Ta Có Phòng Ở Thời Minh Mạt

Chương 8: Chết cũng không cho ngươi đắc ý

Trong tay có lương, trong lòng không hoảng.

Theo Toàn Húc chuyển 100 bao gạo và mì qua đây, nạn dân tâm trạng được ổn định, dựa theo phân phó, mỗi người mỗi việc.

Bổ củi tiếp tục bổ củi, đào đất vẫn đào đất, làm gia cụ vẫn làm gia cụ, tất cả đều đâu vào đấy.

Tam nương dường như có thiên phú lãnh đạo, mười mấy người phụ nữa thêm cả trẻ con, đủ 30 người, bị nàng quay vòng vòng.

Nàng dường như phát hiện Toàn Húc không có thói quen sạch sẽ.

Thành thực mà nói, Toàn Húc thực không mắc bệnh sạch sẽ, chỉ là hắn thực không quen cảm giác rận bò đầy đầu, khắp người vết bẩn, bẩn đến không cả nhìn được màu da.

Tam nương để đám phụ nữ làm việc đầu tiên chính là xây bếp lộ thiên đơn giản, bất luận là chảo, nồi hấp bằng thép không gỉ, hay là ấm nước, cả thùng thép không gỉ, đều lấy ra đun tuyết.

Đám phụ nữ mỗi người một tay, ở nơi củi dựa vào tường rào, xây mọt cái lều, diện tích không lớn, khoảng hơn 10 m2, lều dùng gốc cây làm tường vây, rất chắc chắn.

Những nữ nhân cùng trẻ nhỏ này luân phiên tắm rửa, tắm xong đều mặc áo bảo hộ mới, đi giày bảo hộ, bên ngoài khoác áo màu xanh quân đội, đội mũ bông xe lửa, nhìn giống như quay về những năm 80.

Sau đó, Toàn Húc liền sống những ngày cơm bưng nước rót. Tây phòng được Tam nương cải tạo thành phòng bếp độc lập, Tân Phương thị cũng con gái Nha Nha làm xong cơm sáng, đưa tới phòng khách chính, đặt trên trà kỉ.

Toàn Húc nhìn trước mặt 4 món ăn, phân biệt là gà kho, bí xào chay, trứng gà xào cà chua còn có giăm bông, một bát cháo đặc.

Toàn Húc có chút kì quái, trứng gà xào ở Trung Quốc đã có gần 1000 năm lịch sử, hơn nữa Tam nương cũng thấy qua làm thế nào, Tân Phương thị biết làm cũng không kì quái, nhưng quan trọng là món gà kho này, miếng gà toàn một màu vàng tỏa ra hương vị mê người, các loại gia vị nấu lẫn, xem ra không có chút hỗn tạp nào, nước gà đỏ vàng đậm đặc ôm lấy miếng thịt, khiến Toàn Húc không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Thấy Tam nương ở bên ngoài bận bịu, Toàn Húc nhìn Nha Nha bên cạnh nói, "Đi gọi Tam nương qua đây."

Lúc này Nha Nha mặc một bộ áo bảo hộ, nhưng rõ ràng được sửa cho hợp thân, vô cùng tiện lợi, nó hướng về phía Toàn Húc hơi cúi người, từ từ lui khỏi phòng.

Một lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng Tam nương, "Tướng công, chàng ăn trước đi, ta ăn rồi."

Toàn Húc đành chịu, lấy đũa gặp thịt gà, vị tươi của nước gà tan vào trong miệng, đậm mà không béo, vị tươi cùng hương vị không biết dùng hương liệu gì làm tăng lên tới cực điểm, nhẹ cắn miếng thịt gà, tươi ngọt sướиɠ miệng, nhai kĩ rồi nuốt, trên miệng vẫn còn lưu hương.

"Ồ, không tệ!"

Toàn Húc cũng không phải không có kiến thức, quán rượu 5 sao hắn cũng đi qua, quán tây hay đồ Pháp cái gì đó đối với hắn mà nói không tính là xa lạ.

Vậy nhưng vấn đề là món thịt gà kho này tuy là món ăn thường thấy ở hậu thế, lại làm vô cùng có trình độ, đơn giản là không thể tưởng được.

Toàn Húc bữa sáng này ăn vô cùng vui vẻ, trứng gà xào cà chua chua ngọt vừa miệng, bí hậu vị đầy đủ, cháo đun vừa đủ, vị khẩu đại khai một lúc liền ăn sạch bát lớn cháo, món gà kho kia cũng ăn sạch một nửa.

"Quá hưởng thụ rồi."

Toàn Húc vừa buông đũa xuống, dễ chịu nằm ở sô pha, ợ một cái. Nha Nha nhẹ nhàng đi vào hướng Toàn Húc thi lễ, "Lão gia, có cần dọn đi?"

