Lộ Ngộ thở dài, ngồi dậy bình tĩnh lại, cây gậy giữa hai chân kia đã bất tri bất giác mà cương cứng.
Cẩn Niên cũng đi theo ngồi lại đây, do dự một chút lại dựa vào đầu vai anh nói: “Lộ Ngộ ca, em thích anh.”
Thân mình Lộ Ngộ cứng đờ, anh kỳ thật đã sớm biết tâm tình của Cẩn Niên, chính là cô gái nhỏ xấu hổ mà thổ lộ vẫn là làm anh có chút chột dạ. Cẩn Niên biết anh sẽ không đáp lại, trong lòng vẫn là có chút mất mát, lấy dũng khí câu lấy ngón tay anh nói: “Còn có, cái đề kia quá khó, em không biết làm, anh dạy em đi.”
Lộ Ngộ gật gật đầu, ngồi vào trước bàn học giúp cô giảng giải. Ánh mắt cô vẫn là sẽ không tự chủ được mà dừng ở trên người Lộ Ngộ, cái hôn vừa rồi làm cô cũng không có tâm tư để mà nghe anh giảng đề. Lộ Ngộ phát hiện cô mất tập trung, anh buông bút, nhẫn nại tính tình nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi đối với em như vậy xác thật không đúng.”
Cô xua xua tay, đỏ mặt nói: “Không cần nói như vậy, là em hôn anh trước.”
Trong lòng Lộ Ngộ đau xót: “Cẩn Niên, em vẫn còn nhỏ, hiện tại đối với anh chỉ là mê luyến, qua một thời gian quên mất là được rồi.”
Cẩn Niên ngẩn ra: “Qua một thời gian? Có ý gì?”
Anh dừng một chút, buông bút, giơ lên mặt nhìn Cẩn Niên mê mang: “Anh sắp khai giảng, có lẽ vài tháng đều sẽ không về nhà. Anh muốn đi một công ty thực tập, rốt cuộc cũng sắp tốt nghiệp rồi.”
Cô vội vàng mà nói: “Quốc khánh cũng không trở lại sao?”
Anh lắc đầu.
Cẩn Niên lã chã chực khóc: “Em không phải mê luyến, em là thực sự thích anh. Vậy anh khi nào mới có thể trở về… Ăn tết thì sao?” Cô lau lau khóe mắt, bi thương mà nói.
Lộ Ngộ không muốn cho cô hy vọng.
“Có thể nhìn đến anh là đủ rồi. Em về sau sẽ không quấn lấy anh nữa.” Cẩn Niên năn nỉ.
Cô như vậy, trong lòng Lộ Ngộ cũng chua xót, đành phải nói: “Nếu có chuyện rất quan trọng, em có thể gọi điện thoại cho anh.”
“Chính là mẹ em sau khi khai giảng liền không cho em chơi di động. Anh cho em địa chỉ, em có thể viết thư cho anh, đối diện trường học em chính là bưu điện, rất tiện.” Cô nhanh chóng nghĩ rồi nói.
Thời buổi này, ai không có việc gì còn gửi thư. Nhưng nếu cô nói như vậy, đáy lòng Lộ Ngộ bỗng nhiên không lý do mà có chút chờ mong. Vì thế dùng di động đem địa chỉ trường học gửi cho cô: “Học tập làm trọng, không được đi học mất tập trung.” Cuối cùng, Lộ Ngộ xụ mặt nhắc nhở cô.
Cô gật đầu thật mạnh, biểu hiện quyết tâm chính mình nhất định ngoan ngoãn học tập.
Trong bữa tiệc, Trình mẫu hâm mộ mà cùng Lộ mẫu nói: “Lộ Ngộ học giỏi, ưu tú như vậy, ai nha Cẩn Niên nhà tôi liền không được, học tập không chăm chỉ, mỗi ngày suy nghĩ lung tung.”
Cẩn Niên suy nghĩ cái gì Lộ Ngộ đương nhiên biết, bọn họ ngồi cùng một chỗ, gương mặt cô nháy mắt liền đỏ lên, cúi đầu khảy cơm cũng không nói lời nào, chỉ là hơi hơi phồng lên má, giống một con ếch xanh nhỏ.
Lộ Ngộ rót cho cô một ly nước trái cây, Cẩn Niên uống một ngụm, là hương vị thủy mật đào, cũng không tự chủ được nhớ tới cái hôn kia. Cô sờ sờ cánh môi, ánh mắt ngơ ngẩn.
Trình mẫu cười nhìn về phía Cẩn Niên nói: “Đừng nghe mẹ con nói, Cẩn Niên xinh đẹp như vậy, còn ngoan như vậy, rất làm người thích. Nếu không phải Lộ Ngộ đã có bạn gái, tôi còn muốn cho Cẩn Niên làm con dâu của tôi đâu. Cẩn Niên a, chờ con thi đại học xong dì liền giới thiệu bạn trai cho con, Lộ Ngộ có một người em họ, cùng tuổi với con, lớn lên cũng đẹp trai, sau này lại giới thiệu cho hai con làm quen.” Bà vỗ vỗ bả vai của Cẩn Niên trêu ghẹo nói.
Cẩn Niên có chút xấu hổ, Lộ Ngộ giải vây nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì đâu, học sinh nên lấy học tập làm trọng, quản này đó làm gì.”
“Được được được, mẹ không nói. Cẩn Niên cũng chưa nói cái gì, con gấp làm gì.” Lộ mẫu trừng anh một cái lại xoay đầu cùng Trình mẫu vui đùa tiếp.
