Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 24: Khuất phục

Cửa hàng tiện lợi vắng khách, ánh đèn neon chiếu lên gương mặt trắng hồng của cô. Dương Miên Miên nhìn thấy anh bước vào, liền hỏi: “Anh chưa ăn cơm sao?”

“Ừ!”, anh tăng ca, chưa kịp ăn, nhưng sao anh cảm thấy ngữ khí của cô có chút kỳ lạ. Nếu là bình thường, người ta sẽ hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”. Còn đây lại là một câu rất chắc chắn, cho dù đó là câu nghi vấn nhưng đã kết luận anh chưa ăn cơm.

Dương Miên Miên chỉ vào hai hộp cơm trên kệ: “Cari sườn cùng cà chua trứng, anh muốn ăn món nào?”

“Cả hai.” Kinh Sở trả tiền, sau đó ra chiếc bàn nhỏ ở cửa hàng ngồi xuống.

Dương Miên Miên mang hai hộp cơm bỏ vào lò microwave hâm nóng, hơi kinh ngạc: “Anh ăn hai phần luôn sao?”

“Em cũng cùng ăn luôn đi!” Ngữ khí anh khá bình tĩnh.

Bàn tay Dương Miên Miên chợt cứng lại. Không ngờ da mặt dày lại có thêm được bữa cơm. Có điều, cứ nhận lòng tốt của người khác nhiều quá, không tốt. Cô không thích nợ ân tình của ai. Vừa muốn mở miệng từ chối, thì cái bụng cô réo ùng ục, không cho cô chút mặt mũi.

Trong cửa hàng yên tĩnh, âm thanh phát ra từ chiếc bụng nhỏ của cô lại rõ mồn một. Dương Miên Miên khóc trong lòng. Bởi mới nói, không sợ thua cuộc, chỉ sợ có đồng đội ngu như heo. 〒▽〒

Anh đã nghe, thì cô cũng mặt dày nhận thôi: “Cảm ơn anh!”

Kinh Sở đương nhiên tỏ ra lịch sự, làm như không biết gì, gật gù. Cô lấy hộp cari sườn đưa cho anh, nhưng anh lại giằng lấy hộp cà chua trứng: “Tôi không ăn ca-ri.”

Một chuỗi âm thanh lao nhao:

“Anh ấy lừa chị đấy╭(╯^╰)╮”

“Anh ấy muốn giành cho chị món ngon(⊙v⊙)”

“Kinh Sở nhà chúng ta là người tốt o(*^▽^*)o”

Dương Miên Miên dĩ nhiên là nghe thấy, đang lúng túng không biết xử trí thế nào. Nhưng cô nhanh chóng định thần. Cứ coi như không nghe gì đi, lấy đũa ra ăn cơm.

Thật ra mấy loại cơm tiện lợi như thế này đâu ngon lành gì nhưng cô lại ăn ngấu nghiến, cari dính trên khóe miệng. Tự dưng trong lòng Kinh Sở dâng lên chút thương cảm.

Anh chỉ ăn vài miếng, rồi đặt xuống: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Vụ án phanh thây kia, các anh có manh mối gì chưa?”, Dương Miên Miên mở đầu câu chuyện.

Kinh Sở trầm giọng: “Vẫn còn đang tiến hành điều tra.”

Dương Miên Miên cân nhắc dùng từ: “Hung thủ … rất khó tìm!”, cô chú ý quan sát hai hàng lông mày của anh đang cau lại, có chút mệt mỏi, hình như đã lâu không được nghỉ ngơi. Vậy mà khi cô nói có việc, anh liền chạy đến.

Anh là người tốt. Dương Miên Miên lại một lần nữa xác định ý niệm này. Cô cho rằng mình phải ghét anh, bởi anh rất đáng ghét, lúc nào cũng coi cô là con nít. Nhưng khi có chuyện, người cô nhớ đến nhất lại là anh.

Bọn họ thậm chí còn không phải là người thân, chỉ là từng gặp nhau. Anh đã nói có việc thì cô có thể tìm anh. Lúc ấy, cô cũng hơi bực mình, nhưng khi có chuyện vẫn là nghĩ đến anh đầu tiên.

