Nam Thần Dạy Tôi Công Lược Anh Ấy

Chương 11: Bóng Tối

Khương Bồ Đào để mặc Phong Dục kéo cậu vào, bánh kem trong tay cậu cầm không chắc, lớp kem bơ trên bánh bị rơi xuống, cọ hết lên trên ngực và xương quai xanh của Khương Bồ Đào.

Phong Dục để giá cắm nến sang một bên, nhìn trên người Khương Bồ Đào đang dính đầy bơ, hỏi cậu:

“Khương Bồ Đào, nửa đêm cậu qua đây chỉ vì đưa bánh kem cho tôi?”

Khương Bồ Đào giơ tay lau bơ trên xương quai xanh, theo bản năng cho vào trong miệng liếʍ, vị ngọt làm giảm bớt sự sợ hãi của cậu khi trên đường tới đây.

Khu biệt thự nhà Phong Dục không cho xe taxi vào, vì vậy cậu chỉ có thể xuống xe ở cổng lớn của khu biệt thự, lại đăng ký ở cửa phòng bảo vệ, rồi mới tự mình lần mò đến đây.

Toàn bộ khu biệt thự đều cúp điện, không có cây đèn đường nào sáng, xung quanh không có ai, ngay cả một chiếc xe đi ngang qua cũng không có. Khương Bồ Đào đi một đoạn chạy một đoạn, khỏi nói sợ hãi như thế nào.

Mãi cho đến khi cậu nhìn thấy Phong Dục mở cửa mới nhẹ nhàng thở phào ra.

Cậu gật đầu, cũng không nói cậu là vì lo lắng cho Phong Dục mới đến. Cậu nhìn miếng bánh kem đã bị rớt hết một mảng bơ lớn, nâng một cái túi ni lông trên tay khác lên đưa cho Phong Dục, lại hỏi một lần nữa.

“Phong Dục, cậu ăn bánh kem không? Vị nho đó!”

Phong Dục nhìn túi đưa ra trước mặt mình, không nói gì. Ánh mắt anh rơi trên mặt Khương Bồ Đào, như đang nhìn kỹ.

Sao anh lại không biết Khương Bồ Đào đến đây như thế nào, quản lý của khu biệt thự này từ trước đến nay nghiêm ngặt, Khương Bồ Đào muốn đến đây, chỉ có thể tự mình đi vào.

Đương nhiên Phong Dục không quên bộ dạng sợ hãi của Khương Bồ Đào khi cúp điện trong tiết tự học buổi tối.

Khương Bồ Đào sợ bóng tối như vậy, hơn nửa đêm lại một mình đi qua con đường nhỏ dài trong khu biệt thự, gõ cửa nhà anh, vậy mà chỉ nói là đến đưa bánh kem cho anh.

Phong Dục không thèm nhìn túi ni lông mà Khương Bồ Đào xách theo, anh hơi cúi người, nắm bàn tay đang cầm bánh kem của Khương Bồ Đào.

Làn da của Khương Bồ Đào có hơi lạnh, đột nhiên lại bị Phong Dục nắm lấy cổ tay, thân thể cậu không tự giác được mà run lên, nhưng cậu cũng không rút tay ra.

Hai mắt cậu nhìn Phong Dục, nhìn Phong Dục tới gần từng chút. Ở trong mắt cậu, hình dáng Phong Dục không ngừng phóng đại.

Tay Phong Dục đang nắm tay của Khương Bồ Đào chậm rãi trượt xuống, đầu ngón tay như có như không theo cánh tay của Khương Bồ Đào trượt xuống bả vai, nhẹ nhàng đắp lên bờ vai của cậu, hô hấp cũng phun trên sườn mặt của Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào nhìn Phong Dục không ngừng tới gần mình, tim cậu đập như muốn tạm dừng vậy. Cậu chỉ mơ hồ nghĩ tại sao trên mặt Phong Dục lại bị thương, còn lại cậu không nghĩ được bất cứ chuyện gì cả.

Hô hấp của Phong Dục chậm rãi giao hòa với Khương Bồ Đào. Anh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cậu, rồi đến lỗ tai, cuối cùng hô hấp của anh phả lên xương quai xanh của Khương Bồ Đào.

Ở nơi đó dính một ít kem bơ mang theo chút vị của mứt nho, càng đến gần, Phong Dục càng có thể ngửi được hương thơm ngọt của bơ.

