Nam Thần Dạy Tôi Công Lược Anh Ấy

Chương 18

Bầu không khí đột nhiên im lặng đến kỳ lạ, xung quanh vừa tối om vừa im lặng, Khương Bồ Đào không chịu nổi, giơ tay lên muốn ôm lấy cổ của Phong Dục.Nhưng hết lần này đến lần khác cánh tay của Phong Dục vẫn đè trên cổ Khương Bồ Đào, làm cho giữa hai người có một khoảng cách, Khương Bồ Đào không cách nào đến gần Phong Dục.

Cậu vừa khó hiểu, vừa chút uất ức.

Phong Dục sợ bóng tối, cậu cũng sợ bóng tối, nhưng tại sao lại lựa chọn gặp mặt nhau ở cái nơi tối tăm như thế này?

Khương Bồ Đào ngửa đầu, để Phong Dục tùy ý nắm cái cổ nhỏ bé của cậu trong tay, cậu cũng không cảm thấy đây là chuyện gì quá ghê gớm.

Cậu không thể ôm cổ của Phong Dục, vì thế cậu chỉ có thể lùi về phía sau, tiếp đó túm lấy một góc quần áo của Phong Dục, vô cùng nghiêm túc hỏi:

“Phong Dục, cậu muốn ôm một cái không?”

Chính Phong Dục nói là muốn “làm”, nhưng mà cũng chính Phong Dục lại không chịu nhúc nhích.

Trong lòng Khương Bồ Đào căng thẳng muốn chết, cuối cùng cậu cũng đã hiểu ra nguyên nhân thật sự khiến cho cậu căng thẳng, căn bản không phải là bởi vì có các bạn học khác ở trong lớp, mà bởi vì chỉ cần cậu và Phong Dục cùng ở chung một chỗ, thì cậu sẽ không thể khống chế được mà căng thẳng.

Đầu ngón tay của Phong Dục cọ qua làn da trắng nõn trên cổ của Khương Bồ Đào, buông tay ra lùi về phía sau một bước, quay người nhặt điện thoại đang nằm trên mặt đất đưa lại cho cậu.

Trong bóng tối Khương Bồ Đào không thể nhìn thấy rõ mặt của Phong Dục, chỉ có thể nghe được giọng nói của Phong Dục.

“Khương Bồ Đào, trong đầu của cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Phong Dục nói.

Lời nói này không nghe ra được tâm tình của anh, Khương Bồ Đào không biết nên trả lời như thế nào, tay nắm chặt lấy điện thoại di động không dám nhìn lung tung, ánh sáng của đèn pin đang chiếu xuống mặt đất, chân của hai người hướng vào nhau, một lớn một nhỏ.

“Muốn, muốn…”

Khương Bồ Đào căng thẳng đến mức sắp quên luôn thở, trong tòa nhà dạy học bị bỏ hoang im lặng và tối tăm, Khương Bồ Đào có thể nghe thấy tiếng hít thở rất rõ ràng.

Phong Dục rõ ràng biết cậu đang rất căng thẳng, đang định chuyển qua một câu hỏi khác, tạm thời bỏ qua cho Khương Bồ Đào, nhưng bỗng nhiên nghe Khương Bồ Đào nói:

“Đang nghĩ về cậu đó.”

“…”

Phong Dục dù có đối mặt với nhiều lời ác ý cũng có thể trả lời một cách tự nhiên, nhưng khi ở trước mặt Khương Bồ Đào thì trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc ngắn ngủi.

Sống lưng anh thẳng tắp, rõ ràng Khương Bồ Đào chỉ đứng cách anh có một bước chân, nhưng Phong Dục lại cảm nhận được trong lòng anh đang có một cảm giác rất ngứa ngáy kỳ lạ đang bắt đầu lan ra từ ngực đến khắp cả cơ thể.

Cảm giác ngứa ngáy này cũng không khó chịu, thậm chí nó có chút gì đó làm cho người ta bị nghiện, giống như là một viên thuốc độc được bọc một lớp đường phía bên ngoài.

