Nam Thần Dạy Tôi Công Lược Anh Ấy

Chương 7: Video

==============

Mạch não của Khương Bồ Đào không thể lý giải được chuyện này, cậu cau mày bấm bấm màn hình.

Khương Bồ Đào: Hệ thống… Cũng không phải là người, làm thế nào lại gửi cho mình được cái này?

Trong suy nghĩ của Khương Bồ Đào, App công lược cũng giống như các hệ thống trong tiểu thuyết cậu đã từng xem, có thể là một AI cao cấp, cũng có thể là một chuỗi tổ hợp các số liệu, nhưng dù sao cũng không phải là vật sống, kể cả là chó mèo cũng không được tính luôn.

Ai mà khi thay đồ lại còn cố ý tránh đi chó mèo đâu, huống hồ chỉ là một hệ thống.

Khương Bồ Đào: Phong Dục cũng không thèm để ý mình gửi cho ai đó ảnh chụp đâu.

Tuy rằng, Khương Bồ Đào không muốn thừa nhận, nhưng mà độ hảo cảm -99 điểm rõ ràng như vậy, Phong Dục khi ở cùng cậu không có thù ghét, cậu đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Phong Dục nhìn Khương Bồ Đào hồi âm, đầu ngón tay rời khỏi màn hình di động, mặt lạnh lùng lặng im như ngậm bồ hòn.

Khương Bồ Đào thấy hệ thống không trả lời, trực tiếp rời khỏi App công lược, đến phòng bếp rửa sạch một đĩa nho quay lại phòng dọn sạch đồ đạc, ngồi trước bàn, lấy đủ dũng khí, gửi tin nhắn Wechat cho Phong Dục.

Khương Bồ Đào: Phong Dục, tớ có vài đề bài không hiểu, có thể hỏi cậu bây giờ được không?

Phong Dục cũng vừa ngồi vào thư phòng, mở ra laptop trước mặt, cả phòng không bật đèn, đen tuyền một mảng.

Anh bỗng nhiên lại nghĩ tới bức ảnh kia của Khương Bồ Đào, vòng eo nhỏ tinh tế, cũng không cự tuyệt trả lời.

Phong Dục: Gửi đi.

Khương Bồ Đào tìm một số đề bài, đều chụp ảnh gửi lại.

Cậu đang chờ Phong Dục trả lời, không ngờ Phong Dục lại video call lại cho cậu.

Ting ting ting – tiếng chuông điện thoại đánh thẳng vào tâm của Khương Bồ Đào, cậu chạy thật nhanh đem điện thoại chuyển ra trước mặt, sau đó phóng to hình ảnh Phong Dục ở bên kia.

Phía bên kia phòng của Phong Dục đen như mực, Khương Bồ Đào chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt của anh bị ánh đèn màn hình notebook chiếu lên.

Cậu khẩn trương đem bài tập lại gần màn hình, chỉ vào vài đề ở trên cho Phong Dục xem.

“Là đề này… Có thể giảng cho tớ nghe không?”

“Được.” Phong Dục đáp lời, thanh âm truyền đến qua internet càng thêm trầm thấp.

Anh không dùng đến bút, trực tiếp giảng từ đề bài đầu tiên.

Khương Bồ Đào nhanh chóng cầm lấy bút, ngồi trên bàn viết lại theo lời giảng bài của Phong Dục.

Di động bị cậu dựng đứng ở bên cạnh, cách người càng gần, màn hình lại thấp, Khương Bồ Đào khi cúi người viết chữ, cổ áo rộng thùng thình mở ra, lộ rõ đường cong xương quai xanh không sót lại chút nào.

Phong Dục vốn dĩ đang nhìn màn hình máy tính, đầu ngón tay thỉnh thoảng gõ bàn phím, không biết từ khi nào thanh âm gõ bàn phím dừng lại chỉ còn tiếng giảng bài trầm thấp.

Khương Bồ Đào một bên viết bài, tay còn lại cũng không quên vươn ra bứt lấy một quả nho đưa vào miệng.

Nho mua lần này không ngon lắm, có hơi chua, Khương Bồ Đào ném cả quả nho vào miệng, ngay lập tức bị chua nheo cả mắt.

Cậu lại tham ăn, vẫn muốn ăn tiếp, nhưng cũng còn nhớ nho chua, cậu cầm lấy một quả nho – không ném cả quả ăn như trước, mà đưa đến gần môi cọ tới cọ lui, dùng răng cắn vỡ một chút vỏ sau đó từng chút một liếʍ lấy nước nho bị tràn ra.