Tay đang xách túi của Khương Bồ Đào đã hạ xuống từ lâu, túi móc ở đầu ngón tay, dường như sắp rơi xuống. Nhưng tay còn lại cậu cầm bánh kem lại nắm rất chặt, bánh kem bị cậu nắm đến mức hơi biến dạng rồi.

Cả người cậu nhũn ra, đứng tại chỗ. Cậu dường như vẫn còn cảm nhận được hô hấp của Phong Dục thổi ở bên gáy. Cậu còn nghĩ rằng Phong Dục sẽ hôn lên chỗ kem bơ ở trên cổ cậu cơ.

Nhưng Phong Dục chỉ là dừng ở chỗ đó, không làm gì nữa.

Anh rũ mắt nhìn làn da bị quét một lớp bơ trước mắt, vậy mà anh lại cảm thấy da cậu còn trắng hơn bơ. Bơ trên làn da của Khương Bồ Đào làm da cậu càng đẹp mắt hơn.

Phong Dục chậm rãi kéo xa khoảng cách giữa hai người, đôi tay ấn trên bả vai của Khương Bồ Đào cũng buông ra.

Khương Bồ Đào lúc này mới nhận ra mình vẫn đang nín thở, cậu lập tức há miệng hít một hơi thật sâu. Lúc này cậu lại thấy cơ thể Phong Dục vốn dĩ sắp đứng thẳng lại đột nhiên nghiêng đầu, anh đem cái tay mà Khương Bồ Đào đang cầm bánh kem ra trước mặt mình rồi cúi đầu cắn một ngụm miếng bánh kem đã bị Khương Bồ Đào bóp biến dạng.

Trong lúc hoảng hốt, Khương Bồ Đào cảm giác đầu ngón tay của mình như đã chạm vào đôi môi hơi lạnh ấy.

Phong Dục cắn xong bánh kem rồi lại đứng thẳng lên, nhưng tay anh vẫn còn cố tình nắm lấy tay của Khương Bồ Đào không buông tay.

Đầu ngón tay của Khương Bồ Đào giật giật, cậu muốn nói gì đó để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

“bánh kem… Ăn ngon không?”

Phong Dục không trả lời, anh nắm cổ tay của Khương Bồ Đào, đẩy bánh kem đến trước mặt Khương Bồ Đào.

“Tự cậu thử đi?”

Khương Bồ Đào nhìn miếng bánh kem vừa bị rơi mất một mảng kem bơ lại bị cậu bóp biến dạng, hô hấp cũng rối loạn luôn rồi.

Ban ngày cậu vẫn luôn muốn dùng bánh mì nhỏ để thử Phong Dục, nhưng vẫn luôn thất bại, cậu vốn tưởng nhiệm vụ “Ăn một miếng bánh kem với nam thần” này sẽ không hoàn thành cơ chứ, ai ngờ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lại được tự tay Phong Dục đưa đến trước mặt cậu.

Khương Bồ Đào rũ mi mắt xuống, hơi cúi xuống phía trước, chậm rãi há mồm cắn tới chỗ mà Phong Dục vừa cắn.

Loại cảm giác này không biết tại sao lại rất xấu hổ. Trước mặt Phong Dục lại cố tình cắn miếng bánh kem mà Phong Dục đã cắn qua rồi. Ý nghĩ này không chỉ làm cả người Khương Bồ Đào nhũn ra mà còn làm trong lòng cậu hơi tê ngứa.

Cậu nhẹ nhàng cắn một ngụm ở chỗ mà Phong Dục vừa cắn qua, bơ dính ở bên môi, trong miệng là hương vị ngọt ngào của bánh kem.

Phong Dục trái lại hỏi cậu:

“Ngon không?”

Khương Bồ Đào vẫn cứ rũ mi mắt, không dám nhìn Phong Dục, nhỏ giọng trả lời:

“Ngon, vị nho đương nhiên ngon rồi.”

Phong Dục cười khẽ một tiếng, Khương Bồ Đào lập tức ngẩng đầu, cậu chỉ nhìn thấy nụ cười hơi lướt qua bên môi Phong Dục.

“Khương Bồ Đào, cậu đang khen bánh kem hay là ở khen chính cậu thế?”

Phong Dục cuối cùng cũng buông cổ tay của Khương Bồ Đào ra, đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vào khóe môi của Khương Bồ Đào, làm bơ trên khóe môi Khương Bồ Đào tản ra, hương vị ngọt ngào của bánh kem tràn ngập trong miệng cậu.

Biệt thự nhỏ chìm trong bóng tối, chỉ có phạm vi xung quanh cửa là được chiếu sáng bằng ánh nến.

