Bách Đông Thanh nhìn cô ho sặc sụa, đưa tay vỗ lưng cho cô, lại bị cô phũ phàng gạt tay ra.
So với vị trí lúc nãy có dòng nước chảy xiết, chỗ này nước cũng có thể xem là bình ổn rồi, nhưng mà dù sao cũng đang đứng trong nước. Hứa Húc không thể khống chế lực tay, Bách Đông Thanh lung la lung lay không đứng vững, bị cô gạt tay một cái đã ngã sấp vào trong nước, thật lâu sau mới có thể đứng lên.
Hứa Húc nhìn xem mặt mũi anh ướt nhẹp đầy nước, vô cùng chật vậy, trong lòng mới cảm thấy hả giận một chút.
Hạ Mai đứng cách đó không xa, nhìn thấy hai người cãi nhau, kéo chiếc bè đi tới, có chút khó chịu nói với Hứa Húc:
“Chị Hứa Húc, chơi trò này bị ngã xuống nước, là chuyện rất bình thường, uống vài ngụm nước cũng không phải là chuyện gì lớn, đây cũng không phải là chuyện mà anh Đông Thanh có thể khống chế, sao chị có thể trách anh ấy được chứ?”
Bách Đông Thanh lau mặt, liên tục nói:
“Là lỗi của anh là lỗi của anh!”
Hạ Mai kéo kéo tay anh:
“Anh Đông Thanh, sao anh lại hiền lành như vậy!”
Hứa Húc nhìn dáng vẻ bất bình của cô nàng tiểu thanh mai này, vòng tay dựa trên khối đá, cười như không cười nhìn xem cánh tay của Bách Đông Thanh bị Hạ Mai kéo nói:
“Đông Thanh, xem ra anh là thật sự muốn thay bạn gái!”
Bách Đông Thanh còn chưa lên tiếng, Hạ Mai đã mở miệng:
“Chị Hứa Húc, chị làm gì vậy? Mọi người cùng đi chơi, chị cũng không nên cáu kình với anh Đông Thanh như thế chứ!”
Vừa nói vừa tỏ vẻ khó chịu,
“Em thấy chị đây chính là ỷ anh Đông Thanh hiền lành mà ăn hϊếp!”
Hứa Húc cười:
“Không sai, tôi chính là ỷ anh ấy hiền lành mà ăn hϊếp đấy!”
Bách Đông Thanh nhìn thấy tình hình không đúng, nhanh chóng đứng ra can ngăn trước khi hai người phụ nữ bùng lên lửa giận:
“Đừng làm loạn! Chúng ta tiếp tục trôi xuống đi, không còn xa nữa.”
Hứa Húc trợn trừng mắt hét:
“Anh nói em đang làm loạn!”
Bách Đông Thanh thầm than không xong, tự mình nói sai rồi!
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Hứa Húc thật sự là chưa từng náo loạn với anh chuyện gì, vì vậy anh nhất thời cũng không đoán được chuyện gì đang xảy ra, không biết đây là cố ý, hay là thật sự tức giận nữa.
Thấy cô xụ mặt, anh gấp đến mức vò đầu bứt tai, nhanh chóng mềm giọng hỏi cô: “Em sao vậy?”
Hứa Húc hừ một tiếng:
“Em bị gì anh còn không biết sao? Chắc là em phải thay bạn trai thật rồi.”
Nói xong quay người bò lên trên tảng đá,
“Hai người chơi tiếp đi, tôi không chơi nữa!”
“Chị Hứa Húc -“
Hạ Mai có chút không vui kêu.
Hứa Húc ngồi trên tảng đá, cười nói:
“Đừng gọi tôi là chị, tôi cũng chỉ lớn hơn cô một tuổi mà thôi. Cô cùng anh Đông Thanh đại luật sư một năm trăm vạn chơi cho vui đi!”