Nửa khuôn mặt của Phong Dục ở phía đối diện chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng Khương Bồ Đào lại ngẩng đầu xem một cái, cũng không rõ có phải Phong Dục đang nhìn cậu hay không nữa?

Phong Dục không hổ danh là học sinh xuất sắc, dùng phương pháp đơn giản, dễ hiểu để giảng bài mà lúc nào cũng có thể làm cho Khương Bồ Đào bừng tỉnh đại ngộ.

Cậu vốn dĩ muốn mượn cơ hội này hoàn thành tâm nguyện “Ngủ cùng với nam thần”, nhưng dần dần lại nghiêm túc học tập.

Đầu óc tập trung học tập, miệng cũng không nhàn rỗi, mỗi quả nho lại ăn một kiểu, vừa rồi còn cắn vỡ vỏ quả hút nước nho, giờ lại dùng môi nghiền quả nho từng chút một, nghiền đến nỗi trên môi dính đầy màu đó tía của nước nho mà cũng không biết.

Tiếng giảng bài của Phong Dục càng ngày càng trầm thấp, thong thả, lưng anh dựa vào ghế, hai tròng mắt híp lại nhìn Khương Bồ Đào ở phía đối diện, trong phút chốc không biết Khương Bồ Đào có phải cố ý ăn quả nho cho anh xem hay không.

Đầu ngón tay của Khương Bồ Đào vì lấy nho cũng bị nhiễm đầy màu tím, ngón tay đều bị dính nhớp nước nho, Khương Bồ Đào nhìn một vòng không thấy có giấy ăn lại lười đi lấy, liền đưa tay đến bên miệng nhấp nhấp, đầu lưỡi như ẩn như hiện.

Bài đã giảng được mấy đề, nho cũng không còn mấy quả, Khương Bồ Đào không tự giác liếʍ liếʍ nước nho dính bên mép, nhìn trang giấy viết đầy chữ mà có cảm giác thành tựu vô cùng, đầu ngón tay lại túm lấy một quả nho đưa đến bên miệng vui vẻ mà cắn một ngụm.

Quả nho căng mọng bị hàm răng cắn vỡ, nước nho bắn tung tóe ra ngoài, không chỉ rơi xuống vở bài tập mà phần lớn nước nho rơi trên người của Khương Bồ Đào.

Nước nho tím đọng lại trên làn da trắng trẻo, từ từ lăn dần xuống, lưu lại một vệt nước uốn lượn.

Khương Bồ Đào nhỏ giọng kinh hãi hô lên, nhìn quần áo của chính mình bị nhiễm màu tím của nước nho, có chút ảo não dùng tay lau lau, càng lau màu lại càng lan rộng ra, dứt khoát mặc kệ. Vài giọt nước nho dính trên da, cậu tùy ý dùng tay lau một phen.

Phong Dục không biết khi nào đã thay đổi tư thế khác, một tay lười nhác chống cằm, tiếng giảng bài cũng ngừng lại, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Khương Bồ Đào qua màn hình.

Khương Bồ Đào chỉ là tùy tiện dùng tay lau, vệt nước nho uốn lượn trên da đã biến mất, nhưng còn một giọt nước nho rơi đọng lại trên đường cong xương quai xanh mà chính cậu cũng không phát hiện ra.

Phong Dục một tay khác chậm rãi gõ mặt bàn, cũng không nhắc nhở Khương Bồ Đào sự tồn tại của giọt nước nho kia, anh trực tiếp ngắt video trò chuyện lại.

Khương Bồ Đào thu dọn xong, vừa ngẩng đầu đã phát hiện video trò chuyện đã bị cắt đứt, nhìn giao diện trò chuyện cùng Phong Dục, nghĩ nghĩ lại gọi lại.

Chuông báo mới vừa vang lên vài tiếng nhắc nhở, Phong Dục đã cúp điện.

Khương Bồ Đào trong lòng có chút thấp thỏm, cậu không rõ Phong Dục như thế nào, chẳng lẽ bởi vì cậu nửa đường chuồn mất ăn nho khiến cho Phong Dục không hài lòng.

Nhưng còn chưa giảng đề xong đâu! Khương Bồ Đào thẫn thờ nhìn màn hình trước mặt, cậu còn chờ Phong Dục giảng bài giảng đến ngủ luôn, hoàn thành tốt nhiệm vụ “ngủ cùng với nam thần” đây!

Khương Bồ Đào lấy hết can đảm lại gọi lại.

Lần này tiếng chuông vang lên thật lâu, lúc Khương Bồ Đào cảm thấy muốn từ bỏ thì Phong Dục bắt điện.

Đối diện hoàn toàn tối sầm lại, lần này một chút ánh sáng cũng đều không có, Khương Bồ Đào tiến sát đến màn hình di động như trước, nhưng như cũ cái gì cũng đều không nhìn rõ.

