Không thể không thừa nhận, bất ngờ này khiến Tần Thư rất vui.
Cô vẫn luôn cho rằng kiểu người học tự nhiên như Quý Nam sẽ không biết thế nào là lãng mạn, không ngờ anh cũng biết tặng hoa cho cô.
Hoa hồng không có gì đặc biệt, cô gái nào khi yêu đều có khả năng nhận được, nhưng không phải chàng trai nào cũng chủ động tặng hoa cho người yêu, khi nhận được, con gái đều rất vui vẻ.
Đây là bó hoa hồng đỏ đầu tiên Tần Thư nhận được, đối tượng lại là chàng trai cô thích, tâm trạng vui vẻ này không có từ ngữ để hình dung.
Tần Thư cũng không tiến vào lấy bó hoa và hộp quà ra, sau khi hoàn hồn, cô xoay người, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của Quý Nam, hơi ngẩng đầu lên, liếʍ chiếc cằm đã cạo sạch râu của anh: “Anh, trong áo gió em không mặc gì cả.”
Giọng nói của Tần Thư có sự mềm mại đặc trưng của phụ nữ, đôi khi giọng của cô rất nhẹ, cứ như vậy mà phát ra, Lâm Tâm Duyệt đều nói cô đang làm nũng. Nói trắng ra là hơi nhõng nhẽo.
Giọng nói của cô rơi vào tai Quý Nam, mềm mại đến mức khiến lòng anh ngứa ngáy, máu nóng sôi sục, phía dưới không biết đã cứng từ khi nào.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này sao lại dâʍ đãиɠ như vậy chứ!
Quý Nam đè cô lên cửa xe, hôn cô thật mạnh.
Tần Thư nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, chủ động há miệng ra, đón ý hùa với động tác của anh, ai ngờ lần này Quý Nam hôn vừa mạnh vừa bá đạo, căn bản không cho cô cơ hội thở dốc cùng phản ứng, cô chỉ có thể bị ép thừa nhận nụ hôn đơn phương của anh.
Hai phút sau, Tần Thư bị anh hôn đến mức thiếu oxy, trong miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ.
Quý Nam cởi cúc áo gió của cô, luồn một tay vào, xoa từ ngực xuống, thật sự trống không.
Quý Nam vừa đè vừa hôn cô, anh mở cửa xe, sau khi kéo người vào, anh ấn điều chỉnh ghế phụ, để Tần Thư ngồi lên, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ gió của cô.
Trước khi ra ngoài cô đã cố ý tắm rửa, trên người có mùi thơm sữa tắm, không biết cơ thể của cô bôi thứ gì mà trắng nõn mềm mại.
Nhưng Tần Thư còn cố tình dịch người, chủ động gác một chân lên ghế lái, dùng đôi mắt sạch sẽ vô hại nhìn chằm chằm anh: “Anh, ở trên xe hay là đi khách sạn? Em đặt phòng khách sạn nhé.”
Fuck!
Quý Nam thật sự không nghĩ tới, người chỉ nắm tay đi trên đường cũng đỏ mặt lại dâʍ đãиɠ như vậy, anh vừa định cúi đầu hôn cô thì mũi nóng lên, anh giơ tay lau, đầu ngón tay có màu đỏ tươi.
Tần Thư hoảng sợ, hoảng hốt lấy giấy từ trong hộp đựng đồ đưa cho anh.
Quý Nam lau khô máu mũi, Tần Thư lại đưa một chai nước khoáng cho anh uống.
“Anh không sao chứ?”
Quý Nam ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt gần như bùng cháy: “Em nói xem? Tiểu hồ ly tinh.”
Cả đời này anh chưa từng chảy nước mũi trước mặt cô gái nào!
Như để trả thù, Quý Nam đè cô xuống ghế, dùng sức ngậm lấy lưỡi cô, như thể muốn nuốt cả người Tần Thư vào trong bụng, lực niết vυ' cô cũng mạnh hơn bình thường nhiều.
Cho đến khi Tần Thư choáng váng thở hồng hộc anh mới buông ra, giống như ra lệnh nói: “Con đĩ, cởϊ qυầи áo giúp anh.”
Tần Thư nửa ngồi dậy, cởϊ áσ cho anh, sau đó cởϊ qυầи, còn chưa kịp cởϊ qυầи lót thì Quý Nam đã kéo chân cô, lộ lớp lôиɠ ʍυ bên ngoài ra, vùi đầu vào, dùng sức liếʍ huyệt thịt hồng hào bên trong.
Lúc liếʍ, anh luôn cố ý dùng răng cọ xát vài cái, đầu lưỡi ấm áp lướt qua cực kỳ nhanh, khiến cô vừa đau vừa sướиɠ, Tần Thư cắn ngón tay, thoải mái rêи ɾỉ, “Ô ô ô…Thoải mái quá…”
Cô bị liếʍ đến mức cơ thể mềm nhũn, rất nhanh đã lêи đỉиɦ.
Không biết có phải do lần này Quý Nam dùng lực hay không, đầu lưỡi tuy không luồn vào nhưng thời gian Tần Thư cao trào kéo dài suốt mười mấy giây, sướиɠ đến mức da đầu tê dại.
Quý Nam cởϊ qυầи lót, thả côn ŧᏂịŧ dữ tợn ra, “Liếʍ cho anh.”
Tần Thư đổi hướng, quỳ liếʍ cho anh, thị giác bị đánh sâu khiến Quý Nam đạt kɧoáı ©ảʍ nhanh hơn so với trước, Tần Thư vừa mới liếʍ hai viên tinh hoàn xong, ngậm dươиɠ ѵậŧ mười mấy lần liền bắn.
Quý Nam lấy hai tờ giấy, đặt ở miệng cô bảo cô nhổ ra.
Nhưng Tần Thư lại nuốt xuống, vặn vẹo cơ thể: “Anh trai, em muốn.”
Quý Nam dập tắt ý nghĩ làm cô trên xe, bình tĩnh lại một lúc, du͙© vọиɠ trong mắt dần biến mất, anh mặc quần áo vào lần nữa, rồi đưa áo gió cho cô.
“Mặc quần áo vào, đem nay không làm em ở trong xe, về nhà anh sẽ trừng phạt em.”
Nhìn đôi mắt mê mang của Tần Thư, khoé miệng của anh không nhịn được mà cong lên.
Không cho cô chút trừng phạt, lần sau cô sẽ không nghe lời.
Đợi lát nữa phải dùng một số đạo cụ cho cô, nếu không cô quá dâʍ đãиɠ.