Sắc mặt Hạ Mai lúc đỏ lúc trắng, biết ý đồ của mình đã bị người ta nhìn ra, dứt khoát giả bộ đáng thương, ra vẻ tủi thân nhìn về phía Bách Đông Thanh:
“Anh Đông Thanh…”
Nào ngờ Bách Đông Thanh đang quan sát Hứa Húc nên không thèm trả lời, đang định kéo cánh tay anh lần nữa, Bách Đông Thanh đột nhiên đứng lên khỏi mặt nước trèo lên tảng đá, không đợi Hứa Húc kịp phản ứng, đã ôm ngang người cô nhấc cô lên khỏi tảng đá:
“Không chơi nữa, chúng ta trở về đi!”
“Anh làm gì vậy? Mau buông em xuống!”
Hứa Húc kêu lên.
Đây là kịch bản gì đây? Không phải là anh nên nhẹ nhàng dỗ cô, dỗ xong thì thuyết phục cô chơi cho xong trò chơi sao? Làm sao cô nói không chơi thì anh cứ coi như thật, không biết đi xuống sẽ phải đi rất xa sao?
Bách Đông Thanh nói:
“Trên đất nhiều đá nhỏ cắt chân, em đang không mang giày.”
Hứa Húc nhìn anh thật sự bước lên trên con đường nhỏ đầy sỏi đá, cũng không vùng vẫy nữa, ôm lấy cổ anh, đưa mắt nhìn Hạ Mai vẫn đang ở trong nước, lúc này đang gấp gáp gọi tên anh Đông Thanh của cô ta, nhưng mà Bách Đông Thanh vẫn mắt điếc tai ngơ.
Hứa Húc cười chọc chọc anh:
“Người ta đang gọi anh kìa!”
“Đừng để ý tới.”
“Từ lúc nào mà anh trở nên bất lịch sự như vậy rồi nhỉ?”
“Có chút phiền.”
“Ai?”
“Hạ Mai có chút phiền.”
Hứa Húc:
“…”
Cũng mai nơi này cách điểm kết thúc cũng không bao xa, Bách Đông Thanh ôm Hứa Húc một đường đi xuống, cũng không đến mười phút.
Sau khi thay quần áo xong, Bách Đông Thanh kéo Hứa Húc đi, Hứa Húc cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi ngồi lên xe, nhìn thấy anh khởi động máy xa, cô mới mở to hai mắt nói:
“Hạ Mai còn chưa tới mà!”
“Không đợi!”
“Vì sao vậy?”
“Anh nói, cô ta có chút phiền.”
“Sao lại như thế? Cô ta là bạn gái mới mà mợ anh mới tìm cho anh đấy!”
Với lại vừa nãy thật ra Hạ Mai cũng không làm gì cả, đứng trên góc độ của người bình thương mà nói, đúng là do cô cố tình gây sự.
Chỉ là đối mặt với tiểu thanh mai của bạn trai, phải giữ mặt mũi phong độ là rất không có khả năng. Dù sao hình tượng của mình trong mắt mợ Bách Đông Thanh đã là một người phụ nữ dữ dằn chua ngoa rồi, thêm một viên gạch trên đỉnh tháp cũng không sao. Xem xem bọn họ còn có thể giở được trò gì nữa.
Bách Đông Thanh hé miệng không nói lời nào, cài số lái xe đi, thật sự không thèm đợi Hạ Mai.
Hai người không về nhà cậu, Bách Đông Thanh trực tiếp chở Hứa Húc đến khách sạn mà hai người đã ở trước đó.
Giày vò nửa ngày, Hứa Húc cũng mệt mỏi rồi, ngã chổng vó xuống giường, hưởng thụ khí lạnh phả ra từ máy điều hoà không khí. Một lát sau, nhướn mắt lên. Thấy Bách Đông Thanh đang ngồi một bên bình tĩnh nhìn cô, cô ngồi thẳng dậy xếp bằng trên giường, dáng vẻ như chuẩn bị tính sổ.
