đồng thời nhỏ giọng kêu:
“Thương Khâu? Thương Khâu?!”
Bên trong không có âm thanh, chỉ có thể nghe tiếng Tạ Nhất quanh quẩn. Tiếng Tạ Nhất vang lên mang theo trọng âm, nghe cực kỳ quỷ dị.
Tạ Nhất càng ngày càng lo lắng, dùng sức hướng vào trong nhìn nhìn, nói:
“Không được, ta phải……”
"Đi xuống" còn chưa nói ra, liền nghe được một tiếng động từ miệng giếng. Một đồ vật trong nháy mắt chui ra tới, thiếu chút nữa đã chạm vào mặt mũi Tạ Nhất. Tạ Nhất giật mình, nhanh chóng lui ra sau một bước.
Trương Long cùng Triệu Hổ cũng bị dọa, đều hút một ngụm khí lạnh. Bởi vì từ miệng giếng chui ra thế nhưng là một xác khô!
Xác khô của trẻ nhỏ!
Mọi người đều bị dọa chết. Cũng không phải là Tạ Nhất nhát gan. Tạ Nhất mấy năm nay ở một mình, còn thích xem truyện phim kinh dị, lá gan tuyệt đối cao hơn bình thường. Nhưng lúc này cũng không ai có thể bình tĩnh.
“Đây…… là……”
Mọi người mở to hai mắt nhìn, liền nhìn thấy xác khô của đứa bé ở trạng thái cứng còng, chậm rãi từ giếng chui ra. Giống như cảnh trong phim điện ảnh, còn rất thật.
Mọi người đang há hốc mồm, xác khô rốt cuộc ra khỏi miệng giếng, ngay sau đó là Thương Khâu.
Thương Khâu nâng xác khô, từ phía dưới bò lên. Hắn xoay người nhảy ra ngoài.
Thương Khâu ôm xác khô nhảy ra, rồi nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, ngay sau đó cởϊ áσ ngoài xuống phủ lên.
Bởi vì là mùa hè, Thương Khâu mặc một áo khoác màu đen, bên trong lại là áo thun màu đen ngắn tay. Áo thun cũng không tính ngắn, loại thực bình thường. Bất quá ở niên đại này xem ra là rất ngắn. Áo khoác bỏ xuống, cánh tay lộ cơ bắp cuồn cuộn, Trương Long Triệu Hổ nhìn mà líu lưỡi.
Thương Khâu đem xác khô chỉnh tử tế nói:
“Chính là nó.”
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
“Tiếng khóc?”
Trương Long nói:
“Chuyện…… này cũng quá quỷ dị. Ta làm quan nhiều năm rồi, còn chưa có gặp chuyện đáng sợ thế này. Đây không phải đứa bé sao? Nhỏ như vậy sao… sao biến thành xác khô?”
Thương Khâu híp mắt, nhìn chằm chằm áo khoác màu đen của mình, nói:
“Máu trên người đều bị hút sạch, đã chết ước chừng nửa tháng, nam tính, xem tuổi hẳn là trên dưới năm tuổi.”
Thương Khâu mở miệng, đem công tác nghiệm thi đều làm xong. Trương Long, Triệu Hổ không khỏi lại bội phục bằng hữu này của Tạ Nhất.
Trương Long nói:
“Nửa tháng? Không phải lần đầu giếng cạn truyền ra tiếng khóc sao?”
Triệu Hổ nói:
“Vậy thì kỳ quái, lúc ấy chúng ta cũng đã tới một lần, cũng cho người xuống giếng tìm, nhưng thứ gì cũng không có. Bây giờ sao đem lên đứa nhỏ này?”
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:
“Cái này còn chưa rõ? Tổng cộng có hai loại khả năng. Thứ nhất là người xuống giếng có vấn đề. Thứ hai chính là có người sau đó đã vứt xác ở chỗ này.”
Thương Khâu gật gật đầu, tựa hồ thực tán đồng quan điểm của Tạ Nhất. Hắn nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói:
“Đi về thôi.”
Trương Long, Triệu Hổ dùng sức gật đầu, nói:
“Đúng đúng, đem đứa nhỏ này đưa trở về, bị ném ở chỗ này, quá đáng thương mà.”
Thương Khâu trầm ngâm một chút, nói:
“Ta đói bụng.”
Tạ Nhất tức khắc có chút bất đắc dĩ. Thương Khâu có dung mạo nam thần ánh hào quang chói lọi, lại nghiêm trang nói chính mình đói bụng.
Tạ Nhất nhanh chóng nói mọi người đem thi thể trở về.
“Trở về ăn.”
