Truy Khứ

Chương 22

Thấy Hồ Túc An chần chừ đứng ở đầu hẻm, Đàm Dự lên tiếng hối thúc:

"Nhanh lên"

Hồ Túc An không biết nói với Đàm Dự như thế nào về chuyện hắn nhìn thấy thì Đàm Dự đã không còn kiên nhẫn, y tiến đến nhẹ nhàng mang Hồ Túc An tên vai rồi đi vào. Hồ Túc An có phần hoảng loạn:

"Này, bên trong đó người ta đang làm chuyện người lớn đó!"

Đàm Dự thoáng dừng lại, tay đang ôm eo của Hồ Túc An cũng dùng nhiều lực hơn, giọng không mấy hài lòng rặng hỏi:

"Ngươi xem rồi?"

Hồ Túc An rất nhạy cảm với mùi của nguy hiểm, đầu óc chưa kịp phản ứng thì miệng đã chủ động thanh minh cho mình:

"Không, không, không. Vừa thấy đã chạy ra rồi. Ta không có thói quen nhìn trộm người khác hành sự đâu"

Đàm Dự gật nhẹ đầu, nhưng không rõ là có tin hay không.

Hồ Túc An đu trên vai Đàm Dự không tìm được tư thế thoải mái thì khẽ cựa quậy, bị Đàm Dự vỗ vỗ mông mấy phát mới ngoan ngoãn được đôi chút.

"Vẫn vào sao?"

"Phu nhân đã sống mấy trăm năm rồi, đủ là người lớn rồi đấy"

"Nhưng mà đối với hồ yêu thì vẫn còn nhỏ tuổi lắm. Chưa già đâu"

Đàm Dự cuối cùng cũng đã đi đến ngã quẹo lúc nãy, hắn hạ giọng nhỏ lại, thì thầm bên tay Hồ Túc An:

"Phu nhân học cách săn mồi này. Nhìn phía trước"

Hồ Túc An nghe lời nhìn theo, đập vào mắt hắn không phải là cảnh hoan lạc như lúc nãy, ở hẻm cụt bên kia toàn là là máu, có một con rết tinh với nửa thân trên là người, nửa thân dưới là rết. Phần cơ thể dưới của nó đỏ ao đang quặm lấy một cái xác không rõ danh tính, miệng vẫn còn đang nhai ngon lành.

Dường như nó phát hiện có người nhìn mình nên bỏ bữa trưa trên miệng xuống quay sang.

Hồ Túc An níu chặt lấy tay Đàm Dự cầu xin:

"Phu quân, phu quân, phu quân bắt...bắt nó đi"

Đàm Dự vô tình vô nghĩa lắc đầu:

"Không vội"

Hồ Túc An trong lòng thầm mắng chửi Đàm Dự mấy trăm lần nhưng thân thể vẫn phản ứng nhanh hơn, hắn lập tức biến thành hồ ly để chạy bỏ trốn.

Đàm Dự kéo Hồ Túc An lại không cho hắn rời đi, Hồ Túc An chưa cắn Đàm Dự mấy phát thì đã nghe lời y nói:

"Đừng sợ, nó là một con yêu quái như ngươi thôi, tập trung nhìn kỹ vào có cảm nhận được nó cất yêu đan ở nơi nào không?"

"Ở đốt thứ 4"

Hồ Túc An vừa nói dứt lời thì Đàm Dự đã đạp con rết đập mạnh vào góc tường, rồi tiến đến đạp đầu nó xuống đất, rút một con dao rạch thẳng vào bụng nó, chẳng mấy chốc đã lôi ra được một yêu đan vứt cho Hồ Túc An.

Sau đó hắn kéo Hồ Túc An rời khỏi con hẻm chỉ còn mùi máu tươi.

