Hồ Túc An nghe xong liền thầm thở dài trong lòng, hắn chỉ muốn bán bùa may mắn, bây giờ lại vướng phải chuyện này. Người ta có lẽ cũng chỉ còn mỗi hy vọng là hắn nên mới dám trèo lên cái núi này.
Nếu là trước đây, Hồ Túc An sẽ nghĩ là do sói hay hổ làm ra hoặc hơn lắm là yêu sói hay yêu hổ. Dù là yêu hay thú, Hồ Túc An cũng lực bất tòng tâm. Chúng nó là thiên địch của hắn. Bây giờ thế giới quan của hắn lại còn xuất hiện thêm cả quỷ.
Nhưng Trần Tiểu Đào nói mình chỉ muốn cố hết sức tìm lại đại ca - Trần Bình. Trần Cao An bị quỷ bắt trước mắt Trần Đạm, gần như đã không còn đường về, Trần Bình thì chưa rõ sống chết.
Hồ Túc An đắn đo một lúc cuối cùng cũng quyết định sẽ hỗ trợ tìm kiếm, pháp lực hắn không cao nhưng đường trên núi thì hắn có thể đi lại dễ dàng hơn con người. Tài hèn sức mọn nhưng có vẫn hơn không, dù sao hắn cũng đã vô tình gieo cho người ta một tia hy vọng.
Hồ Túc An theo hai bọn họ đến nhà Trần Cao Bảo.
Trần Tiểu Đào đã mệt mỏi cả đêm, cũng may Lưu Khải Ngưu thân thể to khỏe có thể dễ dàng cõng cô ấy một đường xuống núi. Hồ Túc An đang rầu thúi ruột thì lại nghe được lời thì thầm của Đàm Dự bên tay:
"Phu nhân có muốn phu quân cõng ngươi xuống núi không nào?"
Hồ Túc An qua loa đáp:
"Không dám làm phiền phu quân"
Không ngờ Lưu Khải Ngưu lại quay lại:
"Hồ đạo sĩ có gì chỉ bảo?"
Hồ Túc An:
"Ta nói cái núi của các ngươi thường có chuyện ma quỷ gì không?"
Lưu Khải Ngưu thở dài một tiếng:
"Trước đây thì rất tốt, nhưng khoảng ba năm trở lại đây lại thường xuyên xuất hiện những chuyện quỷ dị, bọn trâu bò trong thôn không trông coi cẩn thận đều sẽ chạy lên núi, dù tìm thế nào cũng không thể tìm lại được, còn bây giờ chỉ có nam nhi thân thể cường tráng mới có thể lên núi, trẻ con, người già, phụ nữ lên núi khi trở về đều sẽ phát điên, nói lời ngây dại, đó là may mắn, một số người phát điên đều sẽ chết, tất cả đều nhảy sông"
Hồ Túc An:
"Các ngươi từng mời đạo sĩ nào về nhà chưa?"
"Đã từng, trưởng thôn đi mời đạo sĩ gần xa, thậm chí là ở cả huyện khác, nhưng không ai nhìn ra điều dị thường"
Hồ Túc An đang trầm ngâm suy đoán trong lòng thì Đàm Dự lại làm cái đuôi nhỏ phiền phức:
"Hai con gà kia, đêm qua ngươi chỉ mới ăn có một con, với pháp lực của ngươi thì chiều tối trở về con gà đã không còn tươi nữa"
Hồ Túc An:
"Ngài đừng làm ta phân tâm nữa. Ta đau lòng quá sẽ không nghĩ được cái gì hết"
"Có gì không hiểu có thể hỏi phu quân này. Phu quân không ngại ngươi làm phiền"
Hồ Túc An lúc này mới nhớ ra mình đã không còn một thân một mình, chăn đơn gối chiết bao năm trời, cuối cùng cũng có người nhờ vả được.
"Thứ đó là yêu hay là quỷ?"
"Là quỷ"
Hồ Túc An ngay lập tức lạnh toát sống lưng:
"Con quỷ đó cũng giống ngài sao? Nó đã sống ba năm rồi"
Đàm Dự hừ một tiếng xem thường rồi mới giải đáp cho hồ ngốc:
"Không phải là một con, nó là dạng tìm người thế mạng, trong vòng bốn mươi chín ngày nó phải tìm được một kẻ thế mạng"
Vậy là tối thiểu một năm cũng phải có ba người bị bắt thế mạng.
