Chuyển ngữ: Juliawaw
Chuyện mà ba mươi phút vẫn không giải quyết được đã được xử lý trong vòng năm phút.
Năm phút sau.
Ưm…
Cùng với tiếng rên từ cuống họng, cơ thể thấm đẫm mồ hôi của người đàn ông căng như con thú đực hoang dã. Khe mắt hé mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt được phóng thích ra ngoài. Từng dòng từng dòng bắn tung tóe trên cái gối bị giày xéo.
Hạ Tây Chấp nằm bên cạnh thở hổn hển nặng nề, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Rõ ràng anh đã bắn nhưng hàng lông mày vẫn cau chặt. Nỗi muộn phiền chất chứa không hề biến mất sau giây phút cao trào vui sướиɠ. Mà trái lại, lòng anh càng thêm vắng vẻ.
Hết rồi.
Thật sự hết rồi.
Chất lỏng đặc màu trắng thấm ướt ga gối. Mới nãy còn vương chút hương thơm thoang thoảng thì giờ đã bị lấn át bởi mùi tanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Chính tay anh đã xóa sạch dấu vết của Khương Dạng còn sót lại trong ngôi nhà này.
Đơn giản như cách Khương Dạng đặt dấu chấm hết cho hôn nhân của hai người.
Sau khi nhận ra điều đó…
“Ha…”
Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên Hạ Tây Chấp cười tự giễu.
Kết hôn đã được ba năm, số người nói vợ chồng anh là “cặp vợ chồng mẫu mực” cũng ngày một nhiều.
Nghe nhiều làm anh cũng suýt tin đó là sự thật. Thật sự nghĩ hai người có thể sinh con dưỡng cái, sống cùng nhau đến bạc mái đầu.
Nhưng ngay từ đầu Hạ Tây Chấp đã biết không phải như vậy.
Hồi đầu mới lấy nhau, Khương Dạng thường nhìn mặt anh đến ngây người. Đôi mắt của cô dịu dàng, mê say, ngập tràn tình yêu, nhưng lại hoang mang và mông lung.
Vẻ mặt này…
Nói là nhìn anh, chẳng bằng nói rằng đang nhìn một người khác thông qua anh.
Hạ Tây Chấp đã từng hoài nghi liệu đó có phải là ảo giác của mình. Lần đầu tiên trong đời anh thiếu tự tin đến vậy.
Lấy nhau được ba tháng, trong bữa cơm hôm ấy, Hạ Tây Chấp hai mươi lăm tuổi đã xúc động nhất thời, hỏi một câu mà anh hối hận nhất đời.
Anh hỏi: “Khương Dạng, có phải em thích ai không?”
Anh nhìn Khương Dạng khϊếp đảm ra mặt, nhìn cô chậm rãi gật đầu.
…Vậy hắn, có trông giống anh không?
Hạ Tây Chấp của năm hai mươi lăm tuổi bị một chiếc gai nhọn đâm vào trái tim, không làm sao hỏi được câu tiếp theo.
Từ đó trở đi, Hạ Tây Chấp có nói dối người ngoài thế nào cũng không lừa được chính mình. Vợ của anh thích một người khác, mà anh dám chắc người đó trông rất giống anh.
Thế nên cô mới đồng ý kết hôn với anh…
Thế nên cô mới lưu luyến khuôn mặt anh, nhìn mặt anh đến ngây ngẩn…
Hạ Tây Chấp anh chỉ là người thay thế thôi.
Mặc dù Hạ Tây Chấp đã chọc thủng lớp giấy gói nhưng Khương Dạng vẫn làm một người vợ đảm đang, cứ như chưa từng có câu hỏi ấy.
Cô vẫn lo liệu nhà cửa, cô vẫn dành thời gian về thăm ông nội, cô vẫn cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người vợ.
Bao gồm cả thỏa mãn du͙© vọиɠ của Hạ Tây Chấp.
Đa số thời gian Hạ Tây Chấp sinh hoạt trong doanh trại, không ở nhà nhiều. Tất cả ký ức của anh về Khương Dạng đều có liên quan đến chuyện chăn gối.
Hết lần này đến lần khác.
Anh thích nhất là khi Khương Dạng sức cùng lực kiệt, mặt đỏ tưng bừng, tóc mướt mồ hôi, đôi mắt chực chờ sắp khóc, thở gấp cầu xin anh liên tục.
“Không được… em… em hết sức rồi…”
“A Chấp… em xin anh… hu hu…”
“Dừng đi… không… A Chấp… em không muốn…”
Hạ Tây Chấp sẽ luôn bắt Khương Dạng gọi tên anh.
Chỉ có những lúc đó anh mới dám chắc một trăm phần trăm rằng trong mắt Khương Dạng, trong lòng Khương Dạng, trong đầu Khương Dạng đều là anh.
Đàn ông được thỏa mãn trong đêm nhưng sáng thức dậy sẽ rất hối hận khi trông thấy Khương Dạng chẳng thể ngồi dậy nổi.
Cuộc hôn nhân này luôn được Khương Dạng nhẫn nhịn vì tổ ấm. Cô hoàn thành tốt trách nhiệm của một người vợ, chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì.
Ngoại trừ một đêm, Khương Dạng nói: “Hạ Tây Chấp, em muốn ly hôn với anh.”
Không phải ngỏ lời “Chúng ta ly hôn đi”, mà cô nói là “muốn”.
Cô muốn…
Suốt những năm tháng trên ghế nhà trường Hạ Tây Chấp là một chàng trai cục mịch, chỉ đạt điểm trung bình trong các bài thi môn Ngữ văn, song anh vẫn nhận ra được chút gì đó khác lạ.
Đó là yêu cầu đầu tiên của Khương Dạng trong hôn nhân này.
Cô muốn ly hôn với anh.
Cho nên mặc dù Hạ Tây Chấp không bao giờ muốn đồng ý cũng không dám từ chối.
Cùng với sự im lặng của Hạ Tây Chấp, cảm giác nóng bức của du͙© vọиɠ biến mất nhanh chóng khiến mùi tanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng thêm khó ngửi.
Vết bẩn trên gối gai mắt anh.
Hạ Tây Chấp vùng dậy trong tức tối, sải bước vào trong phòng tắm.
Cái gối đó cũng bị anh mang vào cùng.
_
Lời tác giả:
#Chuyện xàm xí nhỏ
Phòng tắm vào ban đêm.
Chó con nhăn mặt ngồi xổm xuống, chỉnh vòi hoa sen sang nước ấm, hai tay cầm vỏ gối gột rửa nhẹ nhàng nhất có thể.
Không được làm rách vải, không được làm nhăn hoa văn. Đây là cái gối Khương Dạng thích nhất. Phải nhẹ tay… Cần phải nhẹ tay…