================
Trong hai tiết học cuối của buổi sáng, Khương Bồ Đào thường xuyên thất thần.
Mấy chữ “Ngủ cùng với nam thần” này, dù kết hợp hay tách rời đều khiến cậu đỏ mặt tim đập, hơn nữa nam thần được nhắc đến ở đây đang ngồi ở bên cạnh cậu.
Khương Bồ Đào đã sử dụng rất nhiều ý chí mới kéo lại được sự chú ý thường xuyên chạy mất của mình, cố gắng đuổi theo tiến độ ôn tập của thầy giáo.
Phương pháp giảng dạy và tiến độ ôn tập của lớp một và lớp hai không quá giống nhau, tổng thể đều phải nhanh hơn chút. Tuy Khương Bồ Đào là từ lớp hai lên, nhưng thành tích của cậu ở lớp một có thể nói là thấp nhất, cần nỗ lực rất nhiều để không bị văng ra ngoài.
Sau khi Phong Dục viết xong một câu hỏi, anh thò tay vào ngăn bàn, lật điện thoại sáng lên để xem WeChat.
Không có lời mời kết bạn mới nào.
Muốn gắn bó trước tiên phải kết bạn trước, thế nhưng Khương Bồ Đào và Phong Dục nay cả nhưng ngay cả bạn WeChat cũng không phải.
Lúc này Khương Bồ Đào đang nhìn lên bảng đen, nghiêm túc chép theo thầy giáo, không thèm nhìn Phong Dục.
Phong Dục đặt điện thoại xuống, ngón tay cầm bút quay quay, trong lòng có chút bực bội.
Không phải nói là thích anh sao, thích anh sao mà có thể ngồi yên như vậy.
Khương Bồ Đào mơ hồ cảm giác có người đang nhìn mình, cậu vừa quay đầu lại chỉ nhìn thấy Phong Dục đang cúi đầu viết bài, cậu đưa tay sờ mặt mình cảm thấy chắc do mình suy nghĩ quá nhiều.
Độ hảo cảm -99 vẫn còn bày ở đó, nghĩ như thế nào thì Phong Dục cũng sẽ không nhìn cậu.
Khương Bồ Đào có chút chán nản, nếu app công lược là thật, vậy độ hảo cảm cũng là thật.
Cậu cũng đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, chưa thấy cuốn tiểu thuyết nào mà nhân vật chính có độ hảo cảm là -99, độ hảo cảm thấp như vậy, e rằng kẻ thù cũng như vậy.
Nhưng cậu không muốn là kẻ thù của Phong Dục.
Sống lưng thẳng tắp cả một buổi sáng của Khương Bồ Đào đang dần dần chùng xuống, nằm sấp lên bàn, dựa vào cánh tay nhưng không có xương.
Cậu vốn dĩ không phải dạng người ngồi ngăn ngắn chỉnh tề, giả bộ cả một buổi sáng rất là mệt, Phong Dục cũng thèm nhìn cậu một cái, anh chỉ đơn giản là chống cằm ngồi nghe giảng.
Cho đến giữa trưa khi tan học, Dương Tri Ý đến tìm cậu ăn cơm.
Dương Tri Ý sợ cậu mới đến lớp một cảm thấy không thấy thoải mái, đặc biệt đến tìm cậu, đứng trước cửa lớp một gõ cửa gọi tên của cậu.
“Bồ Đào, cùng nhau đi ăn cơm?”
Khương Bồ Đào vô thức nhìn Phong Dục.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Phong Dục liền nằm lên bàn quay lưng về phía cậu, hai má chôn trong vòng tay dường như anh không có ý định đi ăn cơm.
Cậu mím môi lấy hộp cơm ra đứng dậy đi về phía Dương Tri Ý.
Khương Bồ Đào không muốn đi đến nhà ăn chật ních người, thường ngày đều mang cơm đến đây ăn, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đợi Khương Bồ Đào đứng dậy Phong Dục xoay người lại lặng lẽ nhìn Khương Bồ Đào và Dương Tri Ý rời đi.
Hai người cùng nhau trở về lớp hai.
