Truy Khứ

Chương 10

Trần Đạm không khoẻ lắm, sắc mặt xanh xao, đôi mắt lờ đờ, bờ môi trắng bệch.

"Nương thế nào rồi?"

"Tiểu cô vừa dỗ được nương ăn được một ít cháo, nương cũng mới chợp mắt được một lúc, ta cũng không có đến làm phiền. Chàng ăn nhiều một chút, trong nhà bây giờ rất cần chàng gánh vác"

"Đại tẩu, tẩu ấy..."

"Tất nhiên là không thể bình tĩnh được, nếu không phải còn A Khang, chắc không ai cản được tẩu ấy lên núi tìm người"

Người bên giường đút cháo cho hắn là Dương Xuân Hương, cũng chính là thê tử của Trần Đạm, mẹ của Đại Phúc.

Vừa thấy Hồ Túc An, Trần Đạm liền gấp gáp cử động, sau đó lại ho húng hắng vài tiếng liền.

Hồ Túc An trấn an hắn:

"Đừng gấp, có gì từ từ nói"

Có lẽ là nông dân không biết dùng từ hoa mỹ, có lẽ do Trần Đạm thấy được quá ít, nên câu chuyện kinh dị phải nghe của Hồ Túc An cũng không phải là không thể chấp nhận nổi.

Ba người bọn họ đi sâu vào rừng tìm trâu được gần một canh giờ thì Trần Bình muốn trở về nhờ người hỗ trợ.

Trần Đạm và Trần Cao Bảo ở lại tiếp tục tìm. Trần Bình đi không lâu thì Trần Cao Bảo nghe tiếng trâu uống nước ở phía bên kia. Trần Đạm lại hoàn toàn không nghe thấy, Trần Cao Bảo rất chắc chắn mà bường qua bụi rậm, dặn dò Trần Đạm canh ở phía trước, nếu trâu chạy ra thì còn có thể bắt được.

Trần Đạm đứng ở phía trước một lúc liền nghe tiếng hát, lúc đầu hắn cứ tưởng là ảo giác, nhưng tiếng hát càng lúc càng to, Trần Đạm bất an nằm rạp xuống đất, trốn sau bụi rậm.

Bên kia Trần Cao Bảo vẫn bình thản tiếng lại gần bờ suối, Trần Đạm định đứng lên gọi Trần Cao Bảo thì thấy Trần Cao Bảo đang làm mấy động tác kỳ lạ như đang cầm dây trâu, nói chuyện với không khí, rồi cười vui vẻ chỉ xuống mặt suối.

Bỗng nhiên mặt nước dâng cao, một bóng dáng thướt tha từ nước xuất hiện, từ xa nhìn lại nó là một cô nương xinh đẹp, có búi tóc cao, nó mặc một bộ y phục dài nhảy múa, hát ca.

Trần Đạm bịt kín miệng mình không dám phát ra tiếng động nào.

Xung quanh mịt mù hơi nước.

Khi thứ kia ca hát xong, nó quay người lại hướng của Trần Đạm, nó có một cái mồm lớn, một cặp răng nanh mọc ngược, không có mắt, không có mũi.

Trần Đạm bị dọa đến chết điếng người nhưng nó dường như không phát hiện ra hắn, một lúc sau nó liền chìm lại vào nước, mà bên kia Trần Cao Bảo đã biến mất.

Trần Đạm không có vết thương nào nhưng khi chạy xuống núi, y phục bị dính nước khi thứ kia nhảy múa đều chuyển thành máu. Hắn vẫn bình thường nhưng khi ngất đi ở bìa rừng thì đầu óc liền trở nên mù mờ.

----

Hồ Túc An ngỏ ý mình cần thời gian suy đoán, sau đó liền đi qua một góc hỏi Đàm Dự:

"Trốn theo hướng nam hay hướng bắc đây?"

Đàm Dự:

"Hướng nam, đi thôi"

Hồ Túc An không nói hai lời liền leo rào chạy trốn.

Nguy hiểm thật, thì ra trong núi lại có một con quỷ đáng sợ như vậy, may mắn là vì Hồ Túc An sợ quỷ nên không dám sống trong rừng sâu như mấy con thú khác, nếu không chắc bây giờ hắn cũng chỉ còn bộ xương.