“Em cạnh anh nhiều năm như vậy, thậm chí còn không biết anh có tiểu thanh mai cơ đấy!”
Bách Đông Thanh nhíu nhíu mày:
“Chỉ là cháu gái của mợ, khi còn bé từng gặp qua mà thôi.”
“Cho nên cùng tắm cùng ngủ chung một giường?”
“… Anh không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ? Anh thế mà đọc mấy điều khoản pháp luật đều nhớ rõ, còn nói đã gặp qua thì không thể quên được, trí nhớ cũng tốt hơn phần lớn mọi người, thế mà mợ anh và Hạ Mai đều nhớ rõ, còn anh thì không nhớ ra?”
“Lúc đó Mai Mai chỉ mới ba bốn tuổi anh chừng sáu bảy tuổi, sau đó thì không gặp lại nữa.”
“Thì ra vẫn nhớ rất rõ ràng mà!”
Bách Đông Thanh mặt đỏ tới mang tai nói:
“Anh thật sự không quen thân với cô ta, hôm nay lúc vừa gặp mặt, anh cũng không nhận ra được.”
“Lúc anh học đại học không phải đã gặp lại rồi sao? Sao lại không nhận ra được.”
“Lúc đó cô ta béo hơn bây giờ.”
“Ý anh là, dáng người của cô ta bây giờ rất đẹp nhỉ?”
Phụ nữ nếu từ lúc bắt đầu đã không nói đạo lý thì càng về sau càng không có đạo lý, Hứa Húc nhớ lại dáng người của Hạ Mai, sắc mặt đột ngột thay đổi:
“Nói xem! Lúc chơi trò chơi, có phải anh đã lặng lẽ chú ý đến vóc dáng của cô ta hay không? Có phải anh cảm thấy dáng người của cô ta nóng bỏng hơn em nhiều đúng không?”
Vẻ mặt Bách Đông Thanh vô tội:
“Cái gì?”
Hứa Húc nằm sấp lên giường, khóc lóc kêu lên: “Anh đừng có giả bộ, anh chắc chắn là đã nhìn thấy, xem chừng lúc lật bè còn thừa cơ hội sờ soạng cô ta. Hèn chi anh cứu cô ta chứ không cứu em, đàn ông không có ai tốt! Coi như em đã sáng mắt ra rồi!”
Nói xong còn cố ý chôn mặt trên gối, bộ dáng tức giận phẫn nộ.
Đại luật sư Bách gấp đến mức nhảy xuống giường, lắp ba lắp bắp giải thích:
“Anh không có!”
Hứa Húc cố ý không để ý tới anh, đợi hành động tiếp theo của anh, nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không đợi được bất kỳ động tĩnh nào.
Cô nghi ngờ quay đầu, đã nhìn thấy Bách Đông Thanh ngồi lên giường từ lúc nào, cúi đầu quay lưng về phía cô.
Cô lặng yên không một tiếng động nhích lại gần, thấy anh cúi đầu rũ mắt, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Cô chọc chọc anh:
“Em vẫn đang chờ anh tiếp tục giải thích đấy!”
Bách Đông Thanh ngẩng đầu, hốc mắt có chút đỏ lên:
“Anh thật sự tưởng là đang kéo em lên!”
Hứa Húc giật mình á một tiếng, cô chỉ là cố ý đùa với anh một chút thôi! Đầu gỗ này không phải tưởng cô giận thật đấy chứ!
Cô còn chưa lên tiếng, Bách Đông Thanh lại nói:
“Nhưng mà em nói đúng, sao lại có thể nhận sai bạn gái được cơ chứ?!”
Tác giả có lời muốn nói:
Viết chi tiết thân thích cực phẩm là vì để tính cách của Thanh nhi chậm rãi cải thiện, không thể làm người tốt mãi.
- Hết Chương 48-