Dưới ánh nến, đôi mắt xanh ngọc của Phong Dục càng thêm sâu thẳm, sâu như nước biển mà Khương Bồ Đào cũng nhìn không thấu. Cậu như là một người thợ lặn chìm sâu trong đó, cam tâm tình nguyện thả lỏng thân thể, chậm rãi chìm xuống.

Khương Bồ Đào nhìn Phong Dục, nhẹ giọng trả lời:

“Đương nhiên là… Khen bánh kem rồi…”

Theo động tác nói chuyện của cậu, đầu ngón tay của Phong Dục như muốn thăm dò vào sâu trong miệng của Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào không lên tiếng nhắc nhở Phong Dục, cũng không bảo Phong Dục lấy tay ra, cậu nhón mũi chân, giơ tay đυ.ng vào vết thương trên má của Phong Dục.

“Phong Dục, chỗ này của cậu bị sao thế?”

Từ khi Khương Bồ Đào bước vào vẫn luôn bị Phong Dục chắn ở ngoài cửa, hơn nửa phạm vi chiếu sáng của ngọn nến cũng có hạn, cậu cũng chỉ chú ý Phong Dục nên không có phát hiện đống hỗn độn trong nhà.

Miệng vết thương trên mặt bị đυ.ng vào làm anh hơi đau. Cảm giác đau này như đánh thức Phong Dục. Anh nhìn Khương Bồ Đào đứng trước mắt anh mà không phòng bị chút nào, hơi nghiêng người, làm Khương Bồ Đào nhìn thấy tình hình phía sau anh.

Nếu Khương Bồ Đào nhìn thấy rồi, cậu sẽ làm thế nào?

Bị dọa một trận? Hay là bởi vậy mà sợ hãi anh, chạy trốn đi?

Từ đây rời xa anh, tránh né anh, giống những người sợ hãi anh đó, vừa nhìn thấy đến anh liền sợ tới mức tè ra quần?

Phong Dục híp hai tròng mắt lại, chậm rãi tránh ra, để lộ phòng khách hỗn độn phía sau.

Dưới ánh nến, vụn thủy tinh trên mặt đất phản xạ lên những ánh sáng óng ánh ấm áp, Khương Bồ Đào thăm dò mà nhìn, vẻ mặt tò mò.

“Phong Dục, sao chỗ thủy tinh này lại bị nát vậy?”

Phong Dục trông có vẻ như là tùy ý đứng một bên, nhưng thật ra hai tròng mắt của anh lại gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt của Khương Bồ Đào, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ nào trên mặt cậu.

“Tôi đập.” Phong Dục nói.

Khương Bồ Đào gật đầu:

“Ò.”

Cậu nghĩ thầm đập thì đập thôi, đồ của Phong Dục mà, muốn xử lý như thế nào là chuyện của cậu ấy.

Cậu lại nghĩ có phải Phong Dục rất sợ bóng tối hay không, do vậy mới đập nhiều đồ trong bóng tối như vậy?

Phong Dục hơi nhướng mày, không nhìn thấy trên mặt Khương Bồ Đào có một tia hoài nghi hay sợ hãi nào, cũng không có bất cứ biểu cảm nào mà anh cho rằng sẽ xuất hiện trên mặt cậu.

Khương Bồ Đào lấy cái nắp nhựa của bánh kem ra, đem bánh kem đã nát trong tay cho vào rồi cất kĩ vào trong túi.

Cậu nhìn chỗ bơ trên quần áo, dứt khoát đem bơ trên tay bôi lên quần áo luôn. Hai chân cậu giẫm giẫm, bỏ giày ra. Cậu không nhìn thấy dép lê nên bèn để chân trần đứng trong phòng Phong Dục, cậu xem như là hoàn toàn đi vào khu vực riêng tư của Phong Dục.

Phong Dục im lặng nhìn hành vi của Khương Bồ Đào, phía trước hai chân Khương Bồ Đào là một mảng đầy vụn thủy tinh.

Khương Bồ Đào cũng nhìn thấy rồi, cậu nhấc chân cẩn thận đá văng vài miếng ra, nhìn về phía Phong Dục:

“Phong Dục, vết thương trên mặt cậu là do thủy tinh cắt qua à?”

Phong Dục không nói gì, anh vẫn đang đánh giá Khương Bồ Đào, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo, từng chút một mà nhìn kỹ cậu.

Lúc này, ngọn nến để ở một bên lóe lóe, kêu “Phốc” rồi tắt.