Hồ Túc An tự nhủ trong lòng không phải hắn không muốn giúp nhưng hắn thật sự là gà mờ, xem như tặng lá bùa phát tài kia làm quà chia buồn vậy.

Hồ Túc An biến trở thành hồ ly, chập chững bước đi theo Đàm Dự phía trước.

Bỗng nhiên Đàm Dự dừng bước, Hồ Túc An không cẩn thận đυ.ng đầu vào chân hắn, bèn lên tiếng trách móc:

"Ngài dừng bước có thể báo trước một tiếng không?"

Đàm Dự:

"Ngươi có nghe tiếng gì không?"

Hồ Túc An lặng người một lúc, quả nhiên lại nghe tiếng hát.

"Trâm hoa vấn tóc vào cung cấm, người vào hoan hỉ mộng trong tâm, kẻ trong cung cấm cười trầm lãnh, thương cho hồng nhan hay tiếc thân?"

Hồ Túc An đã bám cả người lên chân Đàm Dự với ý đồ định trèo lên, Đàm Dự khóe mắt đượm ý cười, cúi xuống ôm con hồ ly ngốc ngốc này vào lòng nói:

"Con quỷ này hình như đã chú ý đến ngươi rồi đấy, theo ngươi đến tận đây"

"Phu quân ơi, ta chỉ muốn thuộc về mỗi ngài thôi, không thích con quỷ khác đâu"

Đàm Dự quá hiểu con hồ ly trong lòng mình, lúc bình thường là một tiếng "ngài" hai tiếng "ngài", đến lúc có chuyện là "phu quân" "phu quân" ngọt như mía, đúng là không sợ mất mặt.

"Phu quân ơi, ngài mang ta về nhà đi nào, ta nghĩ đến lúc mình phải bế quan rồi"

Đàm Dự cũng không làm khó Hồ Túc An, thành thật ôm cậu về nhà.

Hồ Túc An đi đến địa bàn của mình mới thả lỏng hơn, hắn hỏi Đàm Dự:

"Bọn quỷ đều chỉ có một chiêu dùng gà, trâu này kia lừa người sao?"

Đàm Dự đang thay Hồ Túc An cho đám gà con ăn, nghe thế liền bất đắc dĩ nhắc lại lần nữa:

"Cả cái núi này chỉ có ta là quỷ, bọn hù ngươi thật sự là yêu, còn dùng lòng tham để lừa người thì rất hiệu quả, nên ai cũng dùng thôi"

Hồ Túc An đếm đi đếm lại bầy gà của mình mấy lần, sau khi nhìn chúng nó được Đàm Dự cho ăn no liền nảy lên một ý nghĩ:

"Bọn yêu trong đây đều sợ ngài sao?"

"Có lẽ thế"

"Ngài có thể bắt bọn chúng không?"

"Ngươi muốn à?"

"Đúng thế, đúng thế"

Vậy là qua một đoạn đối thoại qua loa, một con "rắn" nước trong giếng đã bị lôi đầu ra.

Con "rắn" này phải lớn gấp mấy lần con trăn mà Hồ Túc An từng lấy trong sở thú, cả người đó chiếm cả một cái sân sau rộng lớn, vậy mà Đàm Dự chỉ cầm nó lên bằng một tay rồi qua loa quăng nó trên mặt đất.

Con "rắn" quằn quại phản đối cách gọi của Đàm Dự:

"Ta không phải rắn mà, ta là thuồng luồng, là thuồng luồng, chỉ là tuổi đời còn hơi nhỏ thôi nhé"

Hồ Túc An nhìn sinh vật bên dưới không khỏi có chút chê bai:

"Nó lớn quá đi"

Đàm Dự đập đập đầu con "rắn" vài phát nói:

"Biến nhỏ nhỏ lại"

Bỗng chốc nó liền thu gọn lại chỉ còn bằng một con trăn con.

Hồ Túc An vẫn chưa hài lòng:

"Nó không có tay"

Đàm Dự lại xắn tay áo lên, chưa kịp đập thì thuồng luồng ta đã biến thành người, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Nó khoe khoang:

"Ta cũng có tay mà"

Hồ Túc An vui vẻ:

"Được, vậy sau này đàn gà đáng yêu của ta sẽ giao cho Thuồng Luồng chăm sóc"

Thuồng luồng rất bất mãn, nhưng nhìn thấy Đàm Dự vẫn còn xắn tay áo liền yếu ớt đồng ý.

