Khương Bồ Đào dùng sức dụi dụi mắt, tưởng rằng mình nhìn nhầm thêm một chữ số không.
Trừ 100 điểm?
Cái này là có biết bao nhiêu thù hận mới có thể trừ 100 điểm độ hảo cảm chứ?
Khương Bồ Đào cảm thấy cái phần mềm công lược này có vấn đề rồi, nên lập tức hỏi.
Khương Bồ Đào: “Ngài hệ thống, có phải có nhầm lẫn gì không?”
Chỉ chờ đợi được sự im lặng từ phía hệ thống, không hề có một câu trả lời nào.
Khương Bồ Đào: “Điểm cao nhất là 100 điểm phải không?”
Đối diện vẫn không trả lời.
Khương Bồ Đào không ngừng kéo phần giao diện xuống, có ý muốn làm mới lại phần tin nhắn, nhưng APP vẫn không có gì thay đổi, giống như câu trả lời khi nãy là ảo giác vậy.
Cậu tức giận đăng xuất ra khỏi ứng dụng, kéo ứng dụng này ra ngoài định gỡ bỏ.
Sau vài lần kéo hình trái tim màu hồng đến biểu tượng thùng rác sau đó lại không nỡ xóa cuối cùng cậu cũng bỏ điện thoại xuống, dùng cách giải đề để phân tán sự chú ý.
Phong Dục sau khi xem xong tin nhắn của Khương Bồ Đào liền đăng xuất khỏi phần mềm, anh cũng giống như Bồ Đào định gỡ cài đặt nhiều lần nhưng đều không làm được.
Cái biểu tượng trái tim màu hồng đó cuối cùng vẫn còn ở lại trong máy điện thoại của hai người bọn họ.
Lớp mười hai yêu cầu nhập học trước nửa tháng, lúc nhập học ngay lập tức phải thi sát hạch, sau khi thi xong thì được nghỉ một ngày, đợi đến khi chính thức đi học sẽ công bố điểm thi sau đó dựa theo điểm số mà được xếp vào các lớp khác nhau.
Vì kì thi này mà Khương Bồ Đào đã ôn tập rất lâu, cho nên trong hai ngày thi không hề có chút căng thẳng nào.
Chỉ là mấy ngày nay cậu không có gì thì sẽ mở phần mềm công lược xem một chút, mãi mà không thấy hệ thống trả lời câu hỏi của cậu.
Con số -100 này luôn luôn lướt qua trong đầu cậu, kèm theo là khuôn mặt lạnh nhạt của Phong Dục.
Ngày nhập học chính thức, giáo viên chủ nhiệm cũng không hề cho thời gian chuẩn bị tâm lý mà trực tiếp công bố điểm.
Thành tích của Khương Bồ Đào tiến bộ rất lớn, thuận lợi từ lớp 12-2 lên lớp 12-1, cho dù thành tích của cậu không cao bằng các bạn khác trong lớp 12-1 nhưng dù sao cũng có thể chuyển vào lớp 12-1 rồi.
Dương Tri Ý ngồi đằng sau Khương Bồ Đào cũng giơ ngón tay cái, không dám tin đây là sự thật.
Giáo viên chủ nhiệm đã dạy cậu hai năm vô cùng vui mừng, nói Khương Bồ Đào lập tức đi đến lớp 12-1 báo danh.
Trong lòng Khương Bồ Đào thấp thỏm không yên, tạm biệt các bạn lớp 12-2, thu dọn đồ của mình sau đó đứng trước cửa của lớp một.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp một trẻ tuổi hơn giáo viên chủ nhiệm lớp hai, là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, nhìn thấy Khương Bồ Đào thì vẫy vẫy tay.
Khương Bồ Đào đi vào, cảm thấy cả người cứ như lơ lửng trên mây, có chút không chân thực.
Đợi sau khi cậu thuận lợi ngồi bên cạnh Phong Dục xong, càng cảm thấy mọi thứ đang như là mơ vậy.
Lớp phó học tập lớp một đang bận rộn phát bài thi, có thể thấy được lớp một vừa nãy mới công bố kết quả thi.
Khương Bồ Đào nhẹ nhàng đặt đồ của mình xuống, cố gắng không phát ra tiếng động, vì người ngồi cạnh cậu - Phong Dục đang ngủ.