Dương Tri Ý thấy nét mặt ủ rũ của Khương Bồ Đào, nhỏ giọng hỏi cậu:
“Cậu sao vậy? Ở lớp một không vui hả? Có phải do tiến độ giảng bài quá nhanh cậu nghe không hiểu? Hay là cậu và nam thần của cậu làm sao?”
Khương Bồ Đào lắc đầu, cắn đôi đũa không nói chuyện, lấy điện thoại ra.
Cậu đang nghĩ làm sao mới có thể xin được WeChat của Phong Dục.
Thật ra cậu không dám đi hỏi WeChat của Phong Dục, độ hảo cảm -99 còn ở đó, cậu sợ Phong Dục sẽ thẳng thừng từ chối mình.
Khương Bồ Đào mở app công lược ra, để hộp cơm qua một bên bắt đầu nghiên cứu nhiệm vụ ngẫu nhiên này.
Cậu nghĩ có thể hủy nhiệm vụ này đi không hoặc đổi cái khác, vậy mà tìm ra được nút hủy nhiệm vụ, và khi cậu nhấn vô thì xuất hiện ra một dòng chữ.
“Hủy bỏ nhiệm vụ sẽ bị trừ đi rất nhiều độ hảo cảm nha ~ Bạn thật sự muốn hủy chứ?”
Độ hảo cảm của Phong Dực đối với cậu đã đáng sợ đến như vậy rồi bị trừ nữa chẳng phải sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung sao?
Khương Bồ Đào nhanh chóng thu tay lại, bấm vào màn hình để gõ chữ.
Khương Bồ Đào: Ngài hệ Thống, tôi không dám thêm WeChat của Phong Dục phải làm sao đây?
Hê thống luôn không trả lời, lần này lại trả lời rất nhanh.
Hệ thống: Tại sao?
Khương Bồ Đào: Tôi sợ cậu ấy từ chối tôi, hoặc là block tôi.
Hệ thống: Bạn không thử thì sao mà biết được.
Khương Bồ Đào: Được thôi, tôi thử xem sao.
Ăn xong cơm trưa, Khương Bồ Đào không ngồi lại lớp hai mà trực tiếp trở về lớp một.
Trong phòng học chỉ có mấy người, Phong Dục vẫn nằm trên bàn dường như là đang ngủ.
Cũng không biết buổi tối anh làm gì, sáng sớm ngủ, trưa không ăn cơm mà đi ngủ.
Khương Bồ Đào trở về chỗ ngồi, chỉ có thể nhìn chằm chằm Phong Dục, muốn đợi anh tỉnh.
Phong Dục nằm ở nơi đó, nắng trưa rơi xuống làm hàng lông mi đổ bóng xuống gương mặt.
Khương Bồ Đào đứng dậy, cẩn thận đi kéo rèm cửa lại.
Khi cậu đứng dậy giơ tay lên, vạt áo ngắn trong áo khoác đồng phục cũng được kéo lên, lộ ra vòng eo nhỏ trắng nõn, lớp vải mềm mại trên vạt áo nhẹ nhàng cọ vào má Phong Dục.
Phong Dục chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh trắng nõn, chóp mũi dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Khương Bồ Đào, phảng phất còn có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Khương Bồ Đào đang kéo rèm cửa thì đột nhiên cảm giác được vạt áo bị kéo xuống cậu không kịp chuẩn bị, cơ thể không vững mà ngã xuống, hai tay vô thức tìm điểm tựa, một tay thì lên chống bàn, tay kia đặt trên vai Phong Dục.
Bờ vai của anh rộng và chắc khỏe, hơi nóng truyền từ chất liệu vải của đồng phục đến lòng bàn tay của Khương Bồ Đào.
Phong Dục không biết ngồi dậy từ lúc nào, người vừa rồi kéo vạt áo của cậu là Phong Dục.
Khương Bồ Đào có chút sững sờ, cúi đầu nhìn Phong Dục trước mặt.
“Phong Dục?”
Khoảng cách của hai người rất gần, nếu không phải Khương Bồ Đào tìm được điểm tựa, thì vừa rồi cậu đã trực tiếp ngồi vào lòng của Phong Dục rồi.
Phong Dục giơ tay lên, nhưng lần này thay vì kéo áo của Khương Bồ Đào thì nắm lấy áo của cậu, bắt cậu ngồi xuống.