"Được rồi, vinh hạnh quá, hạnh phúc quá, cảm động quá. Nhưng mà tên ta không phải là Thuồng Luồng, ta lên là Giao Long"

Hồ Túc An tranh thủ phổ cập kiến thức nhân loại cho nó:

"Hoàng đế không chấp nhận ai tự xưng là Long đâu, ngươi vẫn nên gọi là Tiểu Giao đi"

Giao Long cũng không quan trọng cái tên lắm:

"Được rồi, vậy gọi là Đại Giao đi"

-----

Hồ Túc An bế quan ở nhà cùng Đàm Dự thêm năm ngày. Trong thời gian này, người Trần gia đến tìm hắn hai lần.

Hồ Túc An chỉ thở dài giả vờ không nghe thấy.

Đàm Dự nhìn con hồ ly nhà mình dạo này luôn mang theo nét chán chường nằm cong đuôi cạnh chuồng gà liền thật tâm khuyên nhủ:

"Đã thế rồi thì đi giúp bọn họ đi"

Hồ Túc An lắc đầu quầy quậy biến lại thành người:

"Không được, ta không đủ sức, pháp lực của ta đến một con gà rừng cũng không thể săn được, nói giúp người ta thì chính là theo bầu bạn cạnh Trần Cao Bảo giúp hắn ở cô đơn bên dưới. Phu quân, ngài có thể giúp không? Giúp tìm Trần Bình thôi, để ta còn đi lấy lại 4 quan 50 văn kia nữa. Ta còn đòi thêm 10 lượng bạc cho nhà chúng ta nữa"

10 lượng bạc chính là một con số rất lớn, là cái giá đút lót cho quan binh để thanh niên trong nhà không cần đi lính.

Đàm Dự nghe Hồ Túc An nói một lèo không vấp liền có cảm giác bị lừa gạt, con hồ ly này rõ ràng là diễn cho hắn xem suốt mấy ngày nay, rõ ràng là tham tiền bỏ không được.

Đàm Dự:

"Phu nhân có muốn ăn gà nướng không?"

Hồ Túc An không rõ tại sao lại chuyển chủ đề nhưng miệng đã không kiểm soát được mà tiết ra nước bọt:

"Muốn lắm"

Đàm Dự lại đưa cho Hồ Túc An năm lượng bạc:

"Chúng ta đi xuống núi mua gà ăn thôi"

Hồ Túc An lập tức cọ cọ tay sugar daddy của mình:

"Phu quân tốt quá"

Hồ Túc An biến thành người, đã thay xong y phục, hắn từ khi biến thành hồ ly vô cùng để ý đến vẻ bề ngoài, mặc y phục cũng thích loại có màu sắc sặc sở nhất.

Nhưng hôm nay thứ làm Hồ Túc An lo lắng chính là gương mặt này. Sợ lên trấn gặp người nhà họ Trần, Hồ Túc An sợ họ đuổi đánh hắn.

Hắn chạy bằng hai chân thì hơi chậm. Mà giữa trấn thì không phải muốn biến là biến.

Đàm Dự đưa tay nhéo nhéo má Hồ Túc An cười nói:

"Ngươi tu hành mấy năm rồi? Đến cả đổi gương mặt cũng không đổi được, may mà ngoại hình thật cũng không quá tệ"

Hồ Túc An quyết định xem đó như lời khen:

"Ta chỉ biến thành người được ba năm thôi"

Một năm đầu con hồ ly này tu luyện pháp thuật loạn xạ, chẳng đâu vô đâu, sau khi Hồ Túc An xuyên đến còn tệ hơn, chỉ mỗi việc biến thành hồ ly cũng là một vấn đề. Vì thế Hồ Túc An lúc đó chỉ có thể sống với nhân loại, không dám đi rừng.

Đàm Dự:

"Ngươi yên tâm, nếu họ đuổi đánh thì phu quân sẽ thoa thuốc cho ngươi"

"Đồ tàn nhẫn"