Hồ Túc An không quá hứng thú với viên yêu đan xấu xí của rết tinh, thậm chí còn có phần ghê tởm. Đàm Dự nhìn hắn ghét bỏ đến thế thì cũng có chút đồng cảm:

"Tuy nó được lấy ra từ trong bụng rết, nhưng dù sao nó cũng rất có ít cho ngươi đấy, ăn vào đi""

Hồ Túc An cũng đoán được lời Đàm Dự muốn nói nên mới ghê tởm từ nãy đến giờ, nhưng hắn cũng hiểu lợi ích của một viên yêu đan bảy trăm năm tuổi nên đành cắn răng cắn cỏ nhắm chặt hai mắt mà nuốt xuống.

Đàm Dự chỉ coi việc bắt con yêu quái kia là một giai điệu nhỏ trong ngày, hắn vẫn thảnh thơi mang Hồ Túc An về núi nghỉ ngơi, làm những việc hằng ngày vẫn làm, tiếp tục sống cuộc sống đấy lười biếng và nhàm chán.

Còn Hồ Túc An thì ngược lại, Hồ Túc An vừa về nhà đã tập hợp đẩy đủ chúng yêu của cái nhà này kể cho bọn nó nghe chiến công lừng lẫy của Đàm Dự, bằng việc thêm thắt đôi chút, câu chuyện liền đủ để chúng yêu nể phục.

Đại Giao:

"Nhưng ta nghe nói có đến hai ba con yêu quái bảy trăm năm tu hành đến đây cơ mà"

Theo nó biết với sự tham lam của Đàm Dự thì hắn chắc chắn sẽ phải tìm ra đủ bọn chúng, rồi gôm hết yêu đan về tay mình.

Hồ Túc An chạy qua hỏi Đàm Dự thì Đàm Dự không vui vẻ trả lời:

"Đúng là có ba con, một con bị con hổ trên núi kia bắt, một con bị một đạo sĩ loài người đoạt từ trên tay ta, còn một con thì ngươi đã ăn rồi"

"Nó tu bảy trăm năm rồi mà dễ bắt đến thế sao?"

"Nó đã ăn thịt người thì không thể biến thành người như ngươi được, nên là nó tu thêm bảy nghìn năm thì vẫn chỉ là côn trùng sâu bọ"

"Không thể biến thành người sao?"

"Đúng vậy, cô nương ngươi thấy chỉ là ảo giác mà nó tạo ra thôi"

Hồ Túc An nép vào cánh tay Đàm Dự nghe y kể chuyện về mấy con yêu quái rết đó. Bọn yêu rết không thể biến thành người nên tu luyện về sau càng lúc càng khó khăn, bị vây khốn trong những giới hạn nhất định, một nửa bản năng không ngừng chi phối chúng săn tìm con người để thỏa mãn thú tính, một nửa bản năng còn lại khiến chúng đi tìm những con yêu quái khác để đoạt lấy yêu đan. Nhưng bản thân bọn chúng cũng không mạnh mẽ gì, chỉ những động vật có tư duy và trí tuệ cao một chút mới có thể tu luyện thành công, những loài có trí thông minh thấp thì cả đời cũng chỉ có thể làm một con yêu quái nhỏ nhoi là cùng, chung quy chỉ có thể kéo dài sinh mạng, đến sử dụng yêu pháp chúng còn không biết dùng.

Theo Đàm Dự thì những con rết tu được bảy trăm năm đó phải có người nuôi dưỡng. Luôn sẽ có những người tốt và người xấu tồn tại cùng nhau và đương nhiên tu đạo cũng sẽ có người tốt và người xấu, một số đạo sĩ xấu sẽ nuôi những con yêu quái không có trí thông minh, rồi sẽ dùng nó đi làm một số chuyện ác, không thì chỉ đơn giản là bắt một con yêu quái mình nuôi giao nộp cho triều đình thì đã được một khoản to, hơn nữa thì moi yêu đan của nó ra làm giao dịch với các yêu quái khác cao cấp hơn. Nhưng một con yêu quái đã nuôi được bảy trăm năm, có khi là nuôi mấy đời người mà thả ra đơn giản như thế thì đúng là bất thường.