Phong Dục chuyển động đầu ngón tay giật giật xuôi xuống bên người, đột nhiên rất muốn mạnh mẽ kéo Khương Bồ Đào ấn vào trong ngực, nhẹ nhàng cào lên làn da cậu, làm cho cậu cũng cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy tận xương tủy này.

Nhưng anh lại không nhúc nhích.

Cuối cùng, anh chỉ lạnh lùng lên tiếng, hù dọa Khương Bồ Đào:

“Muốn tôi làm cậu như thế sao?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Phong Dục nhíu mày, có chút hối hận.

Trong lúc Phong Dục đang im lặng, lý trí của Khương Bồ Đào đã trở lại, cậu lờ mờ cảm thấy có thể Phong Dục đã hiểu sai ý của mình, đúng lúc khi cậu đang cảm thấy xấu hổ, thì lời nói của Phong Dục lại làm cho Khương Bồ Đào càng bối rối hơn.

Nhưng không biết vì sao, Khương Bồ Đào có thể cảm nhận được từ “làm” trong câu nói của Phong Dục, nhất định là có ý nghĩa không bình thường.

Nhưng cậu không dám hỏi.

Cậu cảm thấy bản thân mình nhất định là đang mơ mộng hão huyền, cho dù hôm nay độ hảo cảm đã được cộng thêm rất nhiều, nhưng dù sau nó vẫn còn là số âm, -60 điểm đấy.

Phong Dục chủ động chấm dứt bầu không khí vừa kỳ lạ lại vừa xấu hổ này.

Anh hỏi:

“Cậu hẹn tôi ra ngoài để làm gì?”

Cuối cùng, Khương Bồ Đào cũng đã nhớ tới chuyện quan trọng, cậu liếc mắt nhìn bóng tối xung quanh, ngay lập tức lông tơ ở phía sau lưng dựng đứng lên, nhanh chóng kéo Phong Dục đi ra ngoài.

“Chúng ta có thể đi ra ngoài rồi nói chuyện được không? Ở trong này quá tối rồi.”

Khương Bồ Đào kéo cổ tay của Phong Dục, lần này cơ thể của Phong Dục không có căng thẳng, dường như anh không sợ bóng tối ở nơi đây.

Hai người đi đến góc giữa dãy nhà dạy học bị bỏ hoang và bức tường của khuôn viên nhà trường, ở đây không có đèn đường, ánh sáng của sân trường chỉ có thể chiếu vào một ít, tuy rằng ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ, cũng sẽ không có người để ý đến bọn họ.

Khương Bồ Đào nhìn xung quanh, cảm thấy rằng đây là một nơi tốt để có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hai tay cậu nắm chặt nhau để phía trước người, nghiêm túc nhìn về phía ánh mắt của Phong Dục, nhưng lại cảm thấy nếu hai tay để phía trước người như vậy lại quá ngốc nghếch, không được tự nhiên lắm nên đành phải bỏ hai tay xuống buông thõng phía hai bên cơ thể, cơ thể căng thẳng giống như đang đứng trong tư thế nghiêm của quân đội.

Phong Dục vẫn ung dung dựa vào một bên, chờ Khương Bồ Đào nói chuyện:

“Tớ… Muốn cảm ơn vì cậu đã dạy tớ làm bài.”

Khương Bồ Đào vắt hết óc để suy nghĩ nội dung cuộc nói chuyện, ai ngờ vừa mới bắt đầu đã bị Phong Dục cắt ngang:

“Cậu mang cơm, tôi dạy ậu học, không cần cảm ơn.”

Sau khi Phong Dục nói ra lời này thì di chuyển tầm mắt, nhìn về phía sân thể dục náo nhiệt bên cạnh.

Điều này hoàn toàn không giống với suy tính lúc đầu của Khương Bồ Đào, Phong Dục không chỉ không cho cậu nói tiếp, mà lúc đang nói chuyện còn không thèm nhìn mắt của cậu.

Phong Dục hiểu rõ mục đích của Khương Bồ Đào, nhưng anh lại cố ý nhìn về phía sân thể dục, có ý xấu muốn trêu chọc Khương Bồ Đào.

