Nam Thần Dạy Tôi Công Lược Anh Ấy

Chương 1: Yêu Thầm

==============

Bầu trời vào tháng tám trong xanh, vừa có mưa nhỏ vừa nóng nực.

Hiện trường trận chung kết cuộc thi sáng tạo APP dành cho học sinh trung học, Khương Bồ Đào yên tĩnh ngồi ở một bên.

Cậu được Dương Tri Ý kéo đến để giúp chụp ảnh, cậu trực tiếp đi thẳng vào bên trong địa điểm thi đấu, tránh tình trạng chen chúc trên khán đài.

Dương Tri Ý là bạn thân của Khương Bồ Đào, cả hai là bạn học từ cấp hai, quan hệ vẫn luôn rất tốt.

Lần này, cô bạn gái học khác trường của Dương Tri Ý bắt đầu đi học trước thời hạn, nên cậu ta muốn Khương Bồ Đào giúp mình chụp ảnh dáng vẻ oai hùng của mình trong lúc thi đấu để gửi cho bạn gái xem, vì vậy cậu ta đã đặc biệt kéo Khương Bồ Đào tới.

Khương Bồ Đào cũng không phải là chỉ thực sự đến giúp, cậu đảo mắt nhìn về phía Phong Dục đang ở cách đó không xa.

Trong đám đông ồn ào, Phong Dục đang cầm điện thoại di động và nói gì đó, rõ ràng anh cũng mười bảy mười tám tuổi như bao người khác. Trong khi cơ thể của những nam sinh khác thì giống như một con khỉ, thì Phong Dục đã có vai rộng, eo hẹp và lưng thẳng.

Khương Bồ Đào sờ sờ túi quần, muốn dùng điện thoại di động chụp ảnh Phong Dục, sờ cảm thấy trống không mới nhớ ra Dương Tri Ý đã lấy điện thoại di động đi, nói là mượn để đi khảo sát APP.

Cậu tiếc nuối bỏ tay xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Phong Dục.

Phong Dục là nam thần của trường THPT số 2, thành tích, ngoại hình và gia cảnh cái gì cũng tốt, ngay cả tùy ý chơi cái mà mình hứng thú yêu thích cũng có thể lấy được phần thưởng, ở trong trường học anh đi đến đâu cũng đều là tâm điểm chú ý của mọi người, không chỉ thu hút vô số nam sinh, nữ sinh mà còn có cả Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào yêu thầm Phong Dục, nhưng không ai biết về điều đó ngoại trừ thằng bạn chó của cậu Dương Tri Ý.

Chỉ là cậu học lớp hai, Phong Dục học ở lớp một, thêm vào đó cậu lại không có can đảm, năm học lớp mười hai sắp bắt đầu rồi và cậu vẫn như cũ không tiếp xúc gì với Phong Dục, thậm chí có lẽ ngay cả cậu là ai Phong Dục cũng không biết.

Cậu không muốn cứ mãi không có tiếp xúc gì với Phong Dục như vậy nữa, vì vậy cậu cũng bắt đầu nỗ lực làm một số việc, chẳng hạn như đồng ý với Dương Tri Ý đến địa điểm thi đấu, cùng với một đống câu hỏi luyện tập viết sẵn chất đống ở nhà.

Khương Bồ Đào không nhớ nổi mình đã làm bao nhiêu đề trong kỳ nghỉ hè, dù sao lần này cậu cũng chỉ có một mục tiêu là trong kỳ thi xếp lớp cậu thi được vào lớp một, làm bạn học cùng lớp với Phong Dục, còn những cái khác thì cứ đi một bước xem một bước.

Hiện trường nơi thi đấu rất náo nhiệt, bên cạnh vang lên tiếng la hét, có rất nhiều người đến để xem Phong Dục.

Họ tập trung bên ngoài khu vực thi đấu, giơ từng chiếc điện thoại lên, không ngừng chụp ảnh.

Phong Dục đang cúi đầu nói điều gì đó với các thành viên khác trong đội, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút lo lắng nào khi thi đấu.

