Trời đêm yên tĩnh, trên cao có mỗi ánh trăng đơn độc cũng bị mây che đi mất.
Trong đêm khuya, tại một thôn nhỏ, chỉ có tiếng gió, tiếng côn trùng và tiếng sói hú. Bỗng nhiên xa xa vang vọng lại tiếng trống, kèn, tiếng hát.
Vậy mà các nhà trong thôn đều đồng loạt đóng kín cửa, không một ai ra xem, không một ai ra mắng chửi.
Vài đứa trẻ bị âm thanh ấy làm ồn khóc toáng lên liền bị người nhà bịt chặt miệng lại.
Trên đường lớn, một đoàn người gồm sáu kẻ mặt đồ đỏ dẫn đầu, vừa trống kèn vừa nhảy múa, trên tay cầm một chiếc đèn l*иg lập lòe quỷ dị, phía sau là một chiếc kiệu hoa dán lên thân những ký tự kỳ lạ được bốn người mặt đồ trắng khiêng trên vai vừa đi vừa hát, phía sau là tám người mặt đồ đen ôm theo hai hòm đồ vài bốn thùng máu, họ vừa đi vừa tạt máu xuống đường.
Mùi máu tươi gay cả mũi.
Trong kiệu hoa là một chàng thiếu niên nhỏ tuổi khoác lên mình một bộ hỉ phục đỏ của thiếu nữ, hắn lấy một bên tà áo che lại mũi vì mùi máu quá nồng, kiệu hoa lắc lư qua lại làm cả người đều mệt mỏi.
Thiếu niên tên Hồ Túc An.
Hồ Túc An là một thanh niên ba tốt của chủ nghĩa xã hội, sau một tai nạn bất ngờ trong chuyến đi du lịch liền bỏ mạng nơi đất khách, mở mắt lần nữa đã thấy mình xuyên qua sách, trở thành một con hồ ly tinh tu hành chưa tới nơi tới chốn, là một nhân vật hy sinh điển hình thường xuất hiện.
Để có thể sống lâu đắc đạo, Hồ Túc An đã rời xa kinh đô hoa lệ, trở về thôn làng trồng rau nuôi gà, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng hiện thực đã đánh cho Hồ Túc An tỉnh người ra.
Vì cái đói cái nghèo, chính xác hơn là vì thèm gà, nên Hồ Túc An đã đi vào con đường giúp người dân trừ tà, nói chính xác hơn là giả thần giả quỷ.
Thế giới trong cuốn sách này không có thần tiên, không có quỷ quái, chỉ có con người và động vật, động vật sống đủ lâu, đủ thông minh thì sẽ tu thành yêu. Biết thế nên dù Hồ Túc An từng là một tên sợ ma quỷ đến cùng cực cũng đã có đủ can đảm làm nghề.
Hồ Túc An không rõ có yêu tinh nào pháp lực vô biên, chuyển hoán thiên địa hay không, nhưng trước mắt thế giới này vẫn là của nhân loại. Muốn sống tốt phải tuân theo nguyên tắc của nhân loại. Nói rõ hơn là muốn sống thì phải có tiền.
Hồ Túc An muốn có tiền nên dùng pháp thuật gà mờ quần quật hai năm đi trừ tà, đến cuối năm nay đếm đi đếm lại vẫn chẳng dư được bao nhiêu, phải chật vật lo bữa đói bữa no. Muốn xây nhà lớn, muốn ăn gà béo vẫn chỉ có thể nằm trong kế hoạch.
Hồ Túc An không có đầu óc của người làm việc lớn, công việc cậu giỏi thế giới cổ đại không tuyển, còn pháp lực của con hồ ly này lại yếu đến đáng thương, lừa gạt cũng chỉ lừa được vài ba đồng lẻ.
Hồ Túc An nghĩ đi nghĩ lại một đêm trời, cuối cùng đưa ra con đường lớn gan nhất trong cả hai đời của cậu cộng lại
Đó chính là kết hôn với Đàm Dự.
Đàm Dự là thiếu gia ở kinh thành xa xôi, không biết vì cớ gì mà phải về nơi khỉ không thèm ho cò không thèm gáy này tĩnh dưỡng. Dù có sa cơ thất thế nhưng đến cùng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, không cần bàn đến một con hồ ly sắp chỉ còn da bọc xương nên Hồ Túc An quyết định gả cho hắn.
Dù bên ngoài đồn đại Đàm Dự đã chết muốn cưới một người minh hôn nhưng sự thật là Đàm Dự chỉ bị liệt toàn thân, nằm chờ chết trên giường, nhưng vì là nhân vật phản diện nên cuối cùng hắn vẫn quật khởi, sống dai như đĩa mà trở về kinh đô, sau đó bị nam chính đày đi phương bắc đánh giặc, còn được gọi là đi chịu chết.
Nhưng vì đây là một bộ truyện kết thúc bi thương nên Đàm Dự càng đánh càng hăng, lập nên kỳ tích, rồi không biết "ơn" nữ chính mà kéo quân trở lại kinh đô tạo phản. Trong lúc nam chính và nữ chính còn đang ngược nhau vì thân phận cách biệt và thù hận gia tộc thì Đàm Dự đã cướp lấy vương quyền, gϊếŧ chết nam chính, nữ chính lúc này mới hối hận khi đã phản bội người yêu vì gia tộc nên đã tự tử. Đàm Dự có tất cả nhưng không có được người con gái trong lòng nên ôm đau khổ cả đời.
Cuối cùng chẳng một ai hạnh phúc.
