Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 50: Cứu viện

Nghe Lôi Bân nói một thôi một hồi, Lão Tam cũng chưa tin tưởng hoàn toàn, có điều hắn cũng không trở mặt, chỉ mở miệng nói: “Mấy người có thấy ai lạ mặt không?”

Mấy thôn dân lắc đầu: “Không gặp người nào lạ.”

“Xem ra không chạy về hướng này rồi.” Lão Tam ra vẻ áy náy, có ý muốn đuổi bọn người Kinh Sở đi, “Mọi người tìm hướng khác thử xem.”

Lôi Bân ra hiệu với Kinh Sở, ngay lập tức Kinh Sở bày ra vẻ mặt cực kỳ lo lắng và gấp gáp: “Vậy … vậy … chúng ta báo cảnh sát nhé? Cô ấy từ trước đến nay chưa bao giờ lên núi, lạc đường thì phải làm sao bây giờ?”

Lôi Bân vỗ vai Kinh Sở an ủi: “Người anh em, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh. Tôi có một người anh họ làm trong Cục Công An, cũng có chút vai vế. Để tôi gọi anh ta nhờ giúp đỡ.”

Lão Tam vừa nghe ba chữ “báo cảnh sát” trong lòng đánh thịch một cái, nếu như cảnh sát đến mọi chuyện có thể vở lở. Hắn cân nhắc một chút, sau đó nở nụ cười: “Như vậy đi, thời tiết thế này đợi cảnh sát đến cũng lâu, chúng ta coi như cũng có duyên, để tôi giúp anh tìm.”

Sau đó hắn nháy mắt ra hiệu với người đàn ông bên cạnh, thôn dân kia liền hiểu ý: “Được! Vậy mọi người cùng giúp một tay.”

Hắn đưa nhóm người của Kinh Sở vào nhà trưởng thôn, vợ của trưởng thôn là một người đàn bà chất phát. Có lẽ do làm lụng cực khổ nên bề ngoài trông già trước tuổi, ước chừng bà ta chỉ tầm 50 hoặc 60 tuổi.

Kinh Sở, Lôi Bân, Lão Tam cùng Trưởng thôn nói chuyện. Được vài phút, một anh dân phòng trẻ tuổi giả bộ muốn đi vệ sinh, hỏi hố xí. Trưởng thôn gọi con trai mình dắt anh ta ra sau nhà. Tầm hơn 10 phút, anh ta quay về hướng về Kinh Sở khẽ lắc đầu.

Trưởng thôn nói một tràng thổ ngữ là tiếng địa phương. Kinh Sở nghe cũng hiểu đại khái. Nhưng bây giờ anh đang cải trang, Lôi Bân sợ anh lòi đuôi nên cứ liếc nhìn sang anh. Tuy nhiên, Kinh Sở rất bình tĩnh, trên căn bản anh chỉ nói “ừ, a, a”, sau đó ra vẻ lóng ngóng, rồi lòng lo lắng như lửa đốt: “Thế nào rồi, đã tìm thấy người chưa?”

Kinh Sở đứng ngồi không yên, được mấy phút lại lật đật hỏi, Lão Tam nở nụ cười: “Cãi nhau là thời điểm chỉ mong đối phương biến mất, nhưng đến khi không gặp người thì lòng lại đầy lo âu đúng không?”

Kinh Sở thấp giọng nói: “Cãi nhau là cãi nhau, nhưng cô ấy đồng ý theo tôi đến đây, là tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy.”

“Nơi này và Nam Thành không thể so sánh, nếu như cô ấy trở về, việc hôn sự có hủy bỏ không? Nếu cho tôi nói, cứ nên cưới người bản địa, thật sự, nghe tôi đi, con gái bên ngoài gian xảo hơn nhiều”, Lão Tam bắt đầu thăm dò.

Kinh Sở nở nụ cười: “Không nói dối anh, tôi từ nhỏ đã quyết tìm vợ bên ngoài. Thôn của tôi cũng có không ít phụ nữ. Trước đây, trong thôn có chú Đường cũng đi ‘mua’ vợ ở bên ngoài, thật hơn hẳn mấy cô trong thôn.”