Thật kỳ lạ … không lẽ cái này gọi là nhân cách mị lực?

Trong nháy mắt, ý nghĩ của cô đã bay đi 18 vạn dặm.

Kinh Sở không biết đến suy nghĩ cũa cô, đối với cô, thái độ của anh vô cùng thẳng thắn: “Hung thủ rất khôn lỏi, hiện tại bên chúng tôi chẳng có tiến triển gì.” Ngừng lại một chút, “Em đi làm về khuya quá, không phải có nuôi một con chó sao, mang nó đi theo.”

Anh khá có ấn tượng với chú chó con này. Dương Miên Miên sống một mình, trong nhà có nuôi một con chó, cũng an toàn hơn một chút.

“Uhm!” lần này, cô nhất quyết không được trả lời hai chữ phiền phức.

Kinh Sở thấy cô ngoan ngoãn đáp lại, có chút không quen, kinh ngạc nhìn cô một cái: “Em chỉ muốn hỏi tôi chuyện này?”

Dương Miên Miên suy nghĩ một chút, quyết định tìm đề tài để mở đầu câu chuyện: “Bạn gái anh khỏe không?”

Kinh Sở giật mình, không trực tiếp trả lời, chiếc đồng hồ đeo tay đã lắm chuyện: “Anh ấy cùng La Bùi Bùi đang chiến tranh lạnh, mà không biết vì sao …”

“Anh lúc nào cũng bận bịu công việc, rồi đối xử lạnh nhạt với bạn gái, coi chừng bị cắm sừng.” Cô nghiêm túc nói, “Bạn gái anh rất đẹp, lại bị anh gạt sang một góc, thật đáng tiếc!”

Kinh Sở không biết nên khóc hay cười: “Em quan tâm chuyện này làm gì?”

Dương Miên Miên nghĩ thầm, Nếu không phải có việc nhờ đến anh thì đâu cần thiết phải làm những chuyện này. Cô nói cường điệu: “Quan tâm cô ấy nhiều hơn một chút, nếu không anh sẽ thất tình. Bây giờ, đàn ông rất khó kiếm được cô vợ tốt!”

“… Em đang ám chỉ điều gì?”Kinh Sở là một người nhạy cảm. Câu đầu nghe không thông, nhưng đến câu thứ hai mà còn không hiểu thì thật uổng phí kinh nghiệm sống nhiều năm nay của anh quá.

Dương Miên Miên thoải mái trả lời: “Bạn gái anh hình như cùng với người đàn ông khác hẹn hò nhe!”

Kinh Sở tự dưng cảm thấy nực nười, trong thời gian ngắn, La Bùi Bùi ám chỉ với anh rằng Dương Miên Miên có liên quan đến một nhϊếp ảnh gia có danh tiếng không được tốt. Cùng lúc đó Dương Miên Miên lại mật báo với anh La Bùi Bùi cùng người đàn ông khác hẹn hò.

Một lúc lâu sau anh mới đáp lời: “Cám ơn em đã nhắc nhở, có điều có nhiều chuyện em không hiểu.”

“Tại sao tôi lại không hiểu?”, cô hỏi ngược lại, “Chuyện tình cảm, người chưa đủ 18 tuổi sẽ ko có tư cách để hiểu?”

Kinh Sở: “Không! tôi không có ý này. Chuyện yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Yêu chỉ cần thấy hợp là được, còn khi kết hôn cần phải cân nhắc rất nhiều vấn đề.”

“Anh muốn kết hôn với cô ấy?”, Dương Miên Miên hiếu kỳ hỏi, “Thật sự không phải đang cãi nhau sao?”

Kinh Sở chần chừ một lúc, sau đó nói thật lòng: “Tôi cũng từng nghĩ qua chuyện này, nhưng vẫn nghĩ chưa thông.” Anh lúc nào cũng bận rộn công việc, mặt khác anh cũng suy nghĩ đến tương lai của anh và La Bùi Bùi, trong lòng vẫn lưỡng lự chưa chắc chắn.

