Nếu hắn đã không thích được gọi là ân nhân, vậy Liễu Hàm Liên cũng nghe lời sửa miệng, "Đa tạ Bồ công tử đã cứu giúp! Hôm nay ta vốn hẹn bạn tốt dạo chơi ngoại thành, nào ngờ gặp kẻ xấu. Giả sử không được Bồ công tử trượng nghĩa tương trợ, e rằng ta đã mất mạng, không còn cơ hội về nhà với phụ mẫu."
Bồ Duệ Minh nhẹ nhàng thả dây cương rồi giẫm dưới chân, hắn biếng nhác ngả lưng tựa vào thùng xe phơi nắng, "Quả thật nơi này không được an toàn cho lắm, nàng vẫn không nên ra khỏi thành thì tốt hơn, nhất là những người bên cạnh nàng, chẳng có ai được việc, chuyện này và chuyện nàng đi lung tung bên ngoài có gì khác nhau đâu?"
Thật ra vào lúc bình thường, Liễu Hàm Liên dẫn theo bao nhiêu người đấy đã đủ rồi, nhưng ai có thể dự đoán mình sẽ gặp đạo tặc đâu chứ? Liễu Hàm Liên không giải thích mà chỉ ngoan ngoãn nhận sai, "Do ta chủ quan quá mức, đều tại ta không tốt."
Nàng cúi đầu, chiếc khăn trong tay bị xoắn đến suýt bung chỉ, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút huyết sắc, nước mắt lưng tròng chực chờ tràn mi, không biết lúc nào sẽ chảy thành dòng.
"Nàng cũng không cần quá sợ hãi, chẳng phải bây giờ đã ổn rồi sao, sau này cẩn thận một tý là được rồi, đừng đi lung tung khắp nơi nữa!"
Bồ Duệ Minh an ủi nàng vài câu, hắn đưa tay lên định xoa đầu nàng, thế nhưng lại buông xuống ngay lập tức, ngay sau đó hắn bỗng tức giận giậm chân, quát lớn với con ngựa cao to đang kéo xe: "Mày chưa ăn cỏ à? Chạy nhanh nữa lên!"
Nước mắt Liễu Hàm Liên bị câu ra lệnh như một trò đùa của hắn đánh bật trở về, nàng tò mò nhìn hắn, lúc này mới phát hiện thì ra trong tay hắn không còn dây cương tự lúc nào, nhưng mà hai con ngựa kéo xe kia, thật sự càng chạy càng nhanh! Có lẽ người ngoài không biết, song Liễu Hàm Liên hiểu rất rõ ràng.
Ngựa ở Liễu gia các nàng đều có người chuyên phụ trách chăm sóc, chuyện chạy nhanh tất nhiên không cần phải nói, có điều tính khí cũng cáu kỉnh bậc nhất, mỗi lần đóng xe xa phu phải dỗ dành rất lâu mới ngoan ngoãn chạy, hôm nay chẳng biết có phải do bị tình huống vừa rồi dọa sợ hay không mà nghe lời đột xuất, hơn nữa còn nghe lời một người xa lạ.
Quả thật không gì ân nhân không làm được, đôi mắt to tròn của Liễu Hàm Liên không ngừng quan sát Bồ Duệ Minh, hắn cảm nhận được nhưng không nói, chẳng qua thỉnh thoảng không nhịn được muốn cười, nên đành quay đầu sang nơi khác, tránh bị Liễu Hàm Liên phát hiện.
Ngựa chạy nhanh trối chết, thời gian trở về thành ngắn hơn rất nhiều, Liễu Hàm Liên không muốn làm lớn chuyện gặp thổ phỉ, nàng cố ý bảo Bồ Duệ Minh đánh xe ngựa ra cổng sau Liễu phủ, đôi chân dài của hắn nhảy xuống xe trước, sau đó đi vòng qua hai chú ngựa thở không ra hơi, đến bên cạnh Liễu Hàm Liên.
"Nắm tay ta, ta đỡ nàng xuống."
Liễu Hàm Liên vốn muốn từ chối, nhưng công cuộc tìm được đường sống từ chỗ chết ban nãy quá đáng sợ, từ lúc lên xe ngựa đến giờ thần kinh nàng vẫn căng như dây đàn, vừa thử bước đi hai chân đã nhũn ra, bây giờ đã không kịp nữa, nàng thét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Giữa lúc tốc độ nhanh như sấm sét, Liễu Hàm Liên chỉ thấy bóng đen vụt qua, ngay sau đó nàng rơi vào một vòng tay dày rộng vững chắc và đầy ấm áp.
