Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Người đàn ông trung niên suy sút mặc một bộ tây trang, hai tay cầm mặt của một con mèo đi vào Địa Ngục. Địa Ngục tựa như tận cùng của thế giới với những trận gió nóng tanh hôi, cũng khiến cho những thực thi quỷ ăn những khối thịt hư thối ngửi được mùi thịt sống. Bắt đầu từ các góc đi ra, thèm nhỏ dãi nhìn nam nhân vật chính như một khối thịt ngon.
"Gâu gâu!!"
Bề ngoài của thực thi quỷ trong TV thực kinh khủng, chỉ có nửa cái đầu, mà nửa còn lại thì mở ra lộ cả óc ở bên trong. Thân thể gầy trơ cả xương, chỉ duy nhất cái mũi lại cực kỳ thính đủ để ngửi được mùi thịt người. Nhưng cún con đáng yêu ngồi xổm trên đầu gối của Lạc Tái lại nhìn không chuyển mắt, cũng hoàn toàn không có dấu hiệu bị dọa đến, ngược lại còn giống như nhìn thấy người quen mà bổ nhào một cái lăn xuống sàn. Chạy tới trước kệ TV nằm úp sấp xuống, hướng về phía đám quái vật trong TV sủa liên tục giống như đang gọi đám thực thi quỷ kia.
Nhưng hiển nhiên đối phương không đáp lại, thế là Tiểu Puppy lại chạy ra phía sau kệ, nhưng đương nhiên đám kia không có trốn ở phía sau.
Vậy là cún con đơn thuần hoàn toàn không hiểu gì cả, hai cái đầu nhỏ nghiêng về hai phía, mà cái đầu ở giữa lại phát ra mấy tiếng "gấu~ấu?" Nó không hiểu vì sao mấy người bạn bên trong kia không giống như bình thường nhảy dựng lên cùng nó chơi trò cào cào bắt bắt lại cào (-_-|||)
Cuối cùng vẫn không thể tìm được đáp án, cún con vô cùng mất mát cúi đầu chạy trở về, từ chân của Lạc Tái bò lên rồi ngồi ở trên đầu gối cậu.
Lạc Tái có chút buồn cười trấn an ba cái đầu nhỏ của nó, lớp lông mềm mại ngắn ngủn làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay "Không có bạn chơi cùng nhất địch rất buồn đúng không? Tôi nghĩ là dù ở địa ngục thì muốn tìm một con chó Labrador ba đầu cũng không phải dễ dàng đâu ha..."
"Vốn cũng chỉ có một con" thanh niên từ phía sau sô pha cúi người ôm lấy cổ Lạc Tái "Bác sĩ, chẳng lẽ anh nghĩ Địa Ngục khuyển có thể sinh sôi nẩy nở không giới hạn sao?"
"Hử? Không phải sao?"
Thanh niên nhẹ nhàng nở nụ cười vài tiếng, trong giọng nói có chút châm chọc "Tôi biết là bác sĩ sẽ nghĩ như thế mà. Nói thế nào nhỉ? Gia tộc Phorcydes tựa hồ có chút giống kiểu đột biến gen mà nhân loại các anh hay nói. Tuy rằng thật không muốn thừa nhận, nhưng ngoại trừ tên đáng ghét Cerberus thì cũng toàn mấy thứ cổ quái như, đầu đại bàng mình sư tử Griffin,, hoặc Caucasus"
"Tôi hiểu rồi, cũng giống như lừa và ngựa tạp giao sinh ra la vậy"
"..." Thanh niên hung hăng cọ cọ bả vai của Lạc Tái, trong giọng nói có loại ủy khuất vì bị khi dễ "Bác sĩ, anh có thể dùng một loại so sánh tốt hơn được không?"
"Vậy.....hổ và sư tử?"
"Cái này nghe có vẻ tốt hơn một chút" Or nắm tay cậu thật chặt "Đáng tiếc là loại đột biến kỳ quái này cũng không dễ dàng duy trì tiếp. Nói đúng ra thì dù có sinh ra tân quái vật thì cũng rất khó kế thừa đồng dạng năng lực. Tiểu Puppy có thể kế thừa hình thái tam đầu khuyển của Cerberus đã là tương đương hiếm có rồi"
Lạc Tái một tay ôm Tiểu Puppy ở trong lòng, một tay sờ sờ mái tóc rủ xuống của thanh niên "Điều này cũng thực bình thường. Đơn giản là giống loài khác nhau luôn tồn tại ngăn cách sinh sản, tuy rằng thỉnh thoảng có thể sinh ra đặc dị giống, nhưng những tân giống này phần lớn đều bị cơ chế ngăn cách sinh sản ảnh hưởng. Khó thành công giao phối, phần lớn là không có khả năng sinh sản, không thể sống được hoặc suy bại dần"
"...Bác sĩ, anh làm tôi cảm thấy đôi khi nhân loại thật sự rất mạnh mẽ."
"Đúng vậy, ngẫu nhiên tôi cũng cảm thấy như thế. Bất quá......Or, cậu đang làm gì vậy?"