Anh nên tên chú Đường, đây chính là em trai của trưởng thôn, sự thật ông ta cũng mua vợ, bà ta chạy trốn mấy lần, đến khi có con đành chấp nhận số phận ở lại trong thôn. Tất cả những tin này là ngày hôm qua anh điều tra mãi mới ra, ngay lúc này lấy ra dùng thật thích hợp.

Lão Tam cười cười: “Ừ, mấy cô gái bên ngoài dáng dấp thật tuyệt vời, khiến ai nhìn thấy cũng thích. Bà xã của anh cũng rất xinh đẹp, chắc lúc theo đuổi cô ấy không hề đơn giản?”

“Tất nhiên là không, lần này cũng là do ba cô ấy ép phải về cùng tôi, nếu như bây giờ lạc mất, tôi không biết ăn nói với họ thế nào!”

Nhiệm vụ Kinh Sở ở đây là để kéo dài thời gian, trong đầu anh cứ lẩn quẩn suy nghĩ không biết Dương Miên Miên đã thực hiện được đến đâu, tại sao đến giờ này vẫn chưa thấy tăm hơi?

Không phải là đã bị tóm rồi chứ?

Cách đó không xa, vợ trưởng thôn đang đứng trước mặt cô gái gầy trơ xương mắng chửi ầm ĩ: “Nuôi gà không biết nuôi, cho heo ăn cũng làm nó chạy mất, mắt mày bị mù rồi à?”

Kinh Sở quay đầu nhìn, chỉ thấy cô gái kia cúi thấp đầu nhưng hai bàn tay cuộn chặt, bà ta vớ cây chổi đánh túi bụi vào lưng cô gái. Kinh Sở liền lập tức đi tới, bà trưởng thôn vội vàng kéo cô ta vào bên trong.

“Làm sao, cảm thấy tội nghiệp?” Lão Tam hỏi.

Kinh Sở rút điếu thuốc đưa cho hắn: “Tôi chỉ muốn hỏi cô ta có nhìn thấy người lạ không?”

“Lão Tào đã dẫn người đi tìm, ông anh kiên trì đợi một chút.”

Được một lát, một người nông dân trông bề ngoài chất phát cùng mấy người đàn ông tiến về phía họ, sau đó đưa ra một bao tay: “Nhặt được ở sau núi, ngay ở lưng chừng đường hướng lên núi.”

Đó là một chiếc bao tay bằng len màu phấn hồng, là của Kinh Sở mua cho cô khi họ vừa xuống xe lửa.

Là Dương Miên Miên đã rơi vào tay bọn họ, để lại vật này để báo hiệu cho anh?

“Có thể dẫn tôi lên đó tìm không?”

Về chuyện này Lão Tam không cự tuyệt, hắn nháy mắt ra hiệu với Lão Tào, Lão Tào liền đưa mọi người trở lại con đường nhỏ dẫn lên núi, vừa đi vừa nói: “Đi theo con đường này không cần phải quay ngược trở lại thôn, mà có thể trực tiếp lên núi.”

Kinh Sở quay đầu lại nhìn, nơi đây đã cách làng một khoảng khá xa. Bọn họ vừa báo đã phát hiện thêm chiếc bao tay còn lại.

Dương Miên Miên cố ý bỏ lại, tại sao? Nơi này là đường về phía sau núi … Chẳng lẽ … Kinh Sở vừa nghĩ đến kế hoạch của cô bất giác rùng mình, đầu anh bất giác nổ tung.

Nếu đúng là như vậy, lá gan của cô quả không nhỏ, cả gan đi đến cả bước này. Chuyện đến mức này đành phải tát nước theo mưa để không làm hỏng mất kế hoạch của cô.

“Người của chúng ta quá ít, hơn nữa không quen địa hình đồi núi, có thể mượn bên anh hai người không?”, Kinh Sở thành khẩn hỏi Lão Tam, “Coi như là giúp chúng tôi, trời càng tối càng nguy hiểm.”