Anh ngồi ở bên trong cạnh cửa sổ, nằm bò trên bàn, gối đầu lên tay, quay mặt ra phía ngoài, một tay còn lại đè lên tai, từ lúc Khương Bồ Đào bước vào cho đến lúc ngồi xuống, toàn bộ quá trình đều không hề mở mắt.
Khương Bồ Đào không dám quang minh chính đại nhìn, chỉ dám nhân lúc cúi người sắp xếp đồ mới dám lén nhìn Phong Dục một vài lần.
Góc bàn của Phong Dục bày đồ la liệt, đến ngay cả cửa sổ bên cạnh cũng có rất nhiều đồ, nào là trà sữa, đồ ăn vặt, những hộp quà socola rất đẹp, hơn nữa còn có những đồ thủ công nhìn khá lạ mắt.
Khương Bồ Đào nhìn thấy phía trên hộp quà socola có kẹp một tờ giấy, đoán rằng những hộp socola này đều là của những người thích Phong Dục tặng cho anh.
Trong lòng cậu có chút chua xót, cho dù biết người thích Phong Dục rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp cảm cảm nhận được rõ ràng thế này.
Ánh mắt Khương Bồ Đào từ từ rời khỏi những món quà đó dần dần rơi vào trên gò má Phong Dục.
Một bên gò má của anh bị những đốt ngón tay thon dài đẹp đẽ chắn mất một nửa, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được hàng lông mi dài, lâu lâu khẽ động đậy theo nhịp thở của anh.
Khương Bồ Đào cầm chặt quyển sách trên tay, đột nhiên nhìn thấy trên ngón trỏ của Phong Dục có một vết thương khá lớn, bên trên vết thương vẫn còn đọng lại một chút vết máu, cũng không biết làm sao mà bị thương nữa.
Cậu ngừng một chút, sau đó lấy từ trong cặp ra một cái băng cá nhân, đặt xuống bên cạnh Phong Dục.
Băng cá nhân này là mẹ cậu mua, là loại trong suốt chống nước, phong cách hoạt hình, bên trên được vẽ đầy những quả dâu tây đỏ rực.
Trước đây Khương Bồ Đào cũng không thấy những cái này có gì kì lạ, nhưng lúc này khi thấy miếng băng cá nhân hình quả dâu tây đỏ rực được đặt cạnh Phong Dục, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Giống như những ảo ảnh luôn chỉ có thể ngắm không thể tiếp xúc đột nhiên thành hiện thực, từ hư ảo trở nên chân thật.
Lớp phó học tập phát bài đến chỗ Phong Dục, trước kia cậu ta đều đặt bài thi của Phong Dục ở trên bàn trống bên cạnh, nhưng bây giờ vị trí trống đó đã có người ngồi, cậu ta cầm bài thi có chút không biết phải làm sao.
Khương Bồ Đào nhận lấy bài thi, đem nó chỉnh ngay ngắn lại, để lên chồng sách của mình.
Phong Dục, người vẫn luôn nhắm mắt ngủ từ nãy đến giờ từ từ mở mắt, nhìn bài thi và miếng băng cá nhân bên cạnh mình một cái, sau đó lại nhắm mắt lại.
Giáo viên cũng không đợi thêm nữa, sau khi phát bài thi xong thì bắt đầu giảng bài, không lãng phí một giây nào.
Phong Dục ngủ cả một buổi sáng bao gồm cả tiết đầu tiên và tiết tự học, kì lạ chính là giáo viên và các bạn học đều coi chuyện này như chuyện rất bình thường, không có một ai gọi Phong Dục dậy.
Khương Bồ Đào cảm thấy vô cùng lạ lùng, trong lòng nghĩ đây có thể là đãi ngộ đặc biệt của hạng nhất?
Hết tiết đầu tiên, Phong Dục vẫn luôn ngủ cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Cậu ngồi thẳng lên, thuận tay chỉnh lại đầu tóc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Khương Bồ Đào, cũng không hề ngạc nhiên khi thấy cậu ngồi ở đây.
“Đứng lên.”
Nhìn thấy Phong Dục định đi ra ngoài, Khương Bồ Đào liền đứng lên.
Chỗ ngồi của hai người bọn họ là bàn cuối lớp cạnh cửa sổ, phía sau là bức tường, Phong Dục muốn đi ra ngoài chỉ có thể đi ngang qua chỗ của cậu.
Phong Dục không thèm nhìn Khương Bồ Đào lấy một cái, đôi chân dài rảo bước nhanh ra ngoài.
