Hai tuần sau, Tần Thư cố ý tránh mặt Quý Nam, hai người không học cùng chuyên ngành, hơn nữa nơi học cách nhau khá xa, gần như không trùng thời gian, ngoại trừ thời gian đi học thì cũng không gặp nhau.
Quý Nam thi qua CET-6, không đến lớp học nữa, lớp chủ nghĩa Mác chỉ học hai tuần một lần, mỗi lần hai tiết, mỗi lần, Tần Thư đều giả vờ không quen biết anh, cố gắng không đối diện với anh.
Quý Nam có gửi tin nhắn tới, nhưng cô giả vờ không nhìn thấy và bỏ qua nó. Lúc ấy vừa hay Lâm Tâm Duyệt hỏi hai người bọn họ còn liên lạc với nhau không, cô chột dạ, liền nói đã xóa người đó rồi.
Lâm Tâm Duyệt không tin, tiến lại gần nhìn điện thoại của cô, cô nhanh chóng ấn nút xóa.
Trong khoảng thời gian này, còn xảy ra một chuyện khác, ngày nọ, khi giờ học môn chính trị kết thúc, một sinh viên khoa sinh học chạy tới xin Wechat của cô.
Để quên đi chuyện hoang đường tối hôm đó, Tần Thư nói chuyện với chàng trai kia mấy câu, đến ngày thứ ba, chàng trai cảm thấy mọi chuyện gần như đã xong nên hẹn cô đi dạo trong sân thể dục vào buổi tối.
Tần Thư đồng ý.
Hai người ở sân thể dục trò chuyện với nhau, đi khoảng hai vòng, Tần Thư không cảm thấy hứng thú lắm với những thứ chàng trai nói, hơn nữa cơ thể của hai người ngày một gần hơn, cô liền nhìn sang bên cạnh.
Trên sân thể dục có rất nhiều người đang tập thể dục, nhìn thấy những chàng trai đang ngồi gập bụng, không biết vì sao, Tần Thư lại nhớ đến cảnh ngày đó cô nằm trên giường của Quý Nam, dươиɠ ѵậŧ thô to của anh ra vào trong tiểu huyệt của cô, mang đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Cô cảm thấy mình điên rồi, gần đây luôn vô tình nhớ tới chuyện kia, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chậm rãi chạy qua.
Là Quý Nam.
Quý Nam giống như không nhìn thấy cô, lập tức từ trước mặt chạy qua người cô.
Sau đó, cô không để ý những lời chàng trai nói, đi thêm hai vòng nữa thì trở về phòng ký túc.
Cô không biết, lúc cô và chàng trai đó đi song song bên nhau, Quý Tuân đi theo phía sau, ánh mắt sâu thẳm.
***
Trở lại phòng ngủ, trong đầu Tần Thư tràn ngập hình ảnh Quý Nam chạy bộ, hình ảnh đó càng lúc càng rõ, cô vỗ mặt, tự nhủ bản thân không được nghĩ ngợi lung tung. Cô vừa mở điện thoại ra, chuẩn bị xem có tin nhắn gì hay không thì có một lời kết bạn gửi đến.
Quý Nam gửi lời mời, kèm theo một câu: “Chứng minh thư của cậu để ở chỗ tôi.”
Ban đầu Tần Thư còn cho rằng anh nói đùa, cô tìm kiếm chiếc túi cùng bộ quần áo mặc vào hôm đi bệnh viện, nhưng không tìm thấy chứng minh thư đâu. Cẩn thận nghĩ lại, ngày đó từ bệnh viện trở về cô rất căng thẳng, tùy tiện nhét chứng minh thư trong áo khoác, khi cô quay về phòng ký túc thì không thấy tăm hơi, có lẽ rơi trên xe Quý Nam.
Rõ ràng biết không nên liên lạc với anh nữa, nhưng cô vẫn đồng ý lời mời kết bạn.
“Cậu đặt ở chỗ dì trực ban giúp tôi, một lúc nữa tôi sẽ xuống lấy.”
Cô không muốn gặp mặt trực tiếp nữa, cô sợ mình lại suy nghĩ lung tung.
Quý Nam chụp một bức ảnh gửi qua: “Tôi để ở cầu thang tầng ba, chỗ này dường như không có ai đi qua, cậu xuống lấy đi.”