Dương Tri Ý sợ Khương Bồ Đào sẽ cảm thấy nhàm chán nên đi tới.

Cậu ta đem điện thoại di động trả lại cho Khương Bồ Đào:

“Tớ vừa mới cài đặt APP, kết quả là không đủ thời gian nên không có dùng.”

Khương Bồ Đào nhận lấy điện thoại di động, lập tức bật camera lên và chụp góc nghiêng của Phong Dục.

Dương Tri Ý thấp giọng, ghé sát tai Khương Bồ Đào.

“Khi chụp ảnh nam thần thì đừng quên chụp thêm vài tấm cho tớ, chụp cho đẹp trai một tí, tớ muốn gửi cho Uyển Uyển xem.”

Uyển Uyển chính là cô bạn gái khác trường của Dương Tri Ý.

Khương Bồ Đào đồng ý, xem những bức ảnh vừa chụp.

Trong khoảng thời gian chuẩn bị trước trận đấu, các thành viên trong đội đều bận rộn, Khương Bồ Đào ngồi cách đó không xa, cách nhau hai cái bàn, Phong Dục quay đầu lại là nhìn thấy liền.

Tháng tám nắng nóng oi bức, trận thi đấu lại diễn ra ở ngoài trời, nhiều người mồ hôi nhễ nhại, nhưng Khương Bồ Đào lại thoải mái ngồi ở đó, làn da trắng sáng giống như hoàn toàn không cảm thấy nóng.

Cậu hơi nghiêng đầu, Dương Tri Ý cúi xuống bên cạnh cậu nói gì đó, dáng vẻ rất thân mật.

Phong Dục chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục hoàn thiện công việc cuối cùng.

Trước khi ra sân, Dương Tri Ý lại nhắc lại một lần nữa với Khương Bồ Đào.

“Chụp ảnh! Chụp ảnh!”

Khương Bồ Đào gật đầu, ống kính vẫn nhắm vào Phong Dục và chụp được hình ảnh bóng lưng của Phong Dục đang bước lên sân khấu.

Phong Dục giống như nhận ra được điều gì đó, đột nhiên quay người lại, Khương Bồ Đào đã ấn nút chụp, đúng lúc chụp được khuôn mặt của Phong Dục.

Tay cậu run rẩy, đặt điện thoại xuống, Phong Dục đã cùng các thành viên đứng trên sân khấu, cũng không có nhìn về phía Khương Bồ Đào.

Nhưng trong điện thoại di động của cậu, bức ảnh đã dừng lại ngay lúc Phong Dục quay đầu lại.

Vẻ mặt của Phong Dục có chút lạnh nhạt, khóe môi hơi hạ xuống, đôi mắt dưới ánh sáng mặt trời hiện lên ánh sáng màu xanh biếc.

Nghe nói bà nội của Phong Dục là người lai, Phong Dục được thừa hưởng một chút dòng máu đó nên các đường nét trên khuôn mặt của anh càng sắc sảo hơn, bình thường đôi mắt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi ở dưới ánh nắng mặt trời hoặc nhìn gần thì lại giống như một đôi ngọc lục bảo lạnh như băng.

Khương Bồ Đào cũng không biết rốt cuộc vừa rồi Phong Dục có đang nhìn mình hay không, đầu ngón tay khẽ lướt qua lông mày của Phong Dục trong bức ảnh, phóng to và cắt ảnh, tìm một góc đẹp, cuối cùng đặt nó làm màn hình chính và màn hình khóa.

Nhóm của Phong Dục đã chuẩn bị một APP kế hoạch học tập, bổ sung một số thuật toán AI, có khả năng thêm và hoàn thành các kế hoạch học tập vui vẻ và sống động như đang nói chuyện với một con người.

Khương Bồ Đào không hiểu mấy cái này lắm, nhìn vào các phản ứng sống động của AI khi chúng trả lời, chỉ cảm thấy bọn họ rất lợi hại.

