Hứa Húc nghe Phùng Giai cười cô từ trong điện thoại, tức giận nói:
“Tớ và Trình Phóng đã chia tay mấy năm rồi, cũng không biết ở bên ngoài rong chơi đến mức nào rồi! Làm sao lại không thể thích bạn cùng phòng của anh ta chứ?”
Phùng Giai nói:
“Vậy lỡ như Bách Đông Thanh cảm thấy không thích hợp thì sao!”
Hứa Húc sửng sốt một chút, có chút không chắc chắn nói:
“Không thể nào? Từ trước đến giờ tớ chưa từng nghe anh ấy nhắc tới Trình Phóng mà!”
Phùng Giai nghĩ nghĩ, cười nói:
“Việc này cậu cũng đừng có gấp gáp, dựa theo lời cậu nói thì tính cách của Bách học trưởng đoán chừng là một người chậm nhiệt cuồng công việc, cậu từ từ dò xét thăm dò, hoặc là dành nhiều thời gian ở chung một chút, tình cảm giữa nam và nữ cùng là cần bồi dưỡng. Nếu thật sự không được, thì cứ giống như trước đó thôi, bổn cũ soạn lại lừa người lên giường! Còn sợ anh ấy không đổ cậu sao.”
“…”
Hứa Húc,
“Gặp lại!”
Cô đương nhiên không thể nào lập lại chiêu cũ, thế nhưng Phùng Giai nói thăm dò và bồi dưỡng tình cảm, cô vẫn cảm thấy rất cần thiết. Chính cô cũng đã mất thời gian lâu như vậy mới hiểu rõ tâm tư của mình đối với Bách Đông Thanh, thì đoán chừng người đàn ông trong đầu không hề có một chút phong hoa tuyết nguệt nào, có khi trong đầu thật sự có tâm tư đối với mình, chỉ là chưa nhận ra mà thôi.
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Hứa Húc liền tràn đầy vui sướиɠ, động lực dâng trào.
Hai người ở chung lâu như vậy, bởi vì Bách Đông Thanh vẫn luôn bận rộn công việc, thời gian chung đυ.ng thật ra cũng không nhiều, chỉ có buổi sáng cùng nhau ăn bữa sáng, đi nhờ xe anh hai mươi phút. Buổi tối anh trở về thường là đã khuya rồi, có thể trò chuyện một lúc thôi thì cũng đã tốt lắm rồi.
Ngoại trừ thời gian cùng nhau ăn sáng, hình như quả thật không có bất kỳ hành động mập mờ nào vượt quá giới hạn của hai người bạn cùng thuê nhà.
Hứa Húc hạ quyết tâm cho sau này, bắt đầu suy nghĩ trăm phương ngàn kế cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, một khi nhìn thấy anh có thời gian rảnh, liền lôi kéo anh cùng nhau đi siêu thi mua sắm, hoặc là để anh hộ tống mình đi xem phim, Bách Đông Thanh đối với những yêu cầu của cô đến cùng là vẫn không cự tuyệt, chỉ là hành động chưa từng vượt qua giới hạn, cho dù là ngẫu nhiên sóng vai đi cùng nhau, cô cố ý tới gần anh, anh đều yên lặng không dấu vết mà dịch ra xa. Trong nhà, anh càng tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn giữa nam và nữ, từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách nên có.
Chuyện duy nhất làm cho Hứa Húc cảm thấy vui mừng là, qua một thời gian cô cẩn thận quan sát, bên cạnh anh quả thực là không có bất kì mối quan hệ nào với người khác giới vượt quá mức bình thường. Chắc là anh thật sự không có người trong lòng, chỉ là người người vô tâm chuyên chú chăm lo sự nghiệp thôi.
Cứ như vậy không có chút tiến triển nào cho đến ngày nghỉ Tết, Hứa Húc biết anh một mình, liền mời anh cùng mình trở về nhà ăn Tết, nhưng lần này, Bách Đông Thanh lại từ chối, nói là đã nhận lời đến nhà Trần Thuỵ Quốc ăn Tết rồi.