Tần Thư không biết tại sao anh lại để ở đó, cô sợ chứng minh thư của mình bị người khác lấy mất, cho nên cũng chẳng thèm thay quần áo, trực tiếp mặc váy ngủ đi xuống.
Đến cầu thang mới phát hiện Quý Nam cũng đang đợi ở đó.
Tần Thư sửng sốt: “Sao cậu còn chưa đi?”
Quý Nam vươn tay, đầu ngón tay kẹp chứng minh thư của cô, thấp giọng nói: “Gần đây cậu luôn tránh mặt tôi, có phải sợ sẽ yêu tôi không?”
“Ha…Vớ vẩn.” Tần Thư chột dạ biện hộ, cô đi xuống bậc thang lấy chứng minh thư, “Tôi chỉ cảm thấy chúng ta không nên dây dưa nữa.”
Quý Nam không buông chứng minh thư của cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, khẽ cười: “Tần Thư, cậu có cảm giác với tôi, cho nên cậu không dám nhìn vào mắt tôi.”
“Ai… Ai không dám nhìn.” Vì để biểu thị mình không có suy nghĩ lung tung, Tần Thư ngẩng đầu nhìn anh, cùng lúc đó, bàn tay cầm chứng minh thư của Quý Nam hướng tới kéo người cô, anh hôn xuống, hơi thở nóng bỏng.
Tần Thư mở to hai mắt, cơ thể của cô áp vào ngực Quý Nam, cách nhau hai bậc thang, cô cảm giác chân treo lơ lửng trên không, không có điểm chống đỡ.
Quý Nam ôm eo cô, hôn một cách mãnh liệt.
Tần Thư căn bản không chịu nổi, trọng lực đều đè lên người anh, rất nhanh đã bị anh hôn đến choáng váng, thở không ra hơi.
Bàn tay còn lại của Quý Nam không biết đã đặt lên ngực cô từ khi nào, xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh mà bóp ngực cô.
Tần Thư ngửa đầu ra sau, cổ họng vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn.
Bộ đồ ngủ của cô vừa mỏng vừa ngắn, Quý Nam đưa tay xuống, dễ dàng kéo váy ngủ của cô đến eo, tay đặt lên qυầи ɭóŧ bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Kỳ kinh nguyệt của Tần Thư vừa kết thúc, đúng lúc thời điểm du͙© vọиɠ tăng vọng, lập tức ẩm ướt.
Quý Nam sờ được vệt nước, khàn giọng nói: “Tần Thư, cậu ướt rồi.”
“Ô…Không…Đừng…” Tần Thư cắn môi, phản bác lại.
“Cơ thể không biết nói dối. Tần Thư, cậu muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi.”
Tần Thư vẫn phản bác: “Không…Không phải…”
Quý Nam ngậm tai cô, vừa liếʍ vừa cắn, bàn tay luồn vào trong qυầи ɭóŧ, vuốt ve âʍ ɦộ của cô.
Cơ thể của Tần Thư run lên, hơi thở của Quý Nam dồn dập, trong mắt tràn ngập du͙© vọиɠ: “Tần Thư, hiện tại tôi muốn làm cậu, hung hăng làm cậu.”
Nói xong, anh kéo khóa quần, đưa tay của Tần Thư chạm vào dương vậy sưng tấy, cách qυầи ɭóŧ, Tần Thư có thể cảm nhận được kích thước kinh người của nó.
“Không… Không muốn…”
Cơ thể thành thật hơn miệng, dù nói ra lời từ chối nhưng lại chủ động cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của Quý Nam, vuốt ve dươиɠ ѵậŧ giúp anh.
Điều này kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Quý Nam, anh trực tiếp lấy dươиɠ ѵậŧ ra, lần trước Tần Thư không có gan nhìn, hiện tại mới phát hiện trên gậy thịt đỏ tươi được bao phủ bởi những đường gân xanh dữ tợn, vừa thô vừa lớn.
“Tần Thư, tôi không nhịn được nữa.” Anh còn chưa cởϊ qυầи đã không kiên nhẫn kéo qυầи ɭóŧ của Tần Thư xuống, đỡ dươиɠ ѵậŧ tìm đường vào.
“Đừng…” Tần Thư bị kích cỡ của dươиɠ ѵậŧ dọa sợ, cô giữ chặt tay anh, “Đừng ở cầu thang, sẽ có người đi qua.”
Quý Nam nâng côn ŧᏂịŧ lên: “Vậy cậu khẩu giao giúp tôi bắn ra.”