Mọi người vội vàng từ ngoại ô chạy trở về. Bao đại nhân vào trong cung cũng đã trở về. Hoàng Thượng làm áp lực muốn bọn họ nhanh chóng phá án. Dù sao Khai Phong lòng người bàng hoàng. Một quốc gia quan trọng nhất chính là thế hệ trẻ. Giờ trẻ con bị uy hϊếp, các hộ gia đình đều sợ vô cùng, dư luận rất không tốt.
Bao đại nhân đang xem tài liệu, rà lại một vài vụ án có liên quan. Mọi người cùng nhau nghiên cứu một chút. Khi canh hai đi qua, lập tức đến canh ba, tất cả mọi người mệt mỏi cực kỳ, liền đi ra khỏi phòng nghị sự, chuẩn bị đi trở về phòng riêng.
Tạ Nhất, Triển Chiêu cùng bốn người Long Hổ Triều Hán đều là hộ vệ, chỉ là cấp bậc không giống nhau. Bởi vậy đều ở cùng một khu, nên đi về cùng hướng. Tiến vào sân, bọn họ liền nhìn thấy Thương Khâu ngồi ở bàn đá, đang tự rót tự uống.
Tạ Nhất trước khi đi thảo luận vụ án đã tùy tiện làm cơm chiên cho hắn. Tuy rằng là tùy tiện làm, nhưng Tạ Nhất tay nghề không cần nói, so với đại nương phòng bếp ăn ngon hơn nhiều.
Cơm trải qua xào nấu, mạ lên một lớp ánh vàng sáng bóng. Hơn nữa thịt rau thái hạt lựu, trộn vào cùng nhau. Mùi hương của gia vị thấm vào trong cơm phải nói là lan tỏa mùi hương, thơm nức bốn phía.
Không chỉ là hương, hơn nữa sắc vị đều đầy đủ. Nhìn qua còn tưởng rằng là một mảnh trân châu trong mâm ngọc, có một loại ảo giác như Kim Ngọc Mãn Đường.
Thương Khâu chậm rãi ăn cơm. Tuy rằng chỉ có một mâm cơm chiên, cả trứng lòng đào Thương Khâu yêu nhất cũng không có. Nhưng Thương Khâu ăn lịch sự nhã nhặn, hơn nữa ăn đặc biệt nghiêm túc. Cơm chiên như thành tác phẩm nghệ thuật.
Mọi người vừa thấy Thương Khâu ăn cơm chiên, lại ngửi mùi hương, đều có chút chịu không nổi. Rốt cuộc ngày này lượng công việc cũng quá lớn, mọi người cần thêm bữa ăn khuya.
Tạ Nhất cuốn tay áo, nói:
“Như vậy đi, ta đi làm thêm một chút tới.”
Triển Chiêu ngăn lại, cười tủm tỉm nói:
“Tạ hộ vệ đừng vội. Ngươi nghe xem… Có người đưa bữa ăn khuya tới rồi.”
Tạ Nhất nghe không thấy. Tuy rằng là hộ vệ nhưng lại là người hiện đại, Tạ Nhất căn bản sẽ không thể vượt nóc băng tường, cũng không nghe thấy tơ bay lá rụng.
Trương Long cùng Triệu Hổ hiển nhiên không có công phu lợi hại bằng Triển Chiêu. Thương Khâu là người đầu tiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía mái hiên.
“Rầm”
Trên mái hiên đột nhiên xẹt qua một bóng trắng. Tốc độ cực nhanh, phảng phất là vụt qua, không thấy rõ ràng. Tạ Nhất căn bản không thấy rõ.
Liền nghe một âm thanh trong trẻo cười lớn.
“Ta nói này Triển gia, cái mũi ngươi rất tinh, ngửi thấy được mùi nữ nhi hồng mười tám năm. Hay là ngươi nhớ Bạch ngũ gia?”
“Bịch”
Âm thanh còn chưa có rơi xuống đất, bóng trắng đã rơi xuống trước. Dọa Tạ Nhất nhảy dựng, mở to hai mắt nhìn một thân trắng toát.
Nam thần!
Một người mặc y phục toàn trắng. Hoa bào màu trắng thêu viền chỉ bạc. Là trang phục người luyện võ. Cổ tay áo thắt lại. Đầu đội ngọc quan màu trắng. Thắt lưng là Thu Thủy Nhạn Linh. Dung mạo hoàn mỹ, da trắng nõn, đuôi lông mày nhếch lên, vừa nhìn chính là nhân vật không lương thiện.
Triển Chiêu thấy người tới, liền cười ôm quyền nói:
“Bạch huynh, Triển mỗ không đảm đương nổi danh xưng Triển gia.”
Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm nói:
“Thôi vậy, vẫn là kêu Miêu Nhi thuận miệng hơn.”
Triển Chiêu trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói thêm gì.