Một tay Bồ Duệ Minh ôm eo nàng, một tay đỡ mông nàng, dùng tư thế cực kỳ thân mật và ngượng ngùng, cứu nàng một lần nữa. Cả người Liễu Hàm Liên cứng đờ ngay tức khắc, nhúc nhích cũng không được, mà bất động cũng chẳng xong.
Từ khi qua mười tuổi, Liễu Hàm Liên đã không tiếp xúc thân mật với bất kỳ nam tử nào, ngay cả phụ thân nàng cũng không ngoại lệ, nhưng mà tình hình hiện tại là chuyện gì đây? Nàng đâm đầu vào lòng nam nhân không chỉ một lần, tay hắn còn. . . còn. . . còn nâng mông nàng!! Liễu Hàm Liên xấu hổ muốn hôn mê đi cho rồi, Bồ Duệ Minh ung dung cười tươi như hoa, còn hít hà hương thơm trên người nàng, sau đó nhướng mày.
Hắn nghĩ ngợi một chút rồi làm ra vẻ điềm nhiên như không thả Liễu Hàm Liên xuống, đỡ nàng đứng vững, lúc này hắn mới thu tay, sau đó giúp nàng gõ lên ván cửa lành lạnh.
Thấy cả người tiểu thư nhà mình toàn máu, hộ vệ và bà vυ' nhanh chóng kéo nàng vào trong, chỉ trong chốc lát, cả Liễu phủ náo loạn, Liễu Hàm Liên kể rõ chuyện đã xảy ra cho phụ mẫu, sau đó sai người đi tìm Bồ Duệ Minh, hạ nhân đi tìm về báo lại, ngoại trừ mấy người bất tỉnh nhân sự trong xe ngựa, thì không nhìn thấy ai cả.
Liễu thị là đệ nhất danh gia vọng tộc bản địa, chuyện tiểu thư dòng chính gặp kẻ xấu nhất định không thể bỏ qua, chẳng qua là về sau chuyện phái người vào núi tiêu diệt thổ phỉ như thế nào, Liễu Hàm Liên không mấy quan tâm, cũng không cần nói tỉ mỉ với nàng.
Chỉ là, khi Liễu Hàm Liên biết Bồ Duệ Minh lặng lẽ rời đi, lòng nàng không hàng năng không thoải mái cho lắm. Ơn cứu mạng không có cơ hội báo đáp, hơn nữa nàng còn đả thương hắn, sao hắn có thể không nói câu nào đã vội đi luôn?
Tắm rửa xong, rửa sạch vết máu trên người, nhìn các món ăn tinh tế ngon miệng trên bàn, Liễu Hàm Liên cũng không đói bụng, vừa động đũa đã nhớ đến mùi máu tanh ập vào mặt, các nha hoàn khuyên cả buổi, nàng vẫn không nhúc nhích, cuối cùng đành sai người dọn xuống.
Lúc bóng đêm bao trùm cả bầu trời, Liễu Hàm Liên bỏ phong thư vừa viết xong vào bao, sai người sáng mai đưa qua cho Kim Như Hà, nếu tỷ ấy bình yên vô sự thì sẽ hồi đáp lại cho nàng, để nàng yên tâm. Sắp xếp đâu vào đó, Liễu Hàm Liên mới trở về phòng ngủ, vừa mới nằm xuống nàng bỗng nghe tiếng móng vuốt cào vào cửa rột rột, nha hoàn gác đêm ở gian ngoài cẩn thận hé cửa ra, song vẫn giật mình hô lên, "Á!, cái gì thế này?"
Nghe thấy tiếng động Liễu Hàm Liên vội chạy ra gian ngoài xem, ra đến nơi nàng nhìn thấy một con thú nhỏ chạy vụt qua nàng, sau đó nhảy ngồi lên mép giường, nghiêng đầu, dùng ánh mắt tròn xoe ngây thơ nhìn nàng, đáng yêu hết mức.
"Đây là. . ." Liễu Hàm Liên cẩn thận quan sát.
Con thú nhỏ này trông có vẻ giống chó, lông toàn thân đen nhánh, không lẫn lộn một sợi khác màu, hình dáng lại tương tựa mèo, chỉ là đôi tai nho nhỏ kia, cộng thêm chiếc mũi ẩm ướt trơn bóng và chiếc đuôi to xù lông vẫy qua vẫy lại, ngay lập tức khiến hai mắt Liễu Hàm Liên sáng rỡ.
“Tiểu hồ ly?”