Anh muốn xem thử “quả nho” mềm yếu này khi bị ép sẽ làm gì.

Khương Bồ Đào lại cố gắng thử nói ra vài câu không có ý nghĩa với Phong Dục, Phong Dục sẽ trả lời cậu, nhưng vẫn không nhìn vào mắt cậu, giống như sân thể dục bên kia đang có báu vật gì vậy.

Nhìn thấy buổi tự học sắp kết thúc, Khương Bồ Đào không định bỏ cuộc vì khó khăn lắm cậu mới có cơ hội ở cùng một chỗ với Phong Dục, trong chốc lát, cậu lấy dũng khí đứng trước mặt của Phong Dục nói:

“Phong Dục, nhìn tớ một chút.”

Khương Bồ Đào thấp Phong Dục rất nhiều, cho dù cậu đứng trước mặt Phong Dục, nhưng Phong Dục vẫn có thể từ trên đỉnh đầu của cậu nhìn về phía sân thể dục.

“Tại sao tôi phải nhìn vào cậu?” Phong Dục thản nhiên nói.

Học sinh ở trên sân thể dục đã bắt đầu đi về phía tòa nhà dạy học, nhìn thấy chuông vào học cũng chuẩn bị kêu lên, Khương Bồ Đào nắm chặt vạt áo của Phong Dục, ép Phong Dục phải cúi đầu nhìn mình.

Động tác hiếm khi hung ác của cậu, khi vừa thấy Phong Dục nhìn sang, thì lập tức biến mất.

“Phong Dục, cậu nhìn tớ một chút, có được không?”

“Chỉ cần ba phút là được rồi, nhìn tớ ba phút, được không?”

Trong đầu của cậu hiện ra hình ảnh sau khi mẹ Khương làm nũng với bố Khương, thì bố Khương nhất định sẽ thỏa hiệp, nên càng kiên định đi lại gần Phong Dục đang đứng trước mặt.

Ánh sáng mờ nhạt mang bóng dáng của hai người kéo thật dài, bóng dáng rõ ràng vẫn còn một khoảng, đang từ từ tiến gần lại với nhau.

Khương Bồ Đào ngẩng cao cổ, cái cổ trắng nõn mỏng manh giống như có một lớp ánh huỳnh quang đang sáng lên dưới ánh sáng đèn vàng mờ ảo.

Cậu nhón chân, lại muốn ôm lấy cổ của Phong Dục một lần nữa.

Loại chuyện dán dán này làm một chút còn nghiện, huống chi lại còn dán lên người mình thích.

Phong Dục vươn tay ra ấn bả vai của Khương Bồ Đào xuống, ngăn cậu tiếp tục tới gần.

Anh không vội vàng hỏi Khương Bồ Đào vì sao lại muốn anh nhìn vào cậu ba phút, dáng vẻ vẫn như thường dựa vào vách tường, nhìn thấy trái nho mềm mại trước mặt ngon ngọt đến mức có thể gần như là trào ra siro, nhẹ giọng hỏi cậu:

“Khương Bồ Đào, nhìn cậu ba phút, thì tôi sẽ được lợi ích gì không?”

Khương Bồ Đào liếc mắt nhìn thời gian trong điện thoại di động, gấp gáp gật đầu:

“Có, có, cậu muốn làm cái gì cũng được!”

“Thật không.”

Phong Dục thong thả lấy điện thoại di động ra, bật chế độ hẹn giờ lên, hẹn giờ đúng ba phút.

Tiếng bấm giờ vang lên trong một góc vắng lặng, “Tích tắc”, “Tích tắc” giống như là đang đánh vào trong lòng của Khương Bồ Đào.

Phong Dục nhìn về phía của Khương Bồ Đào rồi từng bước đi đến, nhìn thấy Khương Bồ Đào có ý định muốn lùi về phía sau, nên một tay đẩy Khương Bồ Đào vào tường, một tay chống ở bên cạnh người Khương Bồ Đào.

