Năm ấy quen Thẩm Thiên Từ, ta tám tuổi, khi đó, hắn là con vợ lẽ của hầu phủ, còn ta là tiểu thư Giang phủ.
Ngày ấy diều ta thả rơi vào sân cách vách, sau khi bò tường thất bại ta chui từ góc lỗ chó qua đó, xa xa liền thấy diều hồ điệp của ta, cùng với Thẩm Thiên Từ đang quỳ gối bên cạnh.
Hắn đang bị phạt quỳ, không được phép uống nước cũng không được phép đứng lên.
Đây là ta nghe lén từ chỗ nha hoàn ở đó, nhị công tử hầu phủ cách vách bởi vì kiệt ngạo khó thuần, luôn là bị phụ thân của hắn phạt.
Ta nhặt diều bên cạnh hắn lên, hắn giống như không nhìn thấy ta không lên tiếng.
Ngày thứ hai, sáng sớm ta từ lỗ chó nhìn xung quanh, phát hiện hắn vẫn còn đang quỳ ở đó, ta mềm lòng, liền cầm điểm tâm bò qua đưa cho hắn ăn, hắn không ăn ta liền ngồi xổm trước mặt hắn ăn.
Sau đó hắn hung tợn cướp lấy điểm tâm trong tay ta nhét vào trong miệng.
Ta cười.
Tuy rằng mẫu thân ta chết sớm, phụ thân ta cũng là một đại quan, nhưng người rất thương ta, lớn đến từng này ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức.
Không giống Thẩm Thiên Từ, ba ngày một phạt nhẹ, 5 ngày một phạt nặng, quá đáng thương.
Cho nên ta liền thường xuyên bò qua lỗ chó đi thăm hắn bị phạt, ngay trước mặt hắn ăn hạt dẻ gạo nếp gà, dần dà liền quen thuộc.
Từ tám tuổi đến 18 tuổi, hắn vẫn luôn ở cạnh bên ta.
Năm ấy cha ta bị người hãm hại, khi tất cả mọi người trong phủ bị xử tử lưu đày, chỉ có mình ta, được hắn cứu, từ đây, ta không còn tên Giang Li, chỉ gọi A Li.
Hắn gắt gao ôm ta khóc đến tê tâm liệt phế trong ngực, mất tiếng nói:
“A Li, ta sẽ cho báo thù cho cha nàng, bọn họ đều đáng chết, không ai có thể bắt nạt A Li.”
Đúng vậy, không ai có thể bắt nạt ta, hắn đều sẽ vì ta mà báo thù, cho nên những kẻ hãm hại cha ta đều bị Thẩm Thiên Từ từng bước từng bước giải quyết.
Nhưng sau đó thì sao, người bắt nạt ta lại là chính hắn.
Một lần gặp được Tống Nguyệt Nguyệt ở cung yến, đích nữ thừa tướng kinh tài tuyệt diễm, một vũ khuynh thành, ta dám chắc đêm đó động tâm khẳng định không phải chỉ mình Thẩm Thiên Từ một người.
Mà hắn khi đó đã tay cầm quyền cao, muốn được đến một người cũng không phải cái gì việc khó, khó liền khó ở chỗ Tống Nguyệt Nguyệt cùng Thái Tử lưỡng tình tương duyệt.
Hắn không thể khó xử cưỡng bách nàng ấy, nhưng chỉ cần là Tống Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ là người đầu tiên bước tới. Tống Nguyệt Nguyệt khổ sở có hắn ở cạnh, Tống Nguyệt Nguyệt bị thương cũng có hắn ở cạnh, Tống Nguyệt Nguyệt muốn bầu trời ánh trăng hắn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống.
Hắn thậm chí không để lộ tâm ý chính mình, thẳng đến tràng lửa lớn kia, bốc cháy lên tình yêu của hắn, cũng châm hết đoạn tình nghĩa của ta cùng hắn.
Liền tính ta lại chậm hiểu, cũng biết hắn thích đã thích cô nương khác.
Ta mới hiểu được a, hắn nói thích ta, sẽ rất tốt với ta, có lẽ là bởi vì ở đoạn ngày tháng thống khổ bất kham kial chỉ có ta cạnh hắn.
Mà Tống Nguyệt Nguyệt cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng ở nơi đó, hắn liền sẽ thích nàng.
Sau khi biết hắn thích Tống Nguyệt Nguyệt, ta nghĩ tới muốn cùng hắn hòa li, nhưng hắn nhẹ nhàng cười xem ta:
“A Li, nàng rời khỏi ta rồi có thể đi chỗ nào đây?”
“Đi nơi nào cũng được, ta không nghĩ ở đây bên cạnh ngươi.”
Hắn bắt lấy tay của ta, môi cong lên không có độ ấm:
“A Li, nàng chỉ có thể đây ở bên người ta.”
Khoảng thời gian ấy, ta mỗi lần nhìn thấy hắn đều không có sắc mặt tốt, thường xuyên cùng hắn cãi nhau, một khi đề cập Tống Nguyệt Nguyệt sẽ ồn ào đến lợi hại hơn, thẳng đến khi hắn nhéo cổ tay của ta nén giận nói:
“Giang Li, nàng hiện giờ như vậy thật là khó coi.”
Tâm chết cũng chính là việc trong nháy mắt, ta bỗng nhiên cảm thấy rất không thú vị, liền dọn đi thiên viện, không muốn nhìn mặt hắn.
Năm đó ta vì hắn chắn một mũi tên độc, thiếu chút nữa đã chết, hắn ngồi ở mép giường canh suốt đêm không ngủ, ta bảo hắn đi nghỉ ngơi, hắn nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay của ta, dưới ánh trăng, ta thấy trong mắt hắn nổi lên thủy quang.
Hắn nói: “A Li, ta ở đây cùng nàng, nàng đừng bỏ ta được không? Ta chỉ có nàng, A Li.”
Lúc đó đại khái là lúc hắn yêu nhất ta, vì thế ta nhờ đại phu lừa hắn, nói độc đã giải.
Sau lại phát hiện hắn không yêu ta, cũng không cần thiết nói, hắn vì cha ta vì Giang phủ báo thù, cũng coi như báo đáp ân nghĩa của hắn.
Hiện giờ ta mỗi ngày chịu sự tra tấn của độc tố trong thân thể, mệt thật sự, sớm đã không có sức lực cùng hắn cãi vã nữa rồi.
Không nghĩ lại có một chút cảm xúc.
Thiếu niên dưới tàng cây hòe mặt ửng đỏ nói thích ta a……
Chung quy vẫn là đã chết.