Hồ Túc An phân vân có nên đánh bài chuồng hay không. Hắn cảm thấy đưa hắn đi bắt quỷ thì chẳng khác nào bảo hắn lấy dây buộc mình đi hiến tế. Cái mạng này còn chăm chưa tốt lại cứ thích lo chuyện bao đồng là không thông minh.
Đàm Dự nhìn vẻ mặt rối rắm, lúc xanh lúc trắng của Hồ Túc An thì vừa trêu chọc, vừa trấn an mà nói:
"Ngươi là hồ yêu, yêu đan thuần dương, dù pháp lực chẳng tới đâu thì cũng không nên sợ một con quỷ như thế"
"Ngài đừng tưởng ta không biết, ngài thích cái yêu đan này của ta lắm đúng không? Chúng ta còn có khế ước bảo đảm, còn mấy con quỷ khác nhìn thấy chắc chắn nó sẽ moi tim ta ra lấy yêu đan"
Đam Dự nghe xong rất thích thú, hắn đánh giá cao sự nhạy bén của hồ ngốc lần này:
"Phu nhân cũng thật tinh tường nhưng phu nhân cũng cứ yên lòng đi, bọn chúng không chạm được vào ngươi"
----
Không khí tang thương bao trùm lên một căn nhà nằm ở cuối thôn, trong nhà có khá đông người, dường như bọn họ đang cố gắng bao bọc lấy nhau, xua tan đi chút bi thương lạnh lẽo.
Vừa vào sân đã thấy hai đứa trẻ khóc sưng cả mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi một góc nhặt rau.
Chúng thấy Trần Tiểu Đào về liền đưa tay lên chùi nước mắt rồi mới chạy lại đón Trần Tiểu Đào, đứa nhỏ không muốn cho người lớn lại bận tâm về chúng:
"Đại cô, tỷ phu, hai người đã tìm được đạo sĩ rồi sao?"
Trần Tiểu Đào xoa xoa đầu bọn nhỏ:
" Đại cô mời được rồi, đạo sĩ sẽ tìm cha về cho con"
Lưu Khải Ngưu dẫn Hồ Túc An vào phòng khách, để cho Trần Tiểu Đào vào bếp nấu ấm trà, dù Hồ Túc An đã từ chối nhưng không thành, nên đành miễn cưỡng uống thứ đăng đắng kia vào bụng.
Đàm Dự bên cạnh nhìn một phát liền biết được Hồ Túc An ngại đắng liền chọc ghẹo:
"Phu nhân dùng trà trông miễn cưỡng quá. Không chuyện nghiệp"
Hồ Túc An ngồi thẳng người hơn, tao nhã nhấp một ngụm trà, khẽ kép hai mắt, chậm rãi uống trà xuống, vẻ mặt thoải mái, nhẹ nhàng.
Rất là tròn vai.
May mắn là chưa diễn thành công đến vui vẻ, hạnh phúc, hắn cũng biết mình đang ở hoàn cảnh nào.
"Đạo sĩ, đạo sĩ"
Hồ Túc An đang bất mãn việc Đàm Dự chen chút trên cái ghế nhỏ cùng mình, bị gọi liền ngớ người, thiếu chút đã bị Đàm Dự chen rớt xuống ghế.
Hồ Túc An nở một cười công nghiệp:
"Có chuyện gì sao?"
"Ta vừa nói xong chuyện của tướng công ta, cầu xin ngài giúp đỡ?"
Tướng công của người trước mặt là Trần Đạm, người từ trên núi trở về đã trở nên điên loạn, đến giờ vẫn chưa hồi phục, nhưng vẫn hơn những người điên khác trong thôn, ít nhất hắn vẫn nhận rõ được thê tử.
Hồ Túc An biết mình phải từ chối, hắn không biết cách trị quỷ, cũng không muốn lừa gạt quá đáng đến thế, hắn đến đây chỉ muốn đi vòng quanh núi hỗ trợ tìm Trần Bình đang mất tích, nhưng bỗng nhiên Đàm Dự lại lên tiếng:
"Phu nhân sao lại không bán bùa cho bọn họ đi?"