Cậu giơ điện thoại di động lên, không ngừng ấn nút chụp Phong Dục, nhưng cậu cũng không quên lời dặn dò của Dương Tri Ý, cậu chụp vài tấm hình của Phong Dục thì liền chụp một tấm hình của Dương Tri Ý.

Phong Dục đứng trên sân khấu với vẻ mặt điềm tĩnh, lời nói ung dung. Khi trình diễn APP cho khán giả và giám khảo xem, anh đột nhiên liếc nhìn xuống sân khấu.

Dưới sân khấu, Khương Bồ Đào đang giơ cao điện thoại di động, chụp ảnh Dương Tri Ý đang đứng bên kia Phong Dục, vẫy tay với Dương Tri Ý và ra hiệu cho Dương Tri Ý nhìn vào máy ảnh.

Phong Dục dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục bài thuyết trình của mình.

Kết quả đúng như mong đợi, đội do Phong Dục dẫn đầu đã xuất sắc giành hạng nhất.

Khương Bồ Đào nhìn Dương Tri Ý đang không ngừng nhảy cao trên sân khấu, máy ảnh chuyển hướng và nhắm vào Phong Dục.

Phong Dục hơi cúi đầu nhận lấy chiếc cúp, cho dù là người thắng cuộc thi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, giống như là đã đoán trước được điều đó.

Cậu liên tiếp ấn nút chụp, phát hiện Phong Dục trên sân khấu chậm rãi quay đầu nhìn về phía cậu.

Khương Bồ Đào không tin, phóng to màn hình điện thoại lên, đôi mắt băng giá của Phong Dục cũng mở to theo bức tranh, đang lạnh lùng nhìn cậu.

Phong Dục không nhìn sang chỗ khác, đích thực là đang nhìn cậu.

Khương Bồ Đào sửng sốt một chút, lập tức đặt điện thoại xuống, nhưng Phong Dục đã xoay người dẫn các thành viên trong nhóm rời khỏi sân khấu.

Khi lễ trao giải kết thúc, hiện trường bắt đầu vắng người, Dương Tri Ý từ bên kia chạy qua, vẻ mặt phấn khích và tự hào:

“Như thế nào? Tớ đã nói là chúng tớ sẽ thắng, đúng không?”

Khương Bồ Đào chúc mừng Dương Tri Ý:

“Chúc mừng”

“Phong Dục đâu?”

Dương Tri Ý “chẹp” một tiếng:

“Hình như là trực tiếp rời đi từ phía bên kia rồi, sao vậy? Đã lâu lắm cậu không có chụp đến nghiện như vậy hả?"

Khương Bồ Đào hơi thất vọng khi nghe tin Phong Dục rời đi, liền đứng dậy rời đi với Dương Tri Ý.

Lúc này đoàn người đều đang đi ra ngoài, đoàn người chen chúc, không cẩn thận bị đυ.ng trúng, điện thoại di động rơi từ trong túi xuống bãi cỏ, cậu cũng không thấy.

Bên kia, Phong Dục cũng không vội vàng rời đi, chỉ định rời đi khi dòng người còn ít.

Đang định đi thì đột nhiên bị kêu lại.

“Phong Dục!”

Phong Dục quay đầu lại, là một thành viên của nhóm.

Cậu ta đưa điện thoại di động cho Phong Dục, nói: “Phong Dục, điện thoại di động của cậu bị rơi.”

Phong Dục cúi đầu, nhìn thấy hình Pikachu đang cười ngu ngốc ở sau điện thoại, nói: “Cái này không phải của tôi.”

Cậu thành viên trong nhóm bấm vào màn hình điện thoại di động một cách kỳ lạ:

“Không phải của cậu à? Cậu nhìn này, màn hình khóa và màn hình chính đều là hình của cậu.”

Phong Dục nhìn vào bức ảnh của mình trên màn hình khóa và nhận lấy.

"Đưa đây đi."

Cậu thành viên trong nhóm đưa điện thoại xong liền rời đi, Phong Dục nhìn con Pikachu vàng chói trong tay, cảm thấy nụ cười của Pikachu này không phải là ngu ngốc bình thường.