"Được."

Nha Nha vô cùng thành thục thu dọn bát đũa, đem thức ăn thừa đi, chẳng mấy chốc lại bưng lên một ly trà nóng.

Toàn Húc nhấp một ngụm, nếu lá trà không phải hắn từ hậu thế mua 8 đồng một bao, chắc là mùi vị càng ngon.

Toàn Húc thấy Nha Nha đứng ở phía sau, một bộ dáng tùy thời nghe phân phó.

Toàn Húc đứng dậy đi ra cửa, Nha Nha cũng theo sau, khiến Toàn Húc có chút không quen, "Vậy đi, Nha Nha, ngươi không có việc khác sao?"

Nha Nha mắt dần đỏ lên, giống như sắp khóc, "Lão gia ghét bỏ Nha Nha chướng mắt sao?"

"Không có, không có!" Toàn Húc vội xua tay, "Con không cần theo ta, lúc nào cần con ta sẽ gọi."

Nha Nha lúc này mới lui xuống. Toàn Húc đi ra sân, thấy bên ngoài lít chít tụ tập hơn trăm nạn dân, đều kéo theo gia đình.

Tam nương thấy Toàn Húc qua vội chạy lại nói, "Tướng công, Tân tẩu thủ nghệ không tệ chứ?"

"Ân, không tệ." Toàn Húc có chút hiếu kì hỏi, "Tân tẩu này lai lịch thế nào? Sao lại có trù nghệ như thế? Đây không giống với phụ nữ nông thôn phổ thông."

Tam nương than thở, "Bọn thϊếp Khởi huyện Tân trang tửu lâu chính là sản nghiệp của nhà tỉ ấy, chồng tỉ ấy đắc tội với người không nên đắc tội, bị kiện, người mất nhà tan, năm ngoái tỉ ấy chạy thoát, nếu không cỏ mọc xanh mộ rồi."

Toàn Húc gật đầu, lúc này hắn phát hiện bên ngoài nạn dân đang dùng xẻng của Toàn Húc bắt đầu dọn tuyết đọng, đào từng đạo hào câu, có chút kì quái hỏi, "Đây là làm gì?"

"Tướng công, chàng không phải nói muốn xây nhà sao?" Tam nương hơi ngây ra, không hiểu nhìn Toàn Húc, "Bọn họ chính là theo chàng yêu cầu, dựng nhà a!"

"Cái này…" Toàn Húc không nói được gì, đám nạn dân này thật được việc.

Đất băng cứng như thép, nhưng bọn họ lại có biện pháp, chẻ củi trước, để trên mặt đất đốt lên, đợi khi lửa làm tan đất băng, mới đào đất.

Thân cây nặng mấy trăm cân bị bọn họ làm thành dầm đất.

Căn nhà này cách quan đạo thế nào cũng phải hơn 100 bước, trời lạnh như vậy nạn dân không thể ở ngoài, bọn họ ở khu đất trống dựng lên mấy chục căn phòng gỗ nhỏ, hoặc lều đất.

Toàn Húc nhìn đám nạn dân đào móng, dường như không phải xây nhà, mà là đang xây một tòa thành, độ dài móng ít nhất cũng hơn 200 bước, độ rộng hơn 100 bước, như vậy chẳng phải là chiếm diện tích hơn 2-300 vạn m2?

Tiểu nương cẩn thận nhìn Toàn Húc, "Tướng công, có phải nhỏ không?"

Toàn Húc cười khổ, "Không, cứ làm như vậy đi!"

Toàn Húc đang suy nghĩ tương lai, dựa vào số tiền này rốt cục vẫn không thể lâu dài được, tuy hắn có hơn 6000 vạn tiền vàng, nhưng không giữ được bên này thì vẫn chỉ là một cái động không đáy.

Hôm qua mới 3-40 nạn dân, hôm nay đã hơn 100 người, ngày mai khẳng định còn nhiều hơn.

Một vạn cân lương thực đủ cho hơn 30 người ăn hơn nửa năm, nhưng hơn 100 người thì sao? Hơn 1000 người?

Chỗ lương thực vào áo bông kia đã làm Toàn Húc tiêu mười mấy vạn, đừng nói chỉ có hơn 6000 vạn, dù có 6 ức cũng nuôi không nổi nhiều nạn dân thời Minh mạt như vậy.

Theo xu thế thông thường của lịch sử, Minh mạt nạn dân sẽ khoảng ngàn vạn.

Phải để Minh mạt chỗ này có sản xuất, dù không lãi nhiều, chí ít cũng có thể đảm bảo cân bằng thu chi. Nghĩ tới đây, Toàn Húc lập tức nảy ra chủ ý.