Ngọn nến này đốt cũng khá lâu rồi, phần đuốc trong nến đã bị lệch, nến gãy dẫn đến ngọn nến chỉ cháy trong chốc lát rồi tự tắt.

Biệt thự lại chìm trong bóng tối lần nữa.

Khương Bồ Đào thật sự sợ hãi, đột nhiên nhào lên, ôm chặt eo Phong Dục, gương mặt cũng gắt gao chôn trong ngực của Phong Dục.

Cậu như là một động vật nhỏ vừa bị dọa đang tìm kiếm chỗ dựa, cậu ôm Phong Dục gắt gao, cơ thể run nhè nhẹ, vừa run rẩy vừa ỷ lại mà dính sát vào anh.

Tuy rằng Phong Dục nhìn như không hề sợ hãi, nhưng Khương Bồ Đào có thể cảm giác được cơ thể Phong Dục luôn căng chặt, đây không phải là tư thế thả lỏng.

Phong Dục cảm nhận được nhiệt độ trước người, đôi tay vẫn rũ ở bên hai sườn của thân thể. Trong bóng đêm, âm thanh anh càng lạnh băng hơn.

“Khương Bồ Đào, cậu sợ đến như vậy sao?”

Khương Bồ Đào gương mặt cọ qua ngực của Phong Dục, gật đầu.

“Đúng vậy, sợ.”

Dứt lời, cậu lại bổ sung thêm một câu.

“Ôm một cái thì không sợ nữa.”

Thật ra Khương Bồ Đào cũng có tâm tư nhỏ của riêng mình. Cậu cảm thấy nhất định là Phong Dục sợ bóng tối, chỉ là anh mạnh miệng không chịu nói, cho nên cậu nói quanh co lòng vòng để giúp anh giảm bớt sợ hãi.

“Phải không?”

Tay của Phong Dục đang rũ bên hai sườn của thân thể từ từ nâng lên, nhẹ nhàng mà đặt lên bên hông của Khương Bồ Đào.

Anh cho rằng anh đã sớm nhìn thấu Khương Bồ Đào rồi, cho rằng Khương Bồ Đào rất ngu ngốc, nhưng Khương Bồ Đào lại là như thế này, sợ bóng tối lại không hề sợ anh.

Mặc cho ai nhìn đến kia một đống hỗn độn kia đều sẽ suy đoán anh là một người cảm xúc không ổn định, hoặc là cho rằng anh là một kẻ điên luôn, cách anh ra thật xa. Nhưng phản ứng đầu tiên của Khương Bồ Đào trong bóng đêm lại là ôm lấy anh.

Đôi tay của Phong Dục nhẹ nhàng để lên eo của Khương Bồ Đào. Eo của Khương Bồ Đào rất nhỏ, thon đến nỗi một bàn tay Phong Dục là có thể khống chế.

Anh hơi dùng sức, bóp lấy eo của Khương Bồ Đào.

“Khương Bồ Đào, bóng tối không nguy hiểm đâu.”

Trong đầu Khương Bồ Đào đã lướt qua một đống đoạn ngắn của phim kinh dị, giờ phút này cậu hận không thể dính trên người của Phong Dục. Dường như những chỗ không dính vào người Phong Dục đang ứa ra khí lạnh.

Căn bản cậu cũng không chú ý Phong Dục đang nói gì, chỉ liên tiếp chen lại bên cạnh Phong Dục, nhỏ giọng cầu xin:

“Phong Dục, cậu mau ôm chặt tớ đi mà!”

Phong Dục không nói nữa, đôi tay anh nắm chặt lấy eo nhỏ của Khương Bồ Đào, đột nhiên dùng một tay nhấc bổng cậu lên.

Dù thế nào Khương Bồ Đào cũng là đàn ông, không ngờ tới cậu bị Phong Dục bế lên, hai chân rời khỏi mặt đất. Không chờ cậu hét lên sợ hãi, Phong Dục đã để cậu ngồi lên bên trên ngăn tủ.

Trong bóng đêm, đôi tay của Phong Dục như đang chống ở hai bên sườn của Khương Bồ Đào, nhìn cậu chăm chú.

Khương Bồ Đào mơ hồ nhận thấy được tư thế của Phong Dục, tư thế này dường như bao vây cả người cậu, ngược lại làm giảm sự sợ hãi của cậu với bóng tối.

Đôi tay cậu để lên cánh tay của Phong Dục, chỉ nghe Phong Dục nhẹ nhàng chậm chạp mà nói:

“Khương Bồ Đào, bóng tối sẽ không làm hại cậu.”

“Nhưng…… Có lẽ tôi có.”