Anh biết chiếc điện thoại này là của ai, hôm nay camera của chiếc điện thoại này nhắm không ít vào anh, đương nhiên cũng nhắm không ít vào Dương Tri Ý.

Phong Dục cất điện thoại vào túi và tránh đám đông bước ra ngoài.

Dương Tri Ý và Khương Bồ Đào tạm biệt nhau tại bến xe buýt, Dương Tri Ý còn muốn tiện đường ghé qua gặp bạn gái mình. Lúc đi, cậu ta không quên dặn dò Khương Bồ Đào gửi ảnh cho mình.

Khương Bồ Đào đồng ý, đợi Dương Tri Ý lên xe, liền lục tung túi quần, nhưng không có điện thoại.

Cậu sững sờ một lúc, sau đó lục tìm trong một chiếc túi khác, lần này điện thoại thực sự không thấy đâu nữa.

Lẽ nào bị rơi rồi?

Cậu nhớ lại lúc nãy mình đã bị đυ.ng phải người khác, không có hy vọng gì nhiều mà bước vào cửa hàng gần đó, mượn điện thoại di động để gọi vào số của mình.

Khi chờ điện thoại kết nối Khương Bồ Đào cảm thấy đáng tiếc, vẫn còn rất nhiều ảnh của Phong Dục trong đó.

Không ngờ rằng điện thoại thực sự đã được kết nối, Khương Bồ Đào vui mừng khôn xiết, hỏi:

“Xin cho hỏi, là bạn nhặt được điện thoại của tôi sao?”

“Ừ.” Đối phương rất lạnh lùng.

Cho dù chỉ có một chữ, Khương Bồ Đào ngay lập tức đã nhận ra giọng nói của Phong Dục, không ngờ rằng người nhặt được điện thoại di động của cậu lại là Phong Dục.

Khương Bồ Đào đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cậu hỏi:

“Bạn đang ở đâu? Tôi có thể tìm bạn được không?”

Phong Dục nói ra một địa chỉ, cách địa điểm thi đấu không xa.

Cúp điện thoại, Khương Bồ Đào xoay người, bước đi còn gấp gáp hơn lúc nãy.

Cậu suy nghĩ rất nhiều, có lẽ có thể nhân cơ hội chính thức quen biết Phong Dục, hoặc ít nhất có thể giới thiệu bản thân với Phong Dục để Phong Dục biết cậu là ai.

Phong Dục đang đứng dựa vào một con hẻm, nghịch điện thoại di động của Khương Bồ Đào trong tay.

Anh bật màn hình lên, nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Bị đặt làm màn hình khóa của điện thoại di động khiến Phong Dục cảm thấy rất hiếm lạ, anh liên tục lặp đi lặp lại động tác ấn vào màn hình điện thoại di động cho đến khi điện thoại của mình đổ chuông.

Phong Dục liếc nhìn số người gọi rồi cúp máy không nhận.

Sau khi cúp máy, điện thoại di động rất nhanh lại đổ chuông.

Phong Dục lại cúp máy lần nữa, lần này không phải là nhạc chuông điện thoại, mà là nhạc chuông của cuộc gọi video WeChat.

Lúc Khương Bồ Đào đến, đúng lúc nhìn thấy Phong Dục đang gọi điện video.

Bước chân cậu đang sải dài phía trước dừng lại, thành thật đứng ở lối vào của con hẻm, muốn đợi Phong Dục kết thúc cuộc gọi video rồi mới đi qua đó.

Video được kết nối, bên trong truyền ra giọng khiển trách của một người đàn ông.

“Phong Dục! Tại sao con không nghe điện thoại?”

Khương Bồ Đào cách đó không xa, nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Phong Dục hiện ra là một người đàn ông trung niên.

Khóe miệng Phong Dục trầm xuống, giọng nói lạnh lùng:

“Không muốn nghe.”

Người đàn ông trung niên lại khiển trách thêm vài câu, thấy Phong Dục chuẩn bị cúp máy, vội vàng hỏi:

“Con ... gần đây có gặp bác sĩ tâm lý không?”