Bốn người hộ vệ kia nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, đôi mắt sáng lên, phảng phất thấy được bữa ăn khuya. Bọn họ đều nhanh chóng tiến. Bạch Ngọc Đường thập phần khẳng khái, đem rượu ném cho họ còn có một gói thức ăn.
Tạ Nhất chạy nhanh đến đoạt một ít thức ăn, giống như cầm vật quý hiếm đưa cho Thương Khâu. Thương Khâu ra sức không ít, Tạ Nhất cảm thấy dựa theo khả năng ăn uống của Thương Khâu chỗ cơm chiên có khả năng không đủ.
Tạ Nhất đưa tới. Thương Khâu nhìn thoáng qua, nói:
“Không cần, tôi ăn cơm cậu làm là được, bởi vì có……”
Tạ Nhất nhanh đem thức ăn ném ở trên bàn đi che miệng Thương Khâu.
Thương Khâu tính tình ngay thẳng, vạn nhất ở trước mặt mọi người nói mình có mùi hương, vậy là xong rồi!
Bữa ăn khuya tới, Tạ Nhất chạy nhanh đi phòng bếp cầm mấy cái bát. Chỉ đi phòng bếp chốc lát, trở ra Tạ Nhất liền phát hiện Thương Khâu cùng nam thần đã tụm lại một chỗ……
Bạch Ngọc Đường cùng Thương Khâu ở bên nhau, cũng không biết đang làm gì. Khi đến gần đã thấy, trong tay Thương Khâu cầm một đồ vật màu đen.
Kia không phải là di động sao?!
Phía sau lưng vật màu đen có dán sticker hình mèo con, còn có treo kiếm gỗ đào mi ni. Tuyệt đối là cái di động!
Tạ Nhất thăm dò nhìn qua. Thương Khâu đang chơi game, là trò pac man. Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh xem chăm chú. Hắn chính là Bạch thiếu gia ngậm muỗng vàng sinh ra. Có cái gì tốt, trò gì hay mà chưa thấy qua, nhưng di động lại thật sự chưa thấy qua.
Bạch Ngọc Đường kích động nói:
“Bên này... bên này.... ăn cái này.... sắp đuổi kịp... mau ăn... ăn ăn ăn……”
Thương Khâu tựa hồ cảm thấy hắn chơi rất tốt, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái. Tuy rằng không có biểu tình, nhưng Tạ Nhất từ ánh mắt kia nhìn ra được sự khinh thường.
Đã qua giờ Tý, ngày mai còn phải dậy sớm, mọi người đều có việc, ăn uống một trận liền đi ngủ. Phòng ký túc xá là vừa đủ, Thương Khâu cùng Bạch Ngọc Đường xem như khách. Nhưng trong ký túc xá không có phòng cho khách. Bình thường Bạch Ngọc Đường sẽ đi theo Triển Chiêu ngủ nhờ. Nhưng hôm nay phát hiện trò vui mới, hắn vỗ lưng Thương Khâu, nói:
“Ta cùng Thương huynh một phòng. Đôi ta vừa lúc có thể giao lưu.”
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất còn muốn cùng Thương Khâu nói về cây trâm cài hình lông chim vàng ở chỗ Trình phu nhân. Vì Tạ Nhất đột nhiên bị ném về quá khứ hơn một ngàn năm, trong lòng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Thương Khâu. Còn nữa, Thương Khâu làm như thế nào tới đây. Tạ Nhất vốn định thừa dịp ngủ cùng hỏi một chút.
Triển Chiêu thật ra không có ý kiến. Thương Khâu lại đứng dậy, lời ít mà ý nhiều, nhàn nhạt nói:
“Ngươi quá to, chật.”
Bạch Ngọc Đường:
“……”
Lần đầu tiên hắn bị người ta ghét bỏ.
Thương Khâu nói xong, cũng không nói chuyện, nhìn Tạ Nhất vẫy vẫy tay. Bàn tay mang bao tay da màu đen cơ hồ dung nhập vào đêm tối. Người khác cũng chưa thấy rõ ràng, Tạ Nhất tức khắc hai mắt sáng ngời, lập tức chân chó nhảy nhót đi qua, nói:
“Đi thôi, tôi cũng mệt rồi, đi bên này.”
Nói xong, hai người liền vào phòng.
“Rầm!”
Đóng cửa lại.
Bốn người kia ăn uống no đủ, cũng ngáp liên miên, đi trở về phòng nghỉ ngơi. Bạch Ngọc Đường nhướng mày, quay đầu lại cười tủm tỉm nói:
“Hắc hắc, Miêu Nhi nếu như nghe lời như vậy thì tốt rồi. Thế nào? Chúng ta vờn nhau đi?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ nói:
“Bạch huynh, kêu là luận võ.”
Bạch Ngọc Đường nhúng tay cười nói:
“Không, đã nói là vờn mèo.”