“Nếu lớn thật nhanh thì tốt quá, có thể kết hôn.” Dương Miên Miên cũng nói lời thật tâm, cũng khó tránh khỏi giọng điệu của một thiếu nữ mới lớn, “Nếu kết hôn, sẽ có người đối xử tốt với mình.”

Khi câu nói câu này, Kinh Sở thấy lòng mình cay cay, nhưng bề ngoài anh vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra: “Em xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ tìm được người đàn ông tốt. Có điều, không nên yêu sớm.”

Câu nói này thật tuyệt nhe! Trong lòng cô bất giác khen ngợi Kinh Sở, cô cố ý do dự, ấp a ấp úng: “Yêu sớm có gì là không tốt?”

Cô cảm thấy hình như mấy cô gái mới lớn đều có biểu hiện e then như vậy, nhưng trên thực tế nó hoàn toàn không hề phù hợp với tính cách của cô. Cô biết cô là người thẳng tính, mạnh mẽ, không một chút do dự, cô trực tiếp nói: "Pháp luật có qui định người chưa đủ tuổi là không được phép yêu sao?”, làm Kinh Sở không thốt nên lời.

Có điều cô chưa có kinh nghiệm, nên khó tránh khỏi “chuyển hướng”… hơi đột ngột. May là Kinh Sở vẫn chưa hiểu rõ cô, chĩ cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, bây giờ mọi sự chú ý của anh vẫn nhắm vào ý nghĩa câu nói kia của cô: “Em …”

Dương Miên Miên ra bộ khó xử: “Có một việc … không biết kể cùng ai.”

Kinh Sở quắc mắt, thật lòng không thể tin nổi khi nghe cô nói câu này. Với anh cô luôn là một cô bé kiêu ngạo, đầy tự tin, có lòng tự ái cao, nói chuyện chưa bao giờ nghe lọt lỗ tai. Anh thông cảm cho tình cảnh của cô, một lần hai lần, nghe riết thành quen.

Nhưng hôm nay, cô đột nhiên lại tâm sự nhẹ nhàng với anh, khiến anh giật mình. Có điều, anh nghĩ lại, bên cô không có người lớn, nếu gặp chuyện gì khó đi đến hỏi ý của anh là một chuyện tốt, chí ít cô sẽ không cư xử tùy tiện.

Có điều nếu đúng là yêu sớm, anh phải khuyên như thế nào?

Dương Miên Miên xâu chuỗi lại mọi việc, bắt đầu sắp xếp các tình tiết, đầu tiên là ca thán việc là một cô nhi, rồi bạn bè cô lập, nói nói một hồi, để khiến anh động lòng.

“Từ nhỏ đến lớn tôi không được mọi người chào đón, tôi không trách bọn họ, ngược lại khi thấy bọn họ ghét tôi, tôi cũng cảm thấy bọn họ rất ngu ngốc. Đúng, tôi đánh cô ấy, ai bảo không ai ra mặt giúp tôi, vậy tôi phải tự tìm cách để nguôi cơn giận. Bọn họ cô lập tôi ư, càng tốt, mỗi lần tìm tôi mượn vở chép bài, tôi cũng đâu muốn cho mượn.”

Kinh Sở nở nụ cười khổ, anh không biết phải an ủi cô bé này thế nào.

Làm sao anh không hiểu những nỗi oan ức của cô? Dương Miên Miên thật sự không cần bạn bè ư? Chưa chắc. Nhưng nếu bọn họ xem thường cô, cô lại càng khinh bọn họ, bởi cô là người cao ngạo.

Loại tâm tư mâu thuẫn thế này, thực sự dăm ba câu nói không thể rõ ràng.

Kinh Sở cho rằng cô cần có bạn bè, nhưng những người cùng tuổi cô không thể kết bạn với cô bởi cô trưởng thành quá sớm, suy nghĩ quá nhiều, kinh nghiệm sống khá phong phú, làm sao phù hợp với bọn họ.

Anh trầm mặc không khiến Dương Miên Miên khó chịu, ngược lại cô cảm thấy hình như mình cư xử quá phận. Cô thu lại mấy lời than vãn, bắt đầu việc ca ngợi một thầy giào trong trường đang chăm sóc cô rất chu đáo.