Hồ Túc An chưa kịp nghi hoặc thì Đàm Dự đã tiếp tục:
"Yêu đan của ngươi thuần dương, vẽ bừa một lá bùa nào cũng có thể xua tan âm khí"
Hồ Túc An không hiểu sao lại rất tin Đàm Dự, thật ra hắn cũng mang tâm lý thử nghiệm, nếu không thành thì người ta sẽ biết hắn là đồ dỏm, sẽ đuổi hắn đi, vậy là không cần mất thời gian của cả hai bên.
Nhưng để chứng minh cho Đàm Dự thấy tài hoa kinh diễm thế tục của mình, Hồ Túc An nghệ thuật múa vài đường bút, dùng hết sức lực tâm tư, cuối cùng vẽ ra được một lá bùa phát tài xinh đẹp trên giấy.
Đàm Dự quả nhiên đánh giá cao nét vẽ bùa, nhưng nhìn dòng chữ gà bới nhỏ nhỏ được đề ở một góc không bắt mắt liền hiểu được thư pháp của Hồ Túc An cũng tệ hại như pháp lực của hắn. Chỉ là trước ánh mắt khoe khoang, kiêu ngạo của Hồ Túc An, Đàm Dự không hiểu thế nào lại không đành lòng chê bai trêu chọc.
"Trông cũng khá đấy"
Hồ Túc An giả vờ không quan tâm nhưng đôi mắt đã tràn ngập sự đắc ý.
Đàm Dự không ghét bỏ mà còn cảm thấy cũng có chút đáng yêu.
Hồ Túc An hành nghề được hai năm nhưng chỉ vẽ được mỗi lá bùa phát tài, vì nét bùa rất rối, Hồ Túc An học nhiều liền lẫn lộn nên chỉ học mỗi cái trông có vẻ như là hoa mỹ nhất và tất nhiên là hắn vẽ nó trong mọi trường hợp.
Hồ Túc An không tin bùa chú lắm, vì hắn cảm thấy mình vẽ rất đẹp, yêu lực cũng có từng thử truyền vào, hiển nhiên là mấy lá bùa đó đều dán trong nhà hắn nhưng nó ngoài làm nơi ở của hắn trong bừa bộn hơn thì chẳng phát huy tác dụng gì, nghèo vẫn hoàn nghèo.
Nên khi đưa lá bùa cho Dương Xuân Hương đem dán vào l*иg ngực Trần Đạm thì Hồ Túc An cũng đã chuẩn bị xong tư thế bị đuổi.
Khi nghe một tiếng thét lớn từ gian phòng bên kia vang lên, Hồ Túc An đã sẵn sàng cong đuôi bỏ trốn.
"Phu quân, phu quân, nếu ta chạy không kịp, ngươi nhất định đừng bỏ mặc ta"
Đàm Dự gõ lên đầu Hồ Túc An một cái:
"Hắn ta không làm sao cả, ngươi chuẩn bị vòi vĩnh bạc đi"
Quả nhiên một lúc sau Trần Tiểu Đào đi vào phòng khách, một chút mừng rỡ hiện lại trên mặt:
"Cảm ơn đạo sĩ, ơn đức của người không biết làm sao trả hết, nhị ca thật sự đã tỉnh lại rồi"
Hồ Túc An thầm nghĩ "Lá bùa phát tài thông thường là 2 quan, cái này vẽ hơi đẹp tí nên sẽ là 4 quan 50 văn. Giá tình nghĩa như vậy chắc sẽ trả hết thôi"
"Nhị ca ngươi tình trạng thế nào?"
"Nhị ca tỉnh táo lại rồi, nhị ca muốn gặp đạo sĩ để nói về chuyện của phụ thân và đại ca"
Tỉnh lại rồi lại không lo nghỉ ngơi, gấp gáp đến như thế.
Đàm Dự đến bên tai Hồ Túc An thấp giọng thì thầm:
"Đã đến lúc nghe chuyện của quỷ rồi. Mà hôm qua ngươi còn muốn chia phòng đúng không nhỉ?"
Hồ Túc An khóc trong lòng nhiều chút:
"Phu quân đừng đùa giỡn ta. Ta chỉ hỏi thế để tìm hiểu thêm ngôi nhà của chúng ta thôi. Phu thê phân phòng sẽ nhận phải lời đàm tiếu"
Lưu Khải An:
"Đạo sĩ, người đang nói gì thế? Đường bên này này"
Hồ Túc An lập tức trở nên nghiêm túc:
"Ta đang tính toán một chút chú pháp"