Chuyện người sáng lập Hoa Thiên Trần Thuỵ Quốc rất coi trọng anh, Hứa Húc đương nhiên biết, vốn là không nghĩ nhiều. Nhưng sau khi về đến nhà, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng lắm, bởi vì đây hình như là lần đầu tiên Bách Đông Thanh từ chối lời mời của cô
Lúc cô mời anh, cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản là đau lòng thấy anh một mình đón Tết cô đơn, nhưng ngẫm lại, lời mời này đúng là so với ngày thương đi dạo siêu thị xem phim thì không giống nhau lắm, anh không từ chối đi xem phim cùng với cô, lại từ chối cùng cô về nhà ăn tết, sâu xa hơn, chính là đang từ chối tiến thêm một bước trong mối quan hệ với mình đây mà.
Lúc nhận ra chuyện này thì tâm trạng của Hứa Húc là không quá tốt.
Đến chạng vạng tối mùng bốn tháng giêng, cô bỗng nhiên nhận được một tin nhắn của Phùng Giai gửi tới, là một tin nhắn hình ảnh: Người này là Bách Đông Thanh sao?
Ảnh chụp hẳn là chụp lén, khoảng cách có hơi xa, người đàn ông trong ảnh mặc âu phục mang giày da, khung cảnh xung quanh hẳn là nhà hàng cao cấp. Mặc dù chỉ có một góc chụp mơ hồ, nhưng thân ảnh ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nữa năm này, chỉ cần một chút thôi Hứa Húc liền nhận ra đây chính là Bách Đông Thanh.
Cô trả lời: Không sai.
Phùng Giai trả lời lại rất nhanh: Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tớ nhìn thấy anh ấy hình như đang hẹn hò với người khác đấy!
Hứa Húc kinh hãi: Cái gì?!
Phùng Giai: Nhìn qua không phải là rất quen thuộc, hình như là đang xem mắt, thế nhưng cô bé kia còn rất tài giỏi xinh đẹp.
Trong lòng Hứa Húc bỗng trở nên nặng nề, giống như là bị người ta tạt một chậu nước lạnh lên đầu, vội vàng hỏi: Bọn họ đang ở đâu?
Phùng Giai gửi địa chỉ nhà hàng cho cô.
Hứa Húc cất điện thoại, nhanh chóng thu dọn một chút hành lý, liền vội vàng đi ra ngoài:
“Ba mẹ, con có chút việc gấp phải về Giang thành!”
Hứa mẹ chạy tới kêu lên:
“Có việc gì gấp mà phải trở về lúc này chứ? Đêm hôm khuya khoắt một mình con đi không an toàn đâu, để tài xế lái xe đưa con về!”
Hứa Húc nói:
“Con lớn như vậy rồi, có gì đâu mà không an toàn? Lái xe chậm lắm, con ngồi tàu cao tốc là được rồi.”
Tàu cao tốc nối liền hai thành phố vừa mới được khai thông, chỉ hơn một tiếng đồng hồ, Hứa Húc ngồi chuyến sớm nhất, nhưng mà xoay đi xoay lại lúc chạy tới địa chỉ mà Phùng Giai đưa cho cô, cũng đã hơn chín giờ rồi.
Cô bước ra khỏi xe taxi, nhìn xem ánh đèn chùm loé sáng từ bên trong nhà hàng, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Cô chạy tới nơi này làm gì chứ? Không chừng người dự tiệc đã sớm rời đi rồi, cho dù là vẫn còn ở lại, cô có thể làm gì đây? Nói cho cùng ngoại trừ là bạn cùng phòng của Bách Đông Thanh thì cũng chỉ là quan hệ bạn bè thôi, cô không có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì của anh.
Anh từ chối về nhà cùng cô, không phải là đã nói lên thái độ của anh rồi sao.
Cô có chút hậm hực ngoắc một chiếc xe.
Trở lại nhà thuê, trong nhà không có một ai, Bách Đông Thanh vẫn chưa về. Hứa Húc ngồi trên ghế sô pha, mở ti vi, đang phát những tiết mục biểu diễn náo nhiệt, nhưng đầu óc lại trống rỗng, quạnh quẻ đến mức toàn thân có chút phát lạnh.