Khương Bồ Đào núp ở lối vào ngõ, có chút khó hiểu, tại sao Phong Dục lại phải gặp bác sĩ tâm lý?

Phong Dục cười giễu cợt một tiếng:

“Không có, sao vậy? Sợ tôi gϊếŧ người à?”

Người đàn ông trung niên dừng lại, vẻ kiêu ngạo lúc nãy của ông biến mất, ngược lại trông có chút xấu hổ.

“Con làm sao lại nghĩ bố như thế…bố chỉ là…”

Phong Dục ngắt lời ông:

“Còn có việc gì nữa không?”

Đầu ngón tay cậu lại đặt lên nút cúp máy.

Người đàn ông trung niên ngay lập tức nói:

“Đừng cúp máy! Bố chỉ muốn hỏi con rằng hạng mục Nam Ảnh là do con đầu tư hả? Mặc dù lợi ích bây giờ bị đảo ngược rất nhiều, nhưng tại sao con lại không nói trước một tiếng với bố? Nếu không phải nghe được người khác nhắc đến, thì bố cũng không biết... con muốn bố trả lời như thế nào đây? Đến lúc để họ phát hiện ra rằng những khoản đầu tư này đều do con làm, khuôn mặt già nua này của bố biết để ở đâu đây…”

Khương Bồ Đào không nghe được những lời tiếp theo, bởi vì Phong Dục đã cúp máy.

Anh quay người lại, ánh mắt chuẩn xác rơi vào trên người Khương Bồ Đào đang trốn đầu hẻm.

Khương Bồ Đào co rụt vai lại, ánh sáng trong hẻm nhỏ mờ mịt, cậu hơi không nhìn rõ được vẻ mặt của Phong Dục.

Cậu nghĩ về cuộc gọi video vừa rồi của Phong Dục, những từ bác sĩ tâm lý và gϊếŧ người cứ quay cuồng trong đầu cậu.

Phong Dục thấy bộ dạng lo sợ của Khương Bồ Đào, khóe môi anh khẽ cong lên, đầy vẻ mỉa mai.

Anh giơ tay lên, đưa điện thoại di động cho Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào liếc mắt nhìn, nhưng không nhúc nhích.

Phong Dục lùi lại một bước, dựa vào tường, tay vẫn đang đưa ra, ánh mắt ẩn dưới bóng tối, giọng nói không chút cảm xúc.

“Sao vậy, sợ à?”

Khương Bồ Đào sửng sốt một chút, không ngờ Phong Dục sẽ nói như vậy.

Cậu lập tức đứng thẳng người và sải bước tới con hẻm.

Ánh nắng mặt trời ở sau lưng cậu xa dần, cho đến khi cậu đứng trong con hẻm, đỉnh đầu chỉ còn lại bóng của những tòa nhà xung quanh.

Cậu nhìn gương mặt ẩn trong bóng tối của Phong Dục, bước nhanh tới, dùng hai tay cầm điện thoại di động, nhân tiện nắm lấy tay Phong Dục.

Vào mùa hè, cậu phơi ở ngoài nắng một lúc, nhiệt độ cơ thể có hơi cao, nhiệt độ của lòng bàn tay trực tiếp truyền cho Phong Dục.

Khương Bồ Đào không buông tay, ngẩng đầu nhìn Phong Dục cao hơn mình rất nhiều, từ khoảng cách gần, đôi mắt xanh ngọc của Phong Dục càng lộ vẻ áp bách.

“Không, không sợ.”

Khương Bồ Đào vừa mở miệng đã lắp bắp, cậu chán nản cắn môi, nhanh chóng nói thêm một câu.

“Bạn học, tôi tên Khương Bồ Đào, cậu tên gì?”

Phong Dục cúi đầu nhìn chằm chằm Khương Bồ Đào vài giây, sau đó rút tay ra, ấn vào màn hình điện thoại của Khương Bồ Đào, đối mặt với cậu.

"Sử dụng ảnh của tôi làm màn hình khóa, lại không biết tôi là ai?"

-------------------------------