Lão Tam ngẫm nghĩ một lát, nếu theo hướng này sẽ không dẫn vào thôn trên núi mà hướng về phía đỉnh núi. Cái này không phải anh cố ý kêu người sắp xếp, do vậy hắn thoải mái trả lời: “Được, chuyện nhỏ thế này mà không giúp được anh sao?”

Hắn ý tứ chọn người ra hai người, thầm nghĩ: Chờ đến tối không tìm được người thì mọi chuyện cũng đã xong.

Lôi Bân thật sự không hiểu ý định của Kinh Sở, nhưng vẫn theo sự sắp xếp của anh hướng lên phía đỉnh núi. Kinh Sở nghĩ thầm: Dương Miên Miên em dám đi đến bước này, đến cùng là em chắc chắn bao nhiêu phần trăm đây.

Thật sự, trong khoảnh khắc ấy bản thân Dương Miên Miên cũng không dám cả quyết, mãi cho đến khi cô nhìn thấy Kinh Sở giải thoát nhóm người bị bán ra, cô mới có cảm giác mình có 100% tự tin.

“Thiên biến vạn hóa, cho nên, bây giờ là thời khắc mày được chui vào trong hầm ở”. Cô lấy báng súng, không chút nào nương tay, đập mạnh cho gã đàn ông ngã bất tỉnh. Sau đó cô trói chặt hắn ta ở trên giường, tiện tay thu toàn bộ những vật dụng sắc nhọn, rồi lấy băng dính dán miệng hắn lại.

Sau khi xử lý xong xuôi, Dương Miên Miên quay sang nói với cô gái trong phòng: “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Cô chạy đi tìm một ở khóa, khóa chặt cửa phòng ngủ rồi quay sang cô gái vừa bị cường bạo: “Cậu đợi ở đây, đừng đi đâu hết nhé!”

Cô gái kia gật đầu, song không nhịn được lại hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Đi giải quyết trước mấy chuyện phiền phức. Quá nhiều người, chúng ta cam đoan chạy không thoát, nếu lát bọn chúng phát hiện chúng ta chết chắc.”

Đã từng vớ phải hai ‘đồng đội heo’, nên lần này cô không tin tưởng ai hết, “Cậu ở đây canh chừng hắn, nếu hắn thoát được, cậu phải kêu cứu thật lớn, không được tùy tiện đánh trả, nếu không cậu chỉ có một con đường chết.”

Cô gái kia vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”

“Yên tâm! Sẽ không sao, mọi người sẽ không có chuyện gì.”

Dương Miên Miên đi trên con đường đất vào làng, cô bắt đầu tính toán xem trong thôn sẽ còn bao nhiêu người mang tính uy hϊếp cao? Đáp án chắc chắn không nhiều. Bởi thanh niên trai tráng vốn dĩ đã không nhiều, Kinh Sở dẫn đi một phần, còn lại có lẽ sẽ đang làm ruộng chưa thể về nhà ngay lập tức.

Đúng, là cô cố tình để Kinh Sở mang người đi, nguyên nhân đơn giản vì thôn dân nơi đây đã cấu kết với nhau làm việc xấu, nói theo một cách nào đó bọn chúng chính là đồng bọn của Lão Tam.

Ba tiếng trước.

Thôn miền núi và thành thị không hề giống nhau, nơi đây không dễ ẩn náu, tầm nhìn thoáng nên rất dễ bị phát hiện. Dương Miên Miên vì cẩn thận nên dù đường đi khá ngắn nhưng tốn không ít thời gian.

Lúc đó trời mới tờ mờ sáng, có điều đã thấy thấp thoáng bóng người. Dương Miên Miên trốn sau đυ.n cỏ nhìn cô gái gầy gò đang đi qua đi lại bên giếng múc nước, đang suy nghĩ không biết có nên vịn cô ta để tra hỏi tung tích tên Lão Tam hay không.

Trong lúc cô đang suy xét nên làm gì thì chợt nghe thấy một giọng nói tiếng phổ thông, bắt nguồn từ cối đá trong sân: “Na Na, không nên như vậy …”

Không nên gì? Dương Miên Miên đi nép nép men theo bờ tường.