Khương Bồ Đào nhìn thấy chiếc băng cá nhân suýt thì rơi xuống đất, cậu cầm lên sau đó nắm lấy tay áo đồng phục của Phong Dục.
Cậu nhìn Phong Dục từ dưới lên, đôi mắt đen láy của cậu giống như chiếu lên người Phong Dục.
“Chờ một chút.”
Phong Dục dừng lại, nhìn xuống chỗ tay áo mà Khương Bồ Đào nắm lấy, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Ngón tay của Khương Bồ Đào nắm chặt lại, lập tức buông tay ra, đưa ra chiếc băng cá nhân.
“Cái này, cho cậu.”
Phong Dục đi ra ngoài không hề quay đầu lại:
“Không cần.”
Khương Bồ Đào nhìn Phong Dục đi ra khỏi lớp thì có chút thất vọng dựa vào lưng vào ghế.
Cậu lấy điện thoại ra, nhìn thấy ứng dụng vẫn không trả lời tin nhắn, cậu gõ chữ lên màn hình.
Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, ngài có ở đây không?
Khương Bồ Đào: Tôi biết mà, trong thực tế làm gì có ứng dụng công lược nào.
Khương Bồ Đào: Trừ 100 điểm là giả, nói là có thể giúp tôi lấy lòng Phong Dục cũng là giả, ứng dụng lừa đảo.
Lần này cậu thật sự muốn gỡ cái ứng dụng này đi.
Phong Dục rời khỏi phòng học, cầm lấy điện thoại ra xem một cái, vốn dĩ là không muốn để ý tới, nhưng không biết vì sao, nghĩ tới vẻ mặt nhìn mình khi nãy của Khương Bồ Đào.
Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Phong Dục lại nhấp vào khung đối thoại.
Khương Bồ Đào đang muốn thoát khỏi ứng dụng nhưng không ngờ rằng khung đối thoại im lặng lại đột nhiên bắn ra một lời nhắn.
Hệ thống: Giờ lên lớp đến tầng cao nhất của tòa nhà bị bỏ hoang của trường, nhớ đem theo khăn giấy.
Hệ thống: Trừ 100 điểm là thật.
Tim Khương Bồ Đào đập nhanh hơn, cậu nằm dài lên bàn nhìn hai câu đó hết lần này đến lần khác.
Sau đó dù cậu có hỏi gì thì hệ thống cũng không trả lời nữa, nhưng đây là lần đầu tiên ứng dụng nhắn tin chỉ dẫn cho cậu.
Khương Bồ Đào cảm thấy lạ, trong lòng có chút phấn khích lại xen lẫn một chút khổ sở.
Cậu vừa hi vọng cái ứng dụng này là thật, có thể giúp cậu công lược Phong Dục, đồng thời cũng mong ứng dụng này là giả vì dù sao trừ 100 điểm hảo cảm, nghe cũng thật sự làm người khác sợ chết đi được.
Tiếng chuông vào học vừa vang lên thì Phong Dục bước vào, Khương Bồ Đào lần này đã có kinh nghiệm, không cần Phong Dục nói, cậu đã đứng dậy nhường chỗ cho Phong Dục.
Tiết học này Phong Dục không ngủ nữa, anh đem những đồ đạc lộn xộn trên bàn chất cạnh cửa sổ, lấy bài thi của mình từ trên chồng sách của Khương Bồ Đào, bắt đầu nghe giảng.
Khương Bồ Đào vô thức thẳng lưng, ngồi ngay ngắn chỉnh tề giống như một cậu học sinh tiểu học lên lớp vậy.
Phong Dục không ngủ càng mang theo cảm giác áp lực hơn, rõ ràng anh chỉ là chống cằm nghe giảng, thỉnh thoảng xoay bút, cũng làm cho Khương Bồ Đào cảm thấy mặt mình nóng lên.
Biểu cảm của Phong Dục rất lạnh nhạt, giống như thật sự không hề quen biết Khương Bồ Đào.
Trong đầu Khương Bồ Đào nghĩ bọn họ cũng không tính là quen biết, chỉ là… Mối quan hệ chụp lén và bị xóa ảnh.
Lúc gần hết giờ học, cậu lấy một bịch khăn giấy mới nắm chặt trong tay, lúc này mới bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Đến cả việc hệ thống yêu cầu cậu ta lấy khăn giấy để làm gì cậu ta cũng không hề biết.