Dương Miên Miên lại tiếp tục diễn, tận lực diễn tròn vai một cô gái lúng túng mới biết yêu: “Nghe nói sinh viên sau khi du học trở về đều rất giỏi, học y, không hiểu tại sao lại không làm việc trong bệnh viện mà lại đến trường của tôi làm thầy giáo. Thầy rất đẹp trai, đeo mắt kiếng, dáng vẻ nhã nhặn. Nữ sinh trường tôi ai cũng đều yêu thích thầy ấy. Thầy vẫn luôn quan tâm đến tôi, lúc tôi bị người khác bắt nạt, cũng chính thầy ra mặt bảo vệ.”

Kinh Sở từ đầu đến cuối đều không nghi ngờ, anh là người lớn, phải có chút ý kiến: “Tôi thấy em vẫn còn đi học, việc đọc sách vẫn là điều quan trọng nhất, yêu đương sau này nói cũng chưa muộn, tuổi em vẫn còn trẻ … Em hiểu ý tôi không?”

Đương nhiên anh đâu thể nào có kinh nghiệm của một người phụ nữ, từng câu nói ra đều cân nhắc từng ly từng tí, nhưng xem ra, không có tác dụng.

Người ta là cô gái muốn yêu đương, ai lại muốn nghe mấy lời này a!

Có điều Dương Miên Miên đâu muốn tâm sự chuyện tình cảm với anh, chỉ muốn đem tin tức Hồ Dật Lâm tiết lộ cho anh đôi chút. Đạt được mục đích, cô thoải mái gật đầu: “Được, để tôi suy nghĩ thật kỹ. Không có vấn đề gì nữa rồi. Tạm biệt!”

Bây giờ lại đột ngột khôi phục lại bản tính, Kinh Sở khóc dở mếu dở, không ngờ nguyên buổi tối anh chỉ đáp lại được bằng câu cuối cùng cụt ngủn thế này. Có điều thuận lợi khuyên được cô là vẫn đáng giá.

Nhưng cảnh sát vẫn là cảnh sát, khi Kinh Sở lái xe về nhà anh tỉnh táo suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng với tâm trạng thiếu nữ trong độ tuổi này anh lại không hiểu nên không có cách nào xác minh.

Do đó, hơn 11 giờ đêm Liễu Ngọc nhận được điện thoại của Đội trưởng: “Đội trưởng! Có chuyện gì sao?”

“Tôi hỏi cô một việc!” Kinh Sở nhíu mày, “Khi yêu đương, cô gái thường hỏi ý kiến người khác vấn đề gì quan trọng nhất!”

Liễu Ngọc há hốc mồm: “Hả?” cô thật sự rất ngạc nhiên, “Đội trưởng, anh có chuyện gì sao?”

“Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi!”

“Thì … sẽ hỏi đối phương có thích hợp với mình không?”

“Ừ!”

“Sẽ hỏi về điều kiện của đối phương, tính cách đối phương, thái độ của đối phương … sau đó sẽ nói lên suy nghĩ của mình.” Liễu Ngọc không dám chắc chắn.

Kinh Sở đã hiểu, hôm nay Dương Miên Miên liên tiếp miêu tả đối phương ra sao, nhưng cô nghĩ về anh ta thế nào thì nửa chữ cũng không nói, hèn gì anh thấy cứ có điểm là lạ.

Có thể là không có vấn đề, cũng không chắc, hay là cô thẹn thùng không muốn nói? Trong lòng anh rối như tơ vò.

“Đội trưởng?” Liễu Ngọc thật lâu cũng không nghe tiếng anh trả lời, liền gọi nhỏ.

Kinh Sở: “Không vấn đề gì rồi. Cám ơn!”, rồi mau chóng cúp máy

Anh nghi ngờ mục đích của Dương Miên Miên.

Cô thật sự muốn có được ý kiến của trưởng bối hay vẫn là có ý nào khác?

Nếu vậy mục đích chính của cô là gì?