"Được rồi, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, có lẽ qua thêm một thời gian ngắn nữa sẽ tốt hơn thôi!" Kim Nhược Hà không đành lòng thấy Liễu Hàm Liên tổn thương, nên chỉ có thể cố gắng an ủi nàng, "Ta sẽ lưu ý giúp muội, nếu nhà ai có chó con vừa dứt sữa, ta sẽ xin một con cho muội nuôi, ta không tin nuôi từ nhỏ như vậy mà nó còn không thân thiết với muội!"
Lời vừa dứt, đôi mắt to tròn của Liễu Hàm Liên mới có sức sống trở lại, "Thật vậy chăng? Vậy muội cảm ơn tỷ tỷ trước nhé!"
"Chút chuyện nhỏ ấy mà cảm ơn cái gì, có điều nói đi phải nói lại, có phải vì chưa từng chạm vào được, cho nên đến nằm mơ muội cũng muốn sờ các động vật nhỏ lông xù kia không?"
"Không phải đâu." Liễu Hàm Liên cẩn thận hồi tưởng: "Muội cảm thấy, muội đã từng sờ thử, cảm giác kia vừa mềm mại vừa trơn trượt, so với việc sờ tới sờ lui gấm vóc thì thoải mái hơn gấp trăm lần đấy! Kỳ lạ, chẳng lẽ muội nằm mơ?"
Liễm Hàm Liên cũng không dám chắc loại cảm giác mờ ảo đó là do nàng nằm mơ hay đã từng sờ thật, nàng cố gắng nhớ lại, mong có thể tìm ra manh mối trong đó dù rất mong manh, trong lúc đó trán bỗng ấm áp.
Kim Nhược Hà sờ trán nàng nghiêm túc hỏi: "Không phải muội động kinh chứ?"
Liễu Hàm Liên hoang mang, "Gì cơ?"
"Đừng suy nghĩ nhiều, muội vốn không được thông minh rồi, còn nghĩ nữa sẽ ngốc đó!"
"Hừ, tỷ dám bắt nạt muội!" Liễu Hàm Liên khôi phục tinh thần, nàng lập tức bổ nhào qua véo má Kim Nhược Hà, "Không được, hôm nay muội phải may miệng tỷ lại, độc mồm như thế, e rằng phu quân tương lai của tỷ sẽ bị tức chết!"
"Chuyện tương lai đến đó hãy nói, bây giờ trêu chọc nha đầu ngốc như muội cũng thú vị lắm rồi!"
"Không được, muội không đánh tỷ một trận thì không hả giận!"
Hai cô nương ầm ĩ một góc trời, không lâu sau đó vυ' già được phái đi dò hỏi tin tức trở về bẩm báo, năm nay thổ phỉ hoành hành núi Lê, người bị cướp rất nhiều, vì lý do an toàn, nên về sớm thì tốt hơn. Tuy Liễu Hàm Liên không nỡ chia tay Kim Nhược Hà sớm như vậy, nhưng nàng cũng hiểu an toàn là trên hết, nàng nhanh chóng sai hạ nhân thu dọn đồ đạc, dùng xe ngựa nhà mình đưa Kim Nhược Hà đến giao lộ, dặn dò nàng chú ý an toàn sau đó mới ngồi xe ngựa hồi phủ.
Nàng cảm thấy từ nhỏ vận may của mình không tệ lắm, có lẽ không xui xẻo đến mức gặp đạo tặc đâu, đáng tiếc sợ điều gì ắt sẽ gặp điều đó, xe ngựa vừa mới đi chưa được bao xa, vẫn đang lững thững trên đường lớn dưới chân núi, đúng lúc này Liễu Hàm Liên chợt nghe thấy hàng loạt tiếng cười thô bỉ ở ngoài xe, ngay sau đó xe ngựa đột ngột dừng lại.
"Có kẻ gian, bảo vệ tiểu thư..”
Xa phu thét thảm một tiếng rồi im bặt, đám nha hoàn bà vυ' bên ngoài cũng liên tục thét chói tai, Liễu Hàm Liên lòng như lửa đốt ngồi trong xe, nàng nghe thấy giọng nam nhân lạ lẫm đang trêu chọc ngả ngớn và tiếng nha hoàn cầu xin tha ở bên ngoài, nàng thầm thở dài một hơi.
Chuyện hôm nay, e rằng không thoát được! Giọng nam nhân thô bỉ suồng sã vang lên lần nữa, "Hai tiểu kỹ nữ da thịt non mịn này huynh đệ có thể chơi!"
Nha hoàn khóc lóc cầu xin, "Kính xin hảo hán giơ cao đánh khẽ, buông tha cho chúng ta!"
"Buông tha nàng?" Nam nhân cười to, "Vậy thì phải hỏi đại điểu của lão tử có đồng ý hay không! Mấy người các ngươi mau lột sạch xiêm y của nàng ta ra, để ta xem ngực tiểu lẳиɠ ɭơ này có lớn không, mông có cong không?"
Một nha hoàn khác giận tiến tới mắng mỏ: "Đám khốn nạn các người thật to gan lớn mật, chúng ta là người Liễu gia ở nội thành, các ngươi là cái thá gì, dám mạo phạm!"
Lòng Liễu Hàm Liên căng như dây đàn, lúc này còn nói mấy lời đó chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa sao? Quả nhiên, ngay sau đó vài tiếng cười hô hố vang lên, "Liễu gia à, tốt lắm, chờ chúng ta đâm nát hoa huyệt nàng rồi sẽ đến Liễu gia kiếm một khoản. Nghe nói tiểu thư Liễu gia là một đại mỹ nhân, lão tử đành chịu thiệt, nạp nàng làm áp trại phu nhân vậy!"
Tình hình nguy cấp, thế nhưng Liễu Hàm Liên bình tĩnh lạ thường. Người nàng dẫn đi cùng vốn không nhiều lắm, đối mặt với đám đạo tặc hung ác kia e là không có phần thắng, song nàng không muốn cứ ngồi chờ chết như vậy. Liễu Hàm Liên rút trâm cài tóc xuống nắm trong tay rồi từ từ đứng lên, nàng thầm nghĩ cùng lắm thì cá chết lưới rách, dù có chết nàng cũng không ... để bị bọn chúng làm nhục!
Phía bên ngoài, đám đạo tặc đã mất kiên nhẫn, có người giật phăng cửa xe, "Đồ kiến thức hạn hẹp, mấy tiểu nha hoàn có gì mà ham, trước hết để gia xem có phải trong xe còn hàng tốt không!"
Liễu Hàm Liên và tên đạo tặc đầu bù tóc rối kia bốn mắt nhìn nhau, gã ngu ngơ trong giây lát rồi cười ha hả, "Lần này đúng là hời to, phát tài rồi!"
Một bàn tay thô to bẩn thỉu nổi đầy gân xanh duỗi tới ngực Liễu Hàm Liên, Liễu Hàm Liên giơ cao chiếc trâm cài trong tay lên rồi dứt khoát đâm xuống. Trâm cài nhọn hoắt đâm vào da thịt mang đến một loại cảm xúc khác thường, nàng không bị tên ghê tởm buồn nôn kia chạm vào, hơn nữa còn có chất lỏng sền sệt nóng hổi bắn lên mặt không ít.
Tiếp theo đó, nàng nghe tên đạo tặc hét lên đau đớn, "Tay của ta, tay của ta không còn nữa!"