Chuông tan học vừa reo lên, Phong Dục đứng dậy, cầm ly trà sữa đi ra ngoài.
Các bạn khác đều theo tiếng chuông tập thể dục giữa giờ đi về hướng sân thể dục, chỉ có Khương Bồ Đào là đi về hướng ngược lại, bước thật nhanh đến tầng cao nhất của khu dạy học bị bỏ hoang của trường.
Phong Dục thoắt một cái đã không thấy đâu, suốt dọc đường Khương Bồ Đào rất lo lắng, không biết có phải là Phong Dục cũng đi tới khu dạy học bị bỏ hoang của trường học hay không, anh đi tới chỗ đó để làm gì chứ?
Khu bị bỏ hoang nằm ở một góc của ngôi trường, mấy năm nay trường không ngừng cho xây thêm, cái tòa nhà này đã quá cũ kĩ, nằm ở vị trí hẻo lánh, nếu mà sửa chữa thì không có lợi lắm, cho nên vẫn luôn bỏ trống như vậy.
Khương Bồ Đào men theo cầu thang mà đi lên, cứ mỗi bước chân leo lên lại cảm thấy như tim đang đập nhanh một nhịp.
Cậu đứng trước cửa của tầng cao nhất của tòa nhà bị bỏ hoang, nhìn thấy ánh sáng mờ lộ ra qua khe cửa, thì hít thở thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Phong Dục, cái người mà chuông tan tiết vừa reo đã không thấy bóng dáng đâu lại đang đứng ở đây, trong tay còn cầm ly trà sữa, trà sữa đổ ra đầy tay, nhìn thấy Khương Bồ Đào mở cửa, ánh mắt vào bịch khăn giấy trong tay của cậu.
“Bạn học, có thể cho tôi mượn vài tờ khăn giấy dùng không?”
Khương Bồ Đào tròn mắt, tầng cao nhất tràn ngập ánh sáng, ánh mặt trời phủ lên phía sau lưng của anh, giống như có một lớp màu vàng mỏng óng ánh đang bao trùm lấy anh.
Đại não của Khương Bồ Đào như bị đóng băng lại, bước về phía trước một cách máy móc, đưa bịch khăn giấy ra.
Phong Dục nhận lấy, vứt ly trà sữa vào thùng rác, rút khăn giấy ra từ từ lau tay.
Khương Bồ Đào theo bản năng nhìn về phía đôi tay đẹp đẽ của Phong Dục, đại não từ từ hoạt động lại, trong tâm trí đều lặp lại một câu:
Ứng dụng công lược này là thật. Là thật. Là thật.
Sau khi Phong Dục lau tay xong, vừa định mở lời, Khương Bồ Đào đã quay người, chạy nhanh ra ngoài như một con thỏ.
Vừa chạy đi không được bao xa, cậu lại chạy trở về, lấy ra chiếc băng cá nhân từ trong túi ra đưa cho Phong Dục.
Phong Dục hơi chau mày, không nhận.
Khương Bồ Đào cũng không nói gì, chỉ kéo tay Phong Dục ra nhét miếng băng cá nhân vào tay anh.
Từ nhỏ đến lớn người thích anh rất nhiều, người sợ anh cũng rất nhiều, anh cũng cảm thấy đã quen với việc được người khác ngưỡng mộ hoặc sợ mình.
Giống như cảnh tượng lúc sáng mà Khương Bồ Đào thấy kia, trên bàn Phong Dục chất đầy những món quà, loại chuyện này thường hay xảy ra.
Trà sữa, socola, đồ thủ công thậm chí là hàng hiệu, những món quà lòe loẹt, cái gì cũng có.
Chỉ có duy nhất Khương Bồ Đào là chú ý đến vết thương nhỏ trên ngón tay của Phong Dục, run rẩy đưa chiếc băng cá nhân cho anh, ánh mắt trong vắt không mang theo một chút toan tính nào.
Phong Dục nhìn vết thương trên ngón tay, cúi đầu liếʍ một cái, xé bọc ngoài của băng cá nhân, dán lên trên.
Miếng băng cá nhân hình quả dâu tây được dán lên đầu ngón tay anh, màu đỏ rực của quả dâu tây giống như đang điểm xuyết thêm một chút màu sắc cho cuộc sống của Phong Dục.
Khương Bồ Đào chạy thật nhanh xuống cầu thang, điện thoại rung lên sau đó kêu một cái.