Hồ Túc An đã tính toán tỉ mỉ, trước tiên cậu sẽ gả cho Đàm Dự, ở lại giả vờ cúng cơm hắn mấy năm, người ta sợ phí hoài thanh xuân, riêng với thọ mệnh của hồ ly, Hồ Túc An cảm thấy bỏ vài năm này coi như làm công ăn lương cũng vô cùng hợp lý. Đến lúc cốt truyện đến, hắn sẽ lấy một chút lộ phí rồi biến thành hồ ly ở ẩn trên núi mấy năm. Đến khi thái bình thịnh thế thì hắn lại xuống núi ở một cửa hàng gà nướng rửa tiền.
Hồ Túc An nghĩ đến tương lai bên phải là một con gà Đông Tảo, bên trái là một con gà Lạc Thủy liền hành phúc đến cười không ngừng.
Bỗng nhiên vang lên hai tiếng gõ vào kiệu hoa khiến Hồ Túc An thoát khỏi ảo tưởng.
Bên ngoài vọng đến tiếng nói:
"Đã đến nơi, mời tân nương xuống kiệu"
Hồ Túc An chỉnh lại trang phục, đưa tay ra cho một người che kín mặt bằng vải đen, tay còn lại của người đó cầm một chiếc đèn l*иg, gió lớn phương Bắc thổi đến mấy hơi cũng không làm cho chiếc đèn vụt tắt.
Hồ Túc An dù biết thiết lập của thế giới này không có thần tiên quỷ quái nhưng cả cơ thể đều không kiềm được mà căng thẳng.
Một lúc sau, hắn được dẫn đến một căn nhà trong núi, xung quanh toàn cây cối đã bị màn đêm nuốt chửng. Trước mặt Hồ Túc An là một cái cổng to được dán đầy giấy đỏ, hai bên cửa vẽ hai con vật kỳ lạ, một con trắng và một con đen với cặp răng nanh nhọn hoắt, dưới chân được vẽ một cái đầu người sống động như thật.
Người đưa Hồ Túc An đến từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, đưa hắn đến trước cửa liền quay người bỏ đi. Hồ Túc An sau một khắc lấy can đảm thì cũng muốn bỏ trốn.
Nhưng người ta đã đi mất, còn hắn không có lửa, không biết đường cũng không nhớ đường lên núi, nếu cứ ăn gan hùm mật gấu mà đi loạn thì không rõ có bị ma quỷ ăn thịt không nhưng bị sói xơi thì tỷ lệ rất cao.
Vừa nhớ đến sói, âm thanh sói hú lại lần nữa được phóng đại rõ ràng, nghe như cạnh bên tai.
Hồ Túc An còn mơ hồ nhìn thấy mấy cặp mắt đỏ trong bụi rậm.
Cuối cùng hắn vẫn cam chịu với hiện thực mà đẩy cửa vào nhà phu quân của mình.
Bên trong u ám, không có một bóng người.
Hồ Túc An dù là một con hồ ly tu yêu nhưng đã bắt đầu niệm kinh niệm phật của loài người.
Hồ Túc An đứng yên một lúc thì có một bóng đen tiếng đến gần hắn, hắn lập tức nhìn xuống.
Có chân, chắc là người.
Người đến trầm giọng nói với Hồ Túc An đang chết lâm sàng:
"Mời tân nương theo thuộc hạ tiến hành lễ thành thân"
Hồ Túc An run rẩy đi theo. May mắn lễ nghi đơn giản, không có gì vượt quá sức chịu đựng của Hồ Túc An, như trong phim truyền hình mà lạy mấy cái, chỉ khác là tay hắn ôm một cái bài vị lạnh lẽo.
Hồ Túc An cuối cùng cũng được đưa vào phòng tân hôn, trong phòng không có vị phu quân liệt toàn thân kia, có lẽ bọn họ cũng không quá tin tưởng hắn, hắn đặt bài vị đến nơi được chỉ định, thắp cho phu quân Đàm Dự của mình một nén nhang, đổ xuống một ly rượu đầy.
Hồ Túc An sau khi làm xong tất cả liền ngồi bệch ra giường chờ trời sáng.
Bỗng nhiên cửa sổ đã được hắn gài kín bị gió thổi mở tung ra, thanh chặn cửa rơi xuống nền nhà tạo ra âm thanh chói tai, đèn trong phòng vụt tắt, cái chuông gió trong phòng lại không reo lên một âm thanh nào.
Hồ Túc An mềm hết cả hai chân, cậu không dám đứng lên đóng lại cửa, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, rồi từ từ nằm xuống giường, xoay người vào bức tường, dùng gối che mắt mình lại, kéo chăn qua đỉnh đầu, cả người run như cầy sấy.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Hồ Túc An mơ hồ nghe một tiếng cười cực nhẹ.
Hồ Túc An không có can đảm ngồi lên xem xét, chỉ cố thu nhỏ mình lại, cái đuôi hồ ly còn xém lộ ra, bỗng một cánh tay lạnh băng sờ loạn trên mông hắn mấy cái.
Hồ Túc An đầu óc trống rỗng, nằm đơ người giả chết, cánh tay kia lại không chịu dừng lại mà dời sang eo nhỏ sờ sờ, tay hắn thật sự không có một chút độ ấm nào.
Hồ Túc An thở gấp mấy hơi liền, cắn chặt lấy góc gối, bao nhiêu kinh thư học được từ việc làm nghề mấy năm nay đều đọc qua một lượt, nhưng cánh tay kia vẫn chậm rãi dời lên trên ngực Hồ Túc An, cách một l*иg ngực sờ sờ vị trí mà trái tim Hồ Túc An đang đập dữ dội, người kia không sờ nơi đó lâu, chỉ một chút liền dời đến cổ Hồ Túc An xoa xoa yết hầu nhỏ của hắn.