Cũng không biết đã ngồi bao lâu, cánh cửa phòng khách cuối cùng cũng bị mở ra từ bên ngoài.
Bách Đông Thanh đi tới nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha, ngơ ngác một chút, đứng yên tại chỗ trước cửa hỏi:
“Sao em lại trở về rồi?”
Hứa Húc hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía anh, miễn cưỡng nở nụ cười:
“Ở nhà hơi chán, nên trở về sớm.”
Bách Đông Thanh gật gật đầu, đi tới.
Hứa Húc quay đầu không nói không rằng dò xét anh từ trên xuống dưới một chút, anh mặc một thân trang phụ mới tinh phẳng phiu, tóc còn được tạo kiểu, làm cho cả người toát lên một vẻ đẹp trai tuấn tú.
Ăn mặc đẹp đẽ tỉ mỉ như vầy, tối nay là đi hẹn hò sao?
Trong phòng Hứa Húc dâng lên một nỗi chua xót, bỗng nhiên cảm thấy quãng thời gian gần đây, chính mình tự biên tự diện, thật giống như là trò hề vậy.
Cô mấp máy khoé miệng, ra vẻ thờ ơ hỏi:
“Muộn như vậy mới trở về? Không phải là đi hẹn hò đấy chứ?”
Bách Đông Thanh đi tới bên cạnh ghế sô pha, bồn chồn, nhẹ gật đầu:
“Ừ, thầy Trần giới thiệu cho anh một cô gái, tối nay là đi gặp mặt.”
Ngữ khí thản nhiên như vậy, hoàn toàn đóng băng trái tim của Hứa Húc, cô ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, cười hỏi:
“Không phải anh nói là muốn chuyên tâm gầy dựng sự nghiệp, tạm thời không có ý định quen bạn gái sao?”
Bách Đông Thanh tránh ánh mắt của cô, nhàn nhạt nói:
“Chỉ là không muốn phụ lòng hảo tâm của thầy Trần, với lại xử lý thật tốt, hẳn là sẽ không có cản trở gì đối với công việc.”
Trái tim Hứa Húc lúc này từ đang lạnh lẽo chuyển thành băng tuyết, cô ồ một tiếng:
“Như vậy là đã xác định rồi sao?”
Bách Đông Thanh nhìn cô một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt đi, nhỏ giọng nói:
“… Trước mắt cứ ở bên nhau xem sao.”
Hứa Húc sửng sốt một lát, rồi thở phào một cái, cười nói:
“Vậy sau này hẳn là không tiện lắm, em phải xem xét tìm phòng sớm mới được.”
Bách Đông Thanh giương mắt nhìn cô:
“Chuyện này không cần gấp gáp.”
“Sao có thể không gấp được? Nếu bạn gái của anh mà biết anh thuê chung với một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ từng có một đêm quan hệ với anh thì sẽ nghĩ về anh như thế nào?”
Hứa Húc đứng lên, cười tủm tỉm nói,
“Yên tâm đi, em hứa sẽ không cản trở anh đâu.”
Cô chửi thầm một tiếng, đi về phía phòng mình, vừa đi vừa nhún nhún vai, ra vẻ trêu chọc nói:
“Học trưởng đã tìm được nơi đi chốn về rồi, em cũng không cần phải cố gắng nữa nha!”
Giọng nói của cô nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại chua xót đến khó chịu, hai mắt đã sớm đỏ ửng.
Bách Đông Thanh yên lặng nhìn xem bóng lưng của cô, con người đen nhánh loé sáng, chán nản chậm rãi cúi đầu xuống.
Hứa Húc về đến phòng, đóng cửa lại. Thất bại nằm bẹp trên giường mình, sức lực toàn thân cứ như bị rút sạch. Thật ra trước đó Phùng Giai nói không sai, nếu như một người đàn ông thật sự có ý với một người phụ nữ, không thể nào có chuyện ở chung lâu như vậy mà không có biểu hiện gì. Huống chi khoảng thời gian gần đây, hành động của cô cũng đã đầy đủ rõ ràng, kinh nghiệm trong chuyện tình cảm của anh có thể ít ỏi, nhưng tuyệt đối không phải là một người khờ khạo đến ngu ngốc, nếu không thì cũng sẽ không từ chối cùng cô về nhà ăn Tết.