“Ngồi xuống!”
Khương Bồ Đào không phản kháng, cậu thuận theo lực đạo của Phong Dục ngồi xuống ghế, tay cậu rời khỏi vai anh.
Cậu tưởng rằng Phong Dục tức giận vì hành động kéo rèm của mình, tính là đợi anh tỉnh rồi xin WeChat, lúc này thì bắt đầu đánh trống lảng.
“Tớ...chỉ muốn kéo rèm cửa...”
Khương Bồ Đào nói rất nhỏ, tay căng thẳng không biết nên đặt ở chỗ nào, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Phong Dục.
Cậu đút tay vào túi quần, chạm vào mấy viên socola, nắm lấy nói rồi theo đưa ra một cách vô thức.
Phong Dục đối mặt với Khương Bồ Đào, lưng dựa vào mép cửa sổ, đôi chân dài dưới gầm bàn duỗi ra, rõ ràng là không có đυ.ng đến Khương Bồ Đào, rõ ràng người ngồi trong là anh, nhưng Khương Bồ Đào lại có cảm giác bị Phong Dục bao vây.
Anh nhìn mấy viên socola trong lòng bàn tay của cậu, nhưng không lấy.
Tim Khương Bồ Đào đập rất nhanh, tiếng tim đập lớn đến mức cậu sợ Phong Dục nghe được.
Cậu rụt về phía sau một chút, hai tay vẫn duỗi về phía Phong Dục.
“Tớ thấy cậu buổi trưa không ăn cơm......cậu ăn socola không?”
Phong Dục không nhúc nhích, nhíu mày lạnh lùng nhìn Khương Bồ Đào.
Khương Bồ Đào bị anh nhìn đến nổi cả người đều tê cứng, bàn tay cầm socola bắt đầu rụt lại về phía sau.
Trên bệ cửa sổ phía sau Phong Dực có nhiều đồ ăn vặt mà người khác tặng, khi anh đói có rất nhiều đồ để ăn, cần gì phải ăn mấy viên socola này của cậu.
Khương Bồ Đào cụp mắt xuống, hàng lông mi dài che đi đôi mắt đẹp.
Đột nhiên có một bàn tay to đưa ra trước mặt cậu lấy đi một viên socola, ngón trỏ của bàn tay còn dán một miếng băng cá nhân dâu tây.
Khương Bồ Đào chậm chạp chớp chớp mắt nhìn Phong Dục.
Phong Dục mở giấy gói ra rồi ném viên socola vào miệng khẽ cau mày.
“Quá ngọt”
Khương Bồ Đào giả vờ như không nghe thấy đánh giá của Phong Dục, ý định bị gạt bỏ lại nổi lên.
Cậu lấy điện thoại ra, nhích là gần chỗ Phong Dục, nhỏ giọng hỏi: “Phong Dục, tớ có thể kết bạn WeChat với cậu không?”
Phong Dục dùng đầu lưỡi đưa vị ngọt của socola vào trong miệng, anh hỏi: “Để làm gì”
Khương Bồ Đào viện cớ: “Tớ vẫn chưa được vào nhóm lớp, cậu thêm tớ vào nhóm với.”
Phong Dục nhìn cậu cười nhếch mép, lấy điện thoại ra gõ vài cái, lật màn hình để đối mặt với cậu.
Khương Bồ Đào vui mừng khôn xiết, nhưng khi nhìn kỹ lại, cậu phát hiện rằng mã QR của anh đưa là của nhóm lớp.
Thấy Khương Bồ Đào không nhúc nhích, Phong Dục nói: “Không phải cậu muốn vào nhóm lớp sao? Quét đi.”
Khương Nho hơi đè khóe miệng xuống, mím môi thêm nhóm lớp.
Giờ học buổi chiều, Phong Dục không có nói chuyện với Khương Bồ Đào.
Buổi trưa anh chỉ ăn viên kẹo socola mà cậu đưa, còn đồ ăn vặt trên cửa sổ không hề được đυ.ng vào.
Khương Bồ Đào lén lút lấy điện thoại di động ra, mở nhóm lớp nhấp vào các thành viên nhóm tìm WeChat của Phong Dục.