Thanh niên vừa nãy còn cách sô pha ôm lấy cổ Lạc Tái, lại không biết tại sao lại vô cùng linh hoạt lướt qua lưng sô pha đem bản thân nhét vào giữa Lạc Tái cùng lưng sô pha, sau dó dùng tay ôm lấy thắt lưng của Lạc Tái. Thân hình thanh niên đã gần như có bờ vai dày rộng của người trưởng thành, cơ hồ là đem thân hình đơn bạc của bác sĩ ôm ở trong lòng. Mà Lạc Tái lại bế một con cún ba đầu Labrador đáng yêu ở trong lòng.
Giọng mũi của Or thật nặng, tiếng nói cũng ám ách: "Tôi cảm thấy có chút lạnh..."
Boss cấp cao làm nũng công kích, không hề nghi ngờ gì bác sĩ lập tức bị giây sát =)
Cậu liền cảm thấy bản thân bởi vì chiếu cố cún con mà xem nhẹ đại cẩu nhà mình. Mà đại cẩu nhu thuận vẫn luôn thực nhẫn nại, thực nghiêm túc dựa theo phân phó của cậu chăm sóc ấu khuyển, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra cô đơn, kiềm chế không được mà không ngừng tìm kiếm cơ hội thân cận chủ nhân.
Bác sĩ Lạc cảm thấy trái tim của mình đau nhói, hoàn toàn không thể cự tuyệt chó ngoan của mình vô cùng thẳng thắn cầu thân cận.
"Cốc cốc cốc"
"Cốc cốc cốc"
Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, đánh gãy khoảng thời gian xem TV sau giờ cơm.
Tiểu Puppy vừa nghe được tiếng gõ cửa liền lập tức nhảy lên, rất tích cực chạy về phía cửa lớn. Nhưng bởi vì quá nhiều đầu mà trọng tâm không ổn ngã trái ngã phải, một cái không cẩn thận cư nhiên còn trực tiếp ngã chỏng vó lộ ra cái bụng tròn. Lạc Tái lập tức bật dậy đi qua cúi người đỡ thân mình của nó đứng thẳng dậy rồi mới đi ra mở cửa.
Mà vừa thực hiện được âm mưu còn chưa tới nửa phút liền bị bỏ lại một mình, vẻ mặt của thanh niên vô cùng dữ tợn. Nếu hiện tại là hình thái chó Doberman thì tuyệt đối có thể nhìn thấy Địa Ngục khuyển ngẩng cổ lên, răng nanh nhe ra lộ ra cả lợi, ánh mắt phát ra ánh sáng xanh tà ác của chó Địa ngục.
Lạc Tái mở cửa ra, bên ngoài lại không có người nào. Đang cảm thấy kỳ quái đột nhiên lại nghe thấy tiếng mèo kêu ở dưới chân.
Cúi đầu, nhìn thấy một con mèo Bengal (mèo vằn hổ) ngồi xổm ở bậc thang trước cửa đang ngẩng đầu, mắt mèo tròn vo sáng ngời lại lợi hại nhìn chăm chú vào cậu.
Là mèo hoang sao?
Bất quá, hình như nhìn có chút quen mắt......
Tứ chi thậm chí thân mình đều rất xinh đẹp, thân thể cường kiện hữu lực, lớp lông mềm mại xinh đẹp, trên lưng rõ ràng có vằn xinh đẹp như hổ. Mang theo cao ngạo đặc trưng của loài mèo, mặc khác còn có một loại hàm súc, tự tin và trung thành, thật sự là rất giống vinh quang và uy vũ của những vị kỵ sĩ thời Trung Cổ
"Kemissi?"
"Meo ~"
Mèo Bengal đáp lại nghi vấn của cậu.
"....."
Lạc Tái ngồi xổm xuống, ho khan hai tiếng "Khụ khụ, xin hỏi.....là tới tìm tôi sao?"
"Meo ~"
"Là có việc gì gấp sao?"
"Meo ~"
"Cần tôi đi một chuyến sao?"
"Meo ~"
"....." Cậu chỉ là một bác sĩ thú y thực bình thường thôi có được không hả?!
Mèo Bengal liền nhảy xuống bậc thang, quay đầu hướng Lạc Tái kêu một tiếng, ý bảo cậu đi theo nó, sau đó mới chậm rãi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Puppy thấy Lạc Tái cũng muốn đi theo, lập tức một cái đầu nhỏ cắn lấy ống quần của cậu, một cái đầu nhỏ khác lại ngẩng đầu vẫy đuôi hướng Lạc Tái lộ ra ánh mắt "cầu đi theo ~", một cái đầu nhỏ khác lại rất thông minh hướng trong phòng sủa "gâu gâu" vài tiếng.
Nghe tiếng sủa của cún con, thanh niên đi ra, bộ dạng thực không kiên nhẫn gãi đầu, hung tợn trừng mắt nhìn con mèo kia "Khuya khoắt thế này còn ra ngoài làm cái gì?!"