Cùng lắm chỉ là không muốn mối quan hệ với cô bị biến chất mà thôi.
Là do cô trước đây quá ngây thơ và tự tin, cảm thấy anh đối với mình tốt như vậy, làm sao có thể một chút tâm tư cũng không có? Thật ra nghĩ kĩ lại, anh đối xử với ai mà không tốt chứ? Nếu là một người khác có nhưng yêu cầu này đối với anh, hẳn là anh cũng sẽ không từ chối đâu!
Ha!
Hứa Húc chôn mặt vào đầu gối, cố gắng đè xuống kích động muốn bật khóc.
Cho nên bản thân mình đây là đã thất bại rồi sao?
Tình cảm bây giờ còn chưa chính thức bắt đầu liền bị đối phương chặt đứt suy nghĩ rồi.
*
Mấy ngày kế tiếp, Bách Đông Thanh đi sớm về trễ, cũng không biết có phải là đi hẹn hò hay không, Hứa Húc cũng không hỏi lại, sợ hỏi xong trong lòng càng buồn hơn. Có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh không quan tâm thế sự, đã là cố gắng lớn nhất của cô rồi.
Ngày lễ tình nhân 14/2, đúng vào trước một ngày trước khi đi làm trở lại sau kì nghỉ Tết, Hứa Húc độc thân mấy năm, rốt cuộc cũng chính thức nghênh đón một đoá hoa đào – một luật sự trước đây đã từng phỏng vấn qua liên lạc đến mời cô ăn cơm.
Mời ăn cơm vào lễ tình nhân, có ý vị như thế nào không cần nói cũng biết.
Hứa Húc vốn dĩ không có chút hứng thú nào đối với người kia, nhưng là buổi chiều nhìn xem Bách Đông Thanh khó có được hôm không đi ra ngoài, nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý với lời mời của người kia.
Ngồi trong nhà mọc mốc mấy ngày, cô lấy lại tinh thần ra sức trang điểm một phen. Vì lần này hẹn hò không có chuẩn bị trước, cô đem mái tóc dài xoã tung sấy thành từng lọn nhỏ gợn sóng mượt mà, trang điểm tinh xảo, trên người mặc một áo khoác màu nâu nhạt đầy nữ tính, phần dưới thì thời trang phang thời tiết chỉ mặc một cái váy ngắn với quần vớ mỏng, lộ ra hai chân thon dài cùng với đường cong mê người.
Cô giả bộ thoải mái bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Bách Đông Thanh đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn về phía anh cười nói:
“Học trưởng, anh không đi hẹn hò à?”
Bách Đông Thanh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút lay động, lúng ta lúng túng nói:
“Đợi lát nữa mới đi. Em … Hẹn ai à?”
Hứa Húc gật đầu:
“Là một anh chàng luật sư trước đây có quen biết, người cũng không tệ.”
Cô đi đến trước cửa, mang vào đôi giày cao gót 18cm, lúc mở cửa chuẩn bị ra ngoài, hình như lại nhớ đến chuyện gì đó, nói,
“Đúng rồi, tối nay không chắc là em có trở về không, anh không cần phải đợi cửa em đâu.”
Cô cũng không biết tại sao muốn nói câu này, cứ coi như là giận hờn vu vơ đi vậy!
Thế nhưng là giận hờn với ai? Cô hình như cũng không thể trả lời được.
Sắc mặt Bách Đông Thanh biến hoá quay đầu lại, nhưng mà người trước cửa đã rời đi rồi, chỉ để lại một mình anh giật mình lo lắng mà nhìn xem nộ khí mà cô để lại vương vấn đâu đó trong không khí.
Tác giả có lời muốn nói: Thanh nhi chùn bước rồi, Húc Húc cần phải ra chiêu mạnh hơn ha ha ha.
- Hết Chương 26-