Tên WeChat của Phong Dục chỉ là một dấu chấm, còn ảnh đại diện của anh là bầu trời đêm đen kịt chỉ có một hoặc hai ngôi sao. Nếu Khương Bồ Đào mà không nhìn kỹ, gần như nghĩ rằng đó là một hình đại diện toàn màu đen.
Cậu nhìn dòng chữ “thêm liên hệ mới” do dự cả buổi chiều không dám bấm.
Nếu Phong Dục đồng ý để cậu thêm WeChat thì hồi chiều sẽ không trực tiếp để cậu quét mã QR của nhóm lớp.
Khương Bồ Đào đặt điện thoại xuống, nằm xuống bàn khẽ thở dài.
Phong Dục ngồi ở bên trong nhìn thấy Khương Bồ Đào bỏ điện thoại xuống bèn cầm điện thoại lên.
Tin mời kết bạn của WeChat hoàn toàn trống không, Khương Bồ Đào đã vào nhóm nhưng cậu không có theo mấy thành viên khác kết bạn với anh.
Phong Dục mặt không cảm xúc đặt điện thoại xuống, tốc độ viết câu hỏi rất nhanh, giống như đang trút bỏ một số cảm xúc.
Khương Bồ Đào bị tốc độ viết câu hỏi của Phong Dục làm cho sửng sốt không dám phân tâm nữa cúi đầu chăm chỉ học tập.
Cho tới khi tan học, Khương Bồ Đào cũng không có đυ.ng đến điện thoại.
Lúc tan học trời cũng đã tối, các học sinh lớp mười hai buổi tối có hai buổi tự học, đến khi tan học thì cũng đã hơn chín giờ tối rồi.
Phong Dục rời đi ngay khi có tiếng chuông reo, không mang theo cặp sách cũng không mang theo sách bài tập.
Sau khi Phong Dục rời đi cậu lặng lẽ lật xem bài tập của Phong Dục, cậu rất là kinh ngạc khi thấy tất cả bài tập đều đã được anh làm xong.
Cậu biết thành tích của Phong Dục rất tốt luôn đứng nhất trong lớp, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Phong Dục sẽ ngủ trên lớp và tan học về không mang cặp sách, điều này thể hiện anh về nhà sẽ không có học gì.
Lần đầu tiên Khương Bồ Đào cảm nhận được sự khác biệt về chỉ số IQ giữa người với người.
Về đến nhà Khương Bồ Đào đi tắm trước, sau đó lấy từ trong tủ lạnh ra một bát nho.
Mẹ cậu rất thích ăn nho lúc mang thai bà ăn rất nhiều, vì vậy Khương Bồ Đào không chỉ là một cái tên mà vì cậu cũng thích ăn nho nữa.
Đặc biệt là nho đông lạnh cắn vào như đang uống sinh tố hoặc cho vào miệng đợi tan từ từ đều có một mùi vị riêng biệt.
Cậu ngồi trước bàn học, vươn vai liếc nhìn điện thoại trước khi bắt đầu làm bài tập.
Vừa nhìn vào khiến cậu đứng lên vì kinh ngạc.
Có một yêu cầu kết bạn mới ở trên WeChat của cậu, là Phong Dục!
Khương Bồ Đào căng thẳng nhấn đồng ý, cậu để ngón tay lên màn hình lưỡng lự không biết nên chào hỏi như thế nào, thì phía bên kia đã gửi một bức hình qua.
Là thời khóa biểu của lớp một bản điện tử.
Phong Dục: Giáo viên chủ nhiệm nhờ tôi gửi cho cậu.
Khương Bồ Đào nhìn vào thời khóa biểu trong lòng nghĩ lại hồi sáng lúc đi vào lớp một cậu đã chép lại một bản rồi, Phong Dục là bạn cùng bạn của cậu vậy mà lại không biết.
Khương Bồ Đào nhớ lại Phong Dục đã đối xử với cậu lạnh nhạt như thế nào, sao mà chú ý cậu làm gì được nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Đi một vòng về cậu vẫn là có được WeChat của Phong Dục!
Trở thành bạn rồi, có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ của app công lược rồi!
Khương Bồ Đào vui vẻ gõ gõ vào điện thoại lại sợ giọng điệu mình quá cứng nhắc nên đã một biểu cảm.