“Phong Dục?”

“Ừ.” Thanh âm Phong Dục truyền đến, không rõ vui buồn, cũng không giải thích vì sao vừa rồi một mực cúp máy trò chuyện cùng Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói:

“Còn giảng bài tiếp không?”

“Còn.” Phong Dục nói.

Khương Bồ Đào lập tức quên đi khúc nhạc đệm trước đó, cậu ngồi mỏi rồi, cầm vở bài tập nằm lì trên giường, đưa di động dựng ở một bên, lười biếng viết chữ, cặp chân không thành thật, nhếch lên ở phía sau lúc ẩn lúc hiện

Phong Dục đã về phòng ngủ nằm ở trên giường, thấy vậy trực tiếp cầm di động úp xuống.

“Khương Bồ Đào.”

Khương Bồ Đào đang viết đề, đột nhiên bị Phong Dục gọi tên, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía điện thoại.

“A? Làm sao vậy?”

Ngón tay thon dài của Phong Dục nắm lấy điện thoại, bỗng nhiên chỉ trong chốc lát, lại đưa điện thoại nâng lên, hình ảnh cả gương mặt Khương Bồ Đào đều tiến đến sát màn hình, đôi mắt đen nhánh sạch sẽ như cũ, sáng ngời, đôi mắt mờ mịt không giống như đang giả vờ.

Phảng phất tất cả đều là ảo giác và hiểu lầm của Phong Dục, Khương Bồ Đào bất quá chỉ là ăn mấy quả nho, ngồi mệt quá mà ghé vào trên giường mà thôi.

Kỳ thật mục đích của Khương Bồ Đào là gì, Phong Dục mười phần rõ ràng, chính là vì nhiệm vụ mà APP công lược cung cấp, muốn chờ anh đi ngủ mà thôi.

“Không có gì.” Phong Dục cái gì cũng không nói, tiếp tục giảng bài.

Sau khi nói thêm vài đề bài, phía bên kia Phong Dục không có động tĩnh gì nữa.

Khương Bồ Đào ánh mắt sáng lên, ném bút xuống tiến đến trước di động nhìn kỹ, bên kia của Phong Dục đen tuyền một mảnh cái gì cũng nhìn không rõ, cậu lại đem điện thoại gần sát lỗ tai, mơ hồ có thể thấy tiếng hít thở trầm hoãn của Phong Dục.

Cậu thử dò hỏi: “Phong Dục? Cậu ngủ rồi sao?”

Bên kia, Phong Dục không trả lời.

Khương Bồ Đào vui vẻ nhéo nhéo nắm tay, đẩy vở bài tập ra, tắt đèn bàn, lại mở đèn đầu giường, đá chăn ở trên giường ra, cũng nằm xuống mà nhắm hai mắt lại.

“Phong Dục, ngủ ngon.”

Phong Dục bên kia như cũ không có trả lời.

Khương Bồ Đào ngủ rất nhanh, cậu đem điện thoại đứng ở bên cạnh, không hề biết bộ dạng khi ngủ của mình đã bị Phong Dục nhìn thấy hết.

Phong Dục lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Khương Bồ Đào đang ngủ say trong chốc lát, một lần nữa mang di động đến thư phòng, đem điện thoại di động đứng ở một bên, lại mở máy tính ra gõ gõ đánh đánh.

Mãi tận khi trời rạng sáng, Phong Dục mới ngắt video trò chuyện.

Khương Bồ Đào ngủ một giấc thật ngon, thời điểm tỉnh lại đã phát hiện video trò chuyện đã bị cắt đứt, cậu xem thời gian ngắt điện, tự cảm thấy thời gian như này hẳn là đã được tính là hoàn thành nhiệm vụ “Ngủ cùng với nam thần” rồi đúng không?

Cậu lập tức mở ra App công lược – giờ gọi là hệ thống.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống! Có phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không?

Mới ngủ được chốc lát từ lúc rạng sáng, Phong Dục nhìn thấy tin nhắn của Khương Bồ Đào, lướt lướt thiết lập của APP, tìm thấy cái nút thiết lập hoàn thành nhiệm vụ, nhấn đi xuống.

Bên kia, Khương Bồ Đào lập tức nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ “Ngủ cùng với nam thần”, cậu lại tiếp tục chờ, cũng không chờ được nhắc nhở tăng thêm độ hảo cảm.

Khương Bồ Đào: “Ngài hệ thống, Phong Dục bên đó… Không có thêm độ hảo cảm sao?”