Hắn và Hồng Hải Dương chuẩn bị ở hậu thế mở một công ty điện ảnh, đương nhiên trước mắt vẫn chỉ là một cái vỏ rỗng.

Toàn Húc nói dối Hồng Hải Dương là lấy đạo cụ bắt đầu, kì thực thuần túy là nói dóc, chỉ là chuẩn bị mượn tay Hồng Hải Dương, lấy danh nghĩa làm đạo cụ, tại hậu thế làm ra khôi giáp cùng các loại binh khí, chuyển tới Minh mạt tự vệ.

Minh triều thứ gì đáng tiền nhất?

Những thứ đáng tiền tự nhiên rất nhiều, như các loại sứ, dù là sứ dân dụng, cũng là di sản văn hóa, nếu may mắn thành sứ quan diêu, liền có thể kiếm được khoản lớn.

Toàn Húc nhìn La Thế Minh nói, "La ca!"

"Ai nha, đông gia, cậu làm tôi tổn thọ mất! Cậu gọi tôi Thế Minh hay là lão La đều được."

"Vậy được, lão La, huynh ra ngoài hỏi xem có người biết chữ, có người biết thủ nghệ không."

Kì thực Toàn Húc không ôm quá nhiều hi vọng, rốt cục Minh triều không giống hậu thế, tại Minh triều người đọc sách địa vị cao, dù tai hạn có nghiêm trọng đi nữa cũng không ảnh hướng tới bọn họ, càng huống hồ chỉ cần đọc sách biết chữ, bất luận thế nào cũng có thể tìm được miếng cơm ăn, không cần lang bạc kì hồ.

Chẳng bao lâu, La Thế Minh liền dẫn theo mười mấy người đàn ông qua.

"Đông gia, họ tới rồi."

Toàn Húc nhìn đám nạn dân, hơi cau mày, đám người này trông cao lớn thô kệch, to lớn cơ bắp, khiến Toàn Húc đều có chút tự ti, nhìn thế nào cũng không giống người đọc sách.

Toàn Húc nhìn đám người nói, "Các người từng người nói, đều có thủ nghệ gì?"

"Tôi gọi Ngưu Kết Thực, tôi biết rèn."

Toàn Húc về phòng lấy từ trong balo ra bút và giấy, sau đó đi tới trước đám người, một bên ghi, một bên nói, "Người tiếp theo!"

"Tôi gọi Quách Phú Quý, tôi là thợ mộc."

Hắn đột nhiên chỉ cửa và cửa sổ phòng nói, "Chỗ này đều là tôi làm, đông gia có vừa ý không?"

Toàn Húc quay lại, đêm qua hắn vẫn chưa nhìn kĩ, hiện tại xem qua mới phát hiện cánh cửa bình bình thường thường, không có chút hàm lượng kĩ thuật nào, quan trọng là cửa sổ phân làm 2 tầng, bên ngoài là tầng gỗ mỏng, có thể che nắng, cũng có thể chắn gió lạnh. Bên trong là song cửa, chạm khắc hoa điểu ngư trùng, thủ nghệ vô cùng tốt.

Quan trọng là tốc độ không chậm, từ khi Toàn Húc rời đi đến lúc trở lại, chỉ mười mấy tiếng thời gian mà thôi.

"Vừa ý." Toàn Húc lại nói, "Người kế tiếp!"

"Tôi gọi Đỗ Lượng, là thợ đá."

"Tôi gọi Viên Thế Khanh, đây là tiểu nhi Viên Tông Đệ, biết mấy chữ."

Nghe được câu này, Toàn Húc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Viên Tông Đệ phía sau Viên Thế Khanh.

Viên Tông Đệ khoảng 9 tuổi, mặt nhỏ ngăm đen, mặt đầy vẻ hoảng sợ cùng mê mang, nó dường như vô cùng sợ Toàn Húc, trốn sau lưng cha là Viên Thế Khanh.

Trong đầu Toàn Húc lập tức nổi lên tư liệu liên quan đến Viên Tông Đệ.

Viên Tông Đệ, Lý Tự Thành bộ tướng, một trong nam nguyên đột vây 18 kị, chủ lực Thương Lạc dưỡng binh, hội sư Tây An, Đại Thuận kiến quốc, được phong miên hầu, Hữu doanh chế tướng quân. Sau khi Lý Tự Thành chết, kiên trì kháng Thanh, một chi trong 13 quân Quý Đông, năm thứ năm Vĩnh Lịch, Vĩnh Lịch đế sắc phong Viên Tông Đệ thành Tĩnh Quốc Công. Năm Vĩnh Lịch thứ 18 (năm 1663, năm thứ 2 Khang Hy) binh bại bị bắt. Năm 18 Vĩnh Lịch (1664, năm thứ 3 Khang Hy) ngày 12 tháng 10 ở Vu Sơn huyện bị hại.