Anh rũ mắt, cẩn thận quan sát Khương Bồ Đào, ánh mắt của anh lướt qua đôi môi đỏ hồng, cuối cùng nhìn về đôi mắt trong veo của Khương Bồ Đào.

“Ba phút, bắt đầu tính thời gian.” Phong Dục nói.

Anh dùng giọng nói lạnh lùng của mình trịnh trọng nói ra những lời này, làm cho hông của Khương Bồ Đào gần như không còn sức, dựa vào vách tường phía sau trượt xuống.

Phong Dục vươn tay ra chống đỡ lấy phía sau thắt lưng của Khương Bồ Đào, sống lưng cong lên, trán anh gần như dán sát vào trán của Khương Bồ Đào, vài sợi tóc chạm phải lông mi của Khương Bồ Đào.

“Khương Bồ Đào, còn không đến một phút đồng hồ nữa, cậu cần phải đứng cho vững.”

Khương Bồ Đào cảm thấy bên tai ù đi, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ và giọng nói của Phong Dục là rõ ràng nhất.

Dần dần, những âm thanh vù vù pha lẫn cùng tiếng nhịp tim đang đập mạnh mẽ của cậu.

Đôi mắt màu xanh ngọc của Phong Dục giống như cất giấu một thế giới, hoặc có lẽ là một mê cung, nhưng Khương Bồ Đào tự nguyện rơi vào đó, không nhìn thấy được lối ra.

Do căng thẳng quá mức nên cậu vẫn mím chặt miệng, quên luôn cả việc hít thở.

Phong Dục phát hiện ra Khương Bồ Đào có điểm gì đó khác lạ, vén tóc mái của cậu lên, nhìn vào ánh mắt của cậu, ra lệnh cho cậu:

“Khương Bồ Đào, hít thở.”

Lông mi Khương Bồ Đào run rẩy, miệng vẫn mím chặt như cũ, cái mũi vẫn không hít thở.

Phong Dục nhíu mày, buộc lòng phải bóp lấy hai má của Khương Bồ Đào, nhéo miệng cậu cho đến lúc cậu hít thở lại.

Nhưng “quả nho” này quá ngốc nghếch, bĩu môi nhưng mà miệng vẫn mím chặt, Phong Dục không còn cách nào khác, buộc lòng phải buông tay, ngón tay ép ở trên môi của Khương Bồ Đào, ngón giữa hơi dùng sức một chút, cố gắng mở cái miệng đang đóng chặt của Khương Bồ Đào, mở ra được khe hở giữa hai hàm răng, hướng vào trong thăm dò, nhưng hình như có một luồng hơi mát lạnh mềm mại cọ xát vào đầu ngón tay của Phong Dục, vừa chạm vào liền rời đi ngay.

“Hít thở.”

Khương Bồ Đào cuối cùng cũng đã phản ứng trở lại, hít thở không khí trong lành, hai hàm răng không dám dùng sức, nhẹ nhàng cắn ngón tay của Phong Dục.

Phong Dục nhìn thấy Khương Bồ Đào như vậy, bỗng nhiên có chút không biết phải làm sao.

Anh cười nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt của Khương Bồ Đào đôi môi mỏng tiến đến bên cạnh, nhìn về phía đôi mắt đen trong veo của cậu thổi khí vào một hơi.

Khương Bồ Đào nháy mắt một cái, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Phong Dục như cũ, giống như là bị nhập hồn vào.

Phong Dục thu ngón tay về, than nhẹ một câu:

“Khương Bồ Đào, cậu dễ dàng căng thẳng như vậy, về sau khi hôn môi thì sẽ như thế nào?”

Khương Bồ Đào hoàn toàn không chú ý Phong Dục đang nói cái gì, miệng cậu cong lên rất nhỏ, mi mắt khép hờ, suy nghĩ giống như đã đi vào giấc mộng.

Phong Dục lùi lại một bước về phía sau trước khi những tiếng tích tắc cuối cùng của bộ đếm thời gian vang lên, tách ra Khương Bồ Đào một khoảng.

Khương Bồ Đào không còn chút sức lực ngồi xổm ngay trên mặt đất, nhưng chỉ mới vừa qua có ba phút, cậu lại có cảm giác giống như là bản thân bị chết đuối.