Nếu không phải Khương Bồ Đào nhắc nhở, Phong Dục đều quên mất cái độ hảo cảm này, anh nghĩ nghĩ, tăng thêm cho Khương Bồ Đào thêm một điểm hảo cảm.

Khương Bồ Đào nhìn một điểm hảo cảm mà đáng thương vô cùng, có chút oán giận.

Khương Bồ Đào: Mới có thêm một điểm… cũng ít quá đi.

Phong Dục chưa từng đọc qua mấy cái tiểu thuyết luyến ái, càng không hiểu rõ những cái hệ thống trong tiểu thuyết thêm độ hảo cảm như thế nào, anh nhìn thấy oán giận của Khương Bồ Đào, trong đầu lại hiện lên hình ảnh khi ngủ của Khương Bồ Đào, đầu ngón tay giật giật, vừa định sửa lại độ hảo cảm, tin nhắn của Khương Bồ Đào đã lập tức gửi lại đây.

Khương Bồ Đào: “Phong Dục keo kiệt quá đi, tôi cũng đã bồi cậu ấy ngủ mà mới tăng được một điểm!”

Phong Dục rút tay lại, rời khỏi App, không cho thêm độ hảo cảm nào cho Khương Bồ Đào.

Nếu đã keo kiệt thì cho một điểm đã là nhiều rồi.

Khương Bồ Đào còn nhớ rõ ngày hôm qua Phong Dục có hỏi cậu việc đồng phục không vừa người, hôm nay cố ý lấy ra bộ đồng phục vừa người mà mặc vào, mới vừa đi ra khỏi cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy mẹ cậu vỗ vỗ thảm tập yoga bên cạnh.

“Bồ Đào, tới đây? Cùng tập yoga nhé?”

Khương Bồ Đào trầm mặc chớp mắt một cái, vội vàng vọt vào phòng bếp lấy cơm trưa, không buồn quay đầu chạy đi.

“Mẹ! Con có việc! Đi trước!”

Cậu vội vàng bỏ chạy, đến lúc lên xe buýt mới nhận ra áo khoác đồng phục cũng quên lấy.

Cũng may hiện tại là tháng tám, đúng là thời điểm nóng nhất của mùa hè, khi họ lên cấp ba, trường học của bọn họ cũng không quản việc mặc đồng phục của học sinh quá nghiêm, Khương Bồ Đào cũng không quay lại lấy áo.

Trên xe buýt, Khương Bồ Đào cảm thấy có một ánh mắt nhìn cậu, nhìn đến nỗi khiến cậu lạnh cả sống lưng, liền xuống xe trước mấy trạm, đi bộ tới trường học.

Dẫn đến việc mặc dù cậu ra khỏi cửa sớm, nhưng khi đến trường học thì đã thành muộn, vừa tiến đến cổng trường thì chạm phải mấy bạn học ở lớp hai, nhìn thấy cậu lập tức há to miệng.

Đều là mấy thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, xông tới ôm cổ Khương Bồ Đào mà trêu chọc, trong đó có một tên còn dùng lực mà vỗ mông Khương Bồ Đào, cũng không có gì ác ý nhưng Khương Bồ Đào cũng không thích ứng được vội tìm cớ mà trốn đi, không buồn quay đầu mà chạy vào ban một, về thẳng chỗ mình ngồi.

Cậu tới muộn, Phong Dục đã sớm tới lớp, hôm nay không ngủ mà đang đọc sách.

Khương Bồ Đào buông cặp sách, nhỏ giọng gọi: “Phong Dục.”

Phong Dục giương mắt nhìn cậu, đôi mắt không nhịn được mà co rút lại một chút, Khương Bồ Đào hoàn toàn không chú ý tới.

Khương Bồ Đào nhìn mặt Phong Dục, không để ý có không ít bạn học lớp hai đứng phía sau đang ngạc nhiên mà nhìn cậu, vừa nhìn vừa lại cùng nhau nói chuyện, hiển nhiên là đối với dáng người quá mức xuất sắc của Khương Bồ Đào cảm thấy kinh ngạc.

Kỳ thật, dáng người này của cậu đặt ở thế giới người trưởng thành cũng không có gì, nhưng đặt ở trường học lập tức trở nên xuất sắc, đặc biệt là những nam sinh bên cạnh đều gầy như con khỉ ốm.

Khương Bồ Đào vươn chân, để Phong Dục nhìn thấy cậu không còn cần xắn ống quần lên nữa, lại nhìn về phía Phong Dục dạo một vòng, khóe môi tươi cười, đôi mắt sáng lấp lánh như là thú con chờ đợi khích lệ.

“Phong Dục, cậu xem, đồng phục lần này của tớ vừa người rồi chứ?”

-----------