"Vậy mà Dương Tú làm như con yêu quái lần này nguy hiểm lắm, cứ sợ đông sợ tây, làm ta cũng sợ theo"

"Có lẽ hắn cũng không rõ, trong nhà hắn có một ông lão, ông ta là người cướp yêu đan của con rết đầu tiên ta bắt. Ông ta đi mất làm cho tên đó sợ hãi"

"Ta thấy ông ấy mấy lần rồi, không phải chỉ là một ông lão yếu ớt hay sao?"

"Đúng vậy, đã đến tuổi gần đất xa trời rồi, nhưng người ta tu đạo chuyên dẹp bọn quỷ như ta, cả người toàn pháp khí và bùa chú. Phu nhân đừng lo, ta chỉ cho ông ta giữ tạm thời, rồi sẽ cướp về"

Người không sử dụng được yêu đan, Đàm Dự tuy bị phỏng tay trên nhưng lại không muốn chịu chút thiệt thòi nào, của y đương nhiên y sẽ lấy lại bằng mọi giá.

Hồ Túc An vừa muốn khuyên Đàm Dự nên từ bỏ, tuy yêu đan có giá trị nhưng nếu phải mạo hiểm lấy về thì không đáng. Lời chưa kịp mở thì Trung Hắc đã hớt ha hớt hải chạy vào:

"Nguy rồi, nguy rồi đại vương, có một tên đạo sĩ đến đây, hắn ta mạnh vô cùng, Đại Giao và Đại Cửu sắp không cầm cự nổi rồi"

Hồ Túc An cứ ngỡ trong một cơn mơ màng nào đó thì hắn và Đàm dự đã trở thành sơn tặc.

Dù rất nguy cấp nhưng Đàm Dự vẫn từ tốn khoác lên cho Hồ Túc An một cái áo lông màu đỏ xinh đẹp để thỏa mãn mắt mình cũng như thú tính của hồ ly nhỏ, còn Hồ Túc An lại gấp như kiến bò trên chảo nóng, lộn xộn hối thúc Đàm Dự không ngừng.

Vì thế Hồ Túc An cũng vô cùng buồn bực khi nhìn thấy Đại Giao và Đại Cửu, hai bọn họ một tên đang cuộn mình quấn chặt lấy một đạo sĩ, một tên đang bận rộn cột một đạo sĩ khác lên cây, trên cây đã có tổng cộng bốn đạo sĩ bị cột như thế. Không có một chút phong thái nào của việc sắp cầm cự hết nổi cả.

"Đại Cửu ngốc, mi không thể nhanh lên được à?"

"Gấp cái gì chứ? Dù sao cũng không chạy thoát"

Đàm Dự lười nhát tựa vào một gốc cây, chán nản nhìn Hồ Túc An chê cười:

"Phu nhân chẳng có niềm tin với phu quân gì cả, nhìn xem, ta đã nói rồi, bọn nó có hiền lành gì đâu mà sợ bị bắt nạt"

Đại Cửu lại cột thêm một người lên, rồi quấn chặt mấy vòng dây thì giao cho cấp dưới của mình canh gác, sau đó cùng cùng Đại Giao lon ton chạy đến chỗ "đại vương" xưng công kể tội:

"Bọn con người ngu ngốc này dám chạy vào núi của chúng ta cướp đồ. Ta và Đại Giao đã thu phục chúng hết rồi"

"Chúng muốn cướp gì?"

"Cướp yêu đan!!!"

Bọn yêu quái lắt nhắt xung quanh lập tức lao xao:

"Lấy tim chúng ra, lấy tim chúng ra. Dám lại đấy cướp yêu đan của chúng ta,"

Bọn đạo sĩ bị cột trên cây run như cầy sấy, sau người sáu cái miệng ồm ồm biện minh. Hồ Túc An nghe một lúc mới tạm hiểu là chúng muốn yêu đan của rết tinh mà Hồ Túc An đã ăn vào bụng.