Khương Bồ Đào: Cảm ơn cậu! [ Mèo con hôn hôn ]
Phía bên Phong Dục hiển thị đang nhập Khương Bồ Đào cầm điện thoại chờ đợi nhìn thấy trạng thái đang nhập của Phong Dục biến mất không có phản hồi gì.
Tuy là không nhận được phản hồi, nhưng việc có được WeChat của Phong Dục đã đủ làm cậu vui, cậu nhấp vào mở lại app chiến lược.
Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống! Tôi đã thêm WeChat của Phong Dục rồi!
Hệ thống: Phải không, chúc mừng.
Khương Bồ Đào bóc một quả nho bỏ vào miệng, vị ngọt mát lạnh trong miệng cũng không thể ngăn được sự hăng hái trong tim của cậu lúc này.
Bởi vì khúc nhạc này, mà Khương Bồ Đào cảm thấy làm bài tập đã trở thành một việc rất là thú vị.
Đương nhiên dù có thú vị đến đâu của sẽ không thể ngăn được có những câu hỏi mà cậu không biết làm.
Cậu nhìn đề bài trước mặt, nghĩ một hồi lại mở điện thoại lên bấm vào WeChat của Phong Dục.
Không biết là Phong Dục sẽ nói cho cậu biết cách làm của câu này không.
Nếu Phong Dục đồng ý giảng đề cho cậu vậy cậu sẽ hỏi nhiều một chút, có thể đợi đến khi Phong Dục ngủ say không?
Nếu Phong Dục ngủ say rồi thì nhiệm vụ “Ngủ cùng với nam thần” không cần phải hoàn thành!
Khương Bồ Đào suy nghĩ rất kỹ lấy hết can đảm gửi tin nhắn cho Phong Dục.
Khương Bồ Đào: Phong Dục, cậu có rảnh không? Tớ có một đề bài không biết làm, có thể hỏi cậu không?
Điện thoại khẽ rung lên, nụ cười của Khương Bồ Đào đông cứng lại.
Phong Dục: Không.
Cậu dùng lực cắn mạnh vào quả nho trong miệng, đặt điện thoại xuống định làm đề khác.
Lúc này điện thoại lại rung lên, là tin nhắn từ app công lược.
Hệ thống: Cậu đang làm bài tập? Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi.
Khương Bồ Đào có chút tò mò, cái app công lược tình yêu này còn biết làm toán trung học sao?
Khương Bồ Đào: Ngài biết làm?
Hệ thống: Cậu gửi qua không phải là biết liền sao.
Khương Bồ Đào chụp lại câu hỏi không biết làm gửi đi, rất nhanh hệ thống đã gửi đáp án lại cho cậu.
Khương Bồ Đào: Quá lợi hại! Ngay cả cái này cũng biết! Ngài đã làm nó như thế nào vậy?
Hệ thống lại gửi đến một đoạn văn, là giải thích cách làm.
Tâm trạng của Khương Bồ Đào đã ở trên mây, cậu làm xong bài tập vẫn không quên khen hệ thống.
Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, ngài thật tốt.
Nghĩ đến sự từ chối lạnh lùng của Phong Dục, cậu dùng đầu ngón tay mạnh mẽ chọc vào màn hình hai lần gửi đi với đầy sự oán giận.
Khương Bồ Đào: Tốt hơn Phong Dục nhiều.
Hệ thống: ?
Ở phía bên kia, trong một căn phòng nhỏ ở biệt thự.
Phong Dục cả đêm bận rộn dùng điện thoại đánh chữ giảng bài chậm rãi cau mày, đôi mắt xanh ngọc của anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Anh thoát khỏi app công lược, nhấp vào gian hàng tươi đặt một số loại nho.
Khương Bồ Đào trước khi đi ngủ đã gửi tin nhắn cho Phong Dục,
Khương Bồ Đào: Ngủ ngon.
Phong Dục nhìn thấy nhưng không trả lời.
Mặt anh không cảm xúc ném quả nho vào miệng, hạt cũng không thèm phun ra.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Bồ Đào: Nho không hạt ăn có ngon không?
Phong Dục: Cậu qua đây, để tôi ăn thử xem.