Tiếng chuông vào học cũng vừa lúc vang lên.

Phong Dục đi về phía tòa nhà dạy học, thấy Khương Bồ Đào vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu lại nhìn cậu kêu lên một tiếng:

“Khương Bồ Đào, đuổi theo.”

Khương Bồ Đào nhanh chóng đứng lên chạy theo, sau khi lảo đảo một chút, chạy vào bước đuổi kịp Phong Dục, thuận tay nắm lấy tay áo của Phong Dục.

Phong Dục thấy Khương Bồ Đào đã đi đến, hoàn toàn không có ý định di chuyển cổ tay áo ra, đôi mắt xanh ngọc có một chút dịu dàng.

Buổi tối tự học Khương Bồ Đào thật sự rất yên tĩnh, nhìn cậu giống như thật sự đang nghiêm túc làm bài tập, nhưng kỳ thật là cầm bút một lúc lâu cũng không có chuyển động.

Mãi cho đến khi cậu tan học đi về nhà, đứng ở trước cửa nhà thì mới hoàn hồn trở lại, nhảy dựng lên tại chỗ vài cái, mái tóc mềm mại trên đỉnh rối tung.

Trong lòng cậu vui vẻ mở cửa đi vào nhà, thấy một người đàn ông nhã nhặn đẹp đẽ đeo kính đang ngồi trên sô pha hết sức kinh ngạc và vui mừng,.

“Anh! Không phải anh nói vài ngày nữa mới trở về hay sao! Tại sao hôm nay lại về rồi!”

Khương Thính Nghiên nghe thấy giọng nói của Khương Bồ Đào thì thu hồi lại tầm mắt đang đặt trên tài liệu, nhìn về phía Khương Bồ Đào mỉm cười:

“Muốn cho em một bất ngờ.”

Khương Thính Nghiên nhìn thấy mái tóc bù xù của em trai, thì vỗ vào sô pha ở bên cạnh mình:

“Bồ Đào, lại đây ngồi nói chuyện một chút đi?”

Khương Bồ Đào lập tức đi qua đó ngồi xuống, tán dóc một ít chuyện liên quan đến học tập và sinh hoạt gần đây cùng với Khương Thính Nghiên, nhưng không có nhắc đến chuyện của Phong Dục.

Khương Thính Nghiên lờ mờ có thể hiểu rõ xu hướng tính dục của em trai mình, nhưng bởi vì nhà họ Khương tiến bộ, nên cũng không nói gì, anh chỉ gật đầu, vội nhắc Khương Bồ Đào nhanh trở về nghỉ ngơi.

“Học sinh lớp mười hai nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.”

Khương Bồ Đào gật đầu một cái, nhảy từng bước trở lại phòng ngủ, đập người lên trên giường, níu chặt lấy quần áo của Phong Dục đang trên người của mình nhìn một chút, lại ở trên giường lăn lộn hai vòng.

Cậu lấy điện thoại di động ra, nhấn mở App công lược, đầu tiên hỏi hệ thống xem nhiệm vụ lần này hoàn thành được cộng thêm mấy điểm, sau đó lại tức khắc nhấn vào mục “Nhiệm vụ công lược ngẫu nhiên”.

Cậu đã được ăn ngon ngọt nên có chút nghiện rồi.

Nhiệm vụ xuất hiện, nhưng chỉ có một câu rất ngắn, nhưng lại làm cho Khương Bồ Đào phải vứt điện thoại ra và vùi mặt vào trong chăn bông.

Chiếc điện thoại bị ném sang một bên lặng lẽ sáng lên, trên màn hình chính là viết nhiệm vụ công lược mới đó là:

Vẽ trái tim trên cơ bụng của nam thần.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Mẹ Khương: Hết lòng lo cho sự nghiệp và danh vọng.

Phong Dục: Nhìn nhau ba phút cũng quên cả thở, vậy…

Khương Bồ Đào: Cái gì?

Phong Dục: Không có chuyện gì, từ từ rồi tôi sẽ dạy cho cậu.