Viên Thế Khanh vô cùng khó hiểu, Toàn Húc một mực nhìn chằm chằm con của hắn. Viên Tông Đệ có cái gì dễ nhìn đâu?

Viên Thế Khanh thân làm cha, không thể không thừa nhận, Viên Tông Đệ không được tính là dễ nhìn, chỉ có thể tính là đoan chính, không có gì đặc biệt, hổ đầu hổ não, chỉ vậy mà thôi. Thế nhưng Toàn Húc mục quang từ khi hắn báo tên tuổi ra một mực không hề rời đi.

Toàn Húc trên mặt lúc thì do dự, lúc thì tán thán, lúc thì thương tiếc, ánh mắt hắn khiến Viên Thế Khanh cảm thấy nổi da gà.

Đột nhiên, trong đầu Viên Thế Khanh xoẹt qua một khả năng.

Từ Minh Vũ Tông về sau, triều Minh đồng tính đại thịnh, thịnh ở Giang Nam rồi lan tới trung nguyên. Người Minh nhiều người gọi đồng tính nam là "nam phong", có khi gọi nơi mại da^ʍ nam là "nam viện". Giống như thơ Trương Đại có viết: "Diệc tuyền diệc lâu, Danh oa khuê tú, Huề cập đồng luyến, Tiếu đề tạp chi, Hoàn tọa lộ thai, Tả hữu miện vọng…."

Viên Thế Khanh sắc mặt đại biến, hắn cầm tay Viên Tông Đệ, dần dần lui về sau.

Toàn Húc thấy Viên Thế Khanh cùng Viên Tông Đệ muốn chạy, cuối cùng tỉnh ngộ: "Đứng lại!"

Toàn Húc không nói còn tốt, hắn nói càng khiến Viên Thế Khanh sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài. Toàn Húc lập tức gấp lên: "Chặn hắn lại, chớ để chặn chạy!"

La Thế Minh đứng trước cửa, giơ ra đòn gánh trong tay. Viên Thế Khanh và Viên Tông Đệ liền ngã nhào. La Thế Minh liền bổ lên trước, một tay túm lấy cổ áo Viên Thế Khanh: "Tiểu tử được lắm, còn muốn chạy."

Viên Thế Khanh thấy không chạy thoát, liền hướng về phía Viên Tông Đệ quát lớn, "Hắc oa, mau chạy!"

Viên Tông Đệ còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, lúc này Tam nương và mấy người phụ nữ cũng đi qua, Viên Tông Đệ lại muốn chạy thì cũng đã muộn, Tam nương giơ tay ra nắm lấy tay nó, giống như kìm sắt vậy khiến nó không động đậy nổi.

"A…"

Viên Thế Khanh nghĩ tới kết cục sắp tới, nỗi buồn bất tận trong lòng xông lên, ôm mặt liền ô ô khóc.

Toàn Húc thấy không hiểu sao cả.

Viên Thế Khanh đơn giản là hối hận muốn chết, hắn kì thực không phải nạn dân, mà là thương nhân từ Thiểm Tây Thượng Nam, mùa thu tới liền mang theo nhi tử tới Nam Dương lịch lãm, kết quả khi ở Nam Dương Phục Ngưu sơn liền gặp phải sơn phỉ, không những tài vật bị cướp, ngay cả hỏa kế, hộ viện đi theo đều bị gϊếŧ sạch, nếu không phải gia bộc liều mạng che đỡ, cha con họ hai người căn bản không chạy thoát.

Sau đó, tuy rằng chạy thoát, nhưng thân không văn tiền, chỉ có thể theo nạn dân bắc thượng.

Viên Thế Khanh chuẩn bị tìm một công việc nhẹ nhàng, kiếm chút lộ phí, ai biết lại gặp phải một kẻ đồng tính như Toàn Húc…

Toàn Húc nhìn Viên Thế Khanh hỏi, "Sao ngươi chạy?"

"Vì sao không thể chạy, không chạy không phải để ngươi đắc ý sao?"

"Ta đắc ý cái gì?" Toàn Húc thấy Viên Thế Khanh đầu óc có vấn đề.

Viên Thế Khanh nhìn nhi tử, phác thông một tiếng quỳ trước mặt Toàn Húc, nước mắt lã chã, "Công tử, cậu thương cho, tha cho tiểu nhi, nếu cậu muốn thì lấy lão hủ đi!"

Tam nương nghe được giống như hiểu ra gì đó. Nàng nhìn Toàn Húc có chút u oán.

Chẳng trách nàng ngủ cùng Toàn Húc 2 tối, Toàn Húc đối với nàng một điểm động tác cũng không có. Thì ra Toàn Húc khẩu vị khác a.