Trước khi đi, Lộ Ngộ đem kem đưa cho Cẩn Niên, cô về tới nhà, một bên ăn, một bên dư vị cái hôn kia. Anh cũng có một chút động lòng đúng không? Nếu không tại sao lại hôn cô?
Cô cùng bạn thân chia sẻ bí mật này, bạn thân vì cô cố lên khuyến khích: “Lại nỗ lực một chút, làm anh ấy không thể đi trường học liền quên cậu.”
“Phải làm như thế nào a?”
Bạn thân cho cô một cái chủ ý.
Lộ Ngộ ở nhà sửa sang lại hành lý, ngày mai sáng sớm tinh mơ liền xuất phát. Di động chấn động, anh nhìn đến là Cẩn Niên gửi tới tin nhắn. Cẩn Niên hỏi anh có thể ra tới gặp mặt hay không. Cô có chút việc muốn nói với anh. Lộ Ngộ không có do dự, hẹn cô ở chỗ thang lầu. Tòa nhà này mới xây không lâu, không có mấy hộ gia đình, tới buổi tối chỗ ngoặt thang lầu phi thường yên tĩnh.
Cô tới sớm hơn anh, thấy anh vui vẻ mà nói: “Em cho rằng anh sẽ không ra tới.”
“Có chuyện gì vậy?”
Cô tựa hồ khó có thể mở miệng, ngón tay vò ở một chỗ không nói chuyện.
Lộ Ngộ khẽ nhíu mày: “Làm sao vậy? Anh còn phải chuẩn bị hành lý. Rốt cuộc là chuyện gì? Có phải lại thi không tốt nên bị mẹ mắng không?”
Cô lắc đầu, trong lòng giãy giụa vài giây, lấy dũng khí kéo qua bàn tay anh để ở chỗ ngực chính mình: “Em, em đau nơi này, anh giúp em xoa xoa…”
Lộ Ngộ không có dự đoán được cô sẽ làm như vậy, Cẩn Niên thích anh, cũng có chút tiểu tâm tư, nhưng là không nghĩ đến lá gan cô lớn như vậy. Trong lòng Lộ Ngộ bỗng nhiên sinh ra vài phần hờn dỗi: “Hồ nháo.” Anh muốn rút tay ra, Cẩn Niên không đồng ý, thanh âm mềm mại: “Anh phải đi rồi, em sợ anh sẽ quên em…”
Lộ Ngộ nghe thấy thanh âm cô ủy khuất, lửa giận vừa rồi tan đi không ít, hơn nữa anh lại kiềm chế như thế nào cũng không thể xem nhẹ kiều nhũ đầy đặn của cô dưới lòng bàn tay kia, thậm chí muốn thu năm ngón tay hung hăng mà xoa bóp.
“Cẩn Niên, buông tay ra.” Anh thoáng nghiêm túc, mệnh lệnh mà nói.
Cẩn Niên lần này lại có chút quật cường, cởi bỏ khóa kéo áo trên, thoáng nghiêng người, lôi kéo bàn tay anh đi vào. Cổ họng Lộ Ngộ lăn lăn, bởi vì anh phát hiện cô cư nhiên không có mặc nội y, vói đi vào như vậy, thịt dán thịt mà sờ đến cặp thỏ con phì đô đô kia. Cô bắt lấy tay anh, kỳ thật cũng run rẩy, trong lòng thấp thỏm, sợ anh ghét bỏ chính mình.
Hô hấp Lộ Ngộ càng ngày càng thô, anh vốn dĩ có thể dễ dàng mà thoát khỏi Cẩn Niên, lại không biết vì sao ngơ ngẩn mà đứng ở nơi đó. Cảm thụ được kiều nhũ dưới tay tinh tế mà tràn ngập co dãn, hương thơm trên người thiếu nữ quanh quẩn. Cô dựa vào càng ngày càng gần, đã buông lỏng tay anh ra, nhón mũi chân vụng về mà hôn anh. Lộ Ngộ chế trụ cái gáy cô, đem cô đè ở trên vách tường, bàn tay to vuốt vυ' cô hung hăng mà xoa nhẹ một phen, quả nhiên trơn trượt non mềm, làm người lưu luyến. “Em như thế nào dâʍ đãиɠ như vậy, ngoại trừ anh em còn từng câu dẫn ai nữa?” Anh chống cái trán của cô trầm giọng chất vấn.
“Không có, không có.” Cẩn Niên vội vàng trả lời.
Lộ Ngộ ở cô bên cổ liếʍ mυ'ŧ một chút, da thịt trắng nõn phảng phất rơi xuống một đóa hoa mai. Anh không quan tâm mà dùng tay xoa lên trước ngực cô, lần trước gọi video anh liền biết vυ' cô đẹp, hiện tại ở trong lòng bàn tay mà thưởng thức, quả thực là hai luồng đậu hủ non, hận không thể lúc trước liền lột quần áo cô, ấn ở trên mặt đất mà ăn một lần.
Cô có chút sợ hãi du͙© vọиɠ của anh, co rúm lại trốn vào trong lòng ngực anh, rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ, vẫn là sợ hãi. Lộ Ngộ bất đắc dĩ, tiểu yêu tinh câu dẫn chính mình, chính mình còn phải nhớ cô còn nhỏ tuổi. Cuối cùng anh nhéo nhéo đầṳ ѵú cô, nghe thanh âm cô nũng nịu, hôn hôn cánh môi cô rồi mới buông tha cô, giúp cô đem quần áo sửa sang lại.