Cậu mở ứng dụng công lược ra, dừng bước lại.
Hệ thống: Ting! hảo cảm của Phong Dục đối với bạn đã tăng thêm một điểm!
Khương Bồ Đào nắm điện thoại di động, không nhìn được mà nhảy lên tại chỗ.
Ở phía bên kia, Phong Dục đang cau mày thiết lập lại tính năng của ứng dụng, anh đóng chức năng tự động đưa ra nhắc nhở về độ hảo cảm, nhìn miếng băng dán hình quả dâu tây, ngừng một chút.
Khương Bồ Đào vẫn đang rất vui mừng, lại nhận tiếp được tin nhắn của hệ thống.
Hệ thống: Cảm ơn.
Khương Bồ Đào: Cảm ơn gì?
Hệ thống: Băng cá nhân.
Mắt Khương Bồ Đào sáng lên, nhanh chóng nhắn lại.
Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống, ngài có biết trong lòng Phong Dục đang nghĩ gì không? Là Phong Dục muốn cảm ơn tôi sao?
Hệ thống: .
Hệ thống: Không thể.
Hệ thống: Đoán bừa đó.
Khương Bồ Đào nhìn thấy dòng tin nhắn này thì có chút thất vọng, cậu đi ra khỏi tòa nhà dạy học, đứng dưới ánh sáng mặt trời, sau đó lại ấn vào nút “Kiểm tra độ hảo cảm”.
Phong Dục dựa người vào lan can, nhìn bóng dáng Khương Bồ Đào ở phía dưới, anh vốn dĩ đã thoát khỏi ứng dụng, lại mở ra lần nữa.
Hệ thống: Độ hảo cảm trừ 99 điểm.
Khương Bồ Đào nhìn dòng chữ này, vui mừng xoay hai vòng tại chỗ, tuy rằng trừ 99 không tốt hơn trừ 100 điểm là bao nhiêu nhưng mà thêm một điểm thì xem như thêm một phần hi vọng, đại biểu cho việc cậu và Phong Dục sẽ không mãi mãi là người dưng.
Tâm trạng của Khương Bồ Đào rất vui vẻ, không nhịn được tiếp tục “Kiểm tra độ hảo cảm”.
Phong Dục nhìn dáng vẻ ngốc nghếch xoay tới xoay lui của Khương Bồ Đào ở dưới lầu, chép miệng một cái rồi nhắn.
Hệ thống: Trừ 99.
Khương Bồ Đào lại tiếp tục nhấp vào.
Hệ thống: Trừ 99
Khương Bồ Đào vẫn nhấp lại.
Hệ thống: .
Khương Bồ Đào cũng không hề quan tâm tới những câu trả lời lạnh nhạt của hệ thống, cậu liên tục bấm vào phần “Kiểm tra độ hảo cảm”, tuy rằng hệ thống không trả lời nữa nhưng mà cậu vẫn rất vui.
Cậu vội về lớp trước khi vào tiết mới, nhìn thấy Phong Dục liền lập tức đứng dậy, nhìn thấy miếng băng cá nhân có hình quả dâu tây trên tay Phong Dục thì không giấu được sự vui vẻ trên mặt.
Phong Dục không hề nhìn Bồ Đào, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
Khương Bồ Đào thấy Phong Dục xụ mặt dùng tay đang dán băng cá nhân có hình quả dâu tây lật sách, thì khóe miệng khẽ nhếch lên sau đó mở ứng dụng công lược, lướt lại những tin nhắn trước kia giữa mình và hệ thống, sau đó lấy hết dũng cảm ấn vào nút “Nhiệm vụ công lược ngẫu nhiên.”
Phong Dục nghiêng mặt nhìn thoáng qua, tỉnh bơ lấy điện thoại ra, ở nơi Khương Bồ Đào không nhìn thấy được mở ứng dụng ra.
Bên dưới một loạt yêu cầu “Kiểm tra độ hảo cảm” của Khương Bồ Đào, câu trả lời tự động bên phía cậu xuất hiện.
Hệ thống: Đã rút được nhiệm vụ công lược ngẫu nhiên: Ngủ với nam thần.
Khương Bồ Đào ngồi bên cạnh đã cất điện thoại nằm trên bàn, vùi mặt vào hai cánh tay, chỉ lộ ra một bên tai dần dần đỏ ửng lên.
Phong Dục: ?