Cô gái đứng đó gương mặt cực kỳ bình tĩnh, đem thuốc diệt cỏ đổ vào trong lu nước.

Cô ta muốn hạ độc cả gia đình hay sao, đây là oán thù sâu tới mức nào … đợi một chút …

“A a…”, cô gái giật nảy mình khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dương Miên Miên hiên ngang từ trong cửa sổ bước vào nhà, đi thẳng vào chuyện chính: “Cô có thể nói tiếng phổ thông, cô bị bán đến đây sao?”

Leng keng!

Chiếc chén trong tay cô rớt xuống đất: “Cô …”

“Tôi là đến cứu cô, nhưng hiện tại tôi cần cô giúp.” Dương Miên Miên không khách sáo đưa ra yêu cầu.

Cô bé kia đột nhiên nước mắt tuôn trào.

Trò chuyện với cô ta mấy phút, Dương Miên Miên đã rõ ràng mọi chuyện của thôn này.

Tào Gia Câu chính là sào huyệt của bọn họ, bởi bọn họ chính là người được sinh ra và lớn lên ở đây, vì quá nghèo nên mới phải xuống núi kiếm sống.

Sau khi xuống núi lại phát hiện thế giới này rất tàn nhẫn, bọn họ sống trên núi, không có kinh nghiệm, không có bằng cấp chỉ có thể làm mấy công việc lao động tay chân.

Ba anh em họ Tào sau bao nhiêu năm làm việc cực nhọc mới cảm thấy không thể sống mãi như thế này. Bọn họ ra ngoài làm công chẳng phải là vì để có cơm ăn áo mặc có vợ đẹp sao. Bây giờ thì sao tiền lương thì bị quịt, ông chủ bỏ chạy, do đó anh em nhà này quyết định tìm một con đường khác.

Ban đầu chỉ giở mấy trò cướp vặt, Lão đại bị cảnh sát tống giam một thời gian. Trong ngục, hắn ta gặp được một người bị tống giam vì tội buôn người.

Từ đây đã mở ra cho chúng một cánh cửa lớn. Sau khi ra ngục hắn cùng hai người em trai và một người quen biết khi còn làm việc chung, chính là lão Tứ. Bọn chúng quyết định cùng nhau bắt tay vào buôn người.

Giống như gặp thời, chuyện làm ăn càng ngày càng phát đạt, tiền kiếm được càng ngày càng nhiều. Nhưng để cẩn thận bọn chúng chỉ tín nhiệm anh em ruột thịt của mình. Lão Tứ đóng quân ở Nam Thành, phụ trách chuyển người.

Tào Gia Câu chính là trạm dừng đầu tiên của bọn buôn người. Đây là nơi hoang vu hẻo lánh, trước đây lại đã từng có vài vụ buôn bán người, mọi người ở đây riết cũng thành quen nên cảm thấy không kỳ lạ, thậm chí còn khen bọn chúng biết nhìn ra trông rộng. Đôi khi thông qua chúng cũng mua được vài cô gái tốt. Vì vậy, thôn dân ở đây không báo cảnh sát, mà còn yểm trợ cho bọn chúng.

Vương Na chính là một trong số đó, cô là sinh viên năm nhất, đang trên đường ngồi xe lửa về quê nghỉ. Kết quả bị bắt đến nơi này. Bọn thôn dân ở đây vừa mắt, nên mua lại.

Trong vòng ba tháng cô ta trải qua không biết bao nhiêu đòn roi, giam cầm, cường bạo. Sau đó cô học cách ngoan ngoãn, không phản kháng, lão “Bà bà” mới đồng ý thả cô ra ngoài mà không cần giam trong tầng hầm.

Sau khi suy nghĩ một thời gian, cô ta quyết định dùng thuốc diệt cỏ hạ sát cả gia đình. Kế hoạch này cô ta đã nhen nhóm từ rất lâu, mỗi ngày đều lẩm nhẩm trước cái cối xay bằng đá, vì lẽ đó … Cối đá đã biết được kế hoạch này và biết nói bằng tiếng phổ thông.