Quốc Vương Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 55. Cô giáo, trẫm biểu hiện như thế được chứ

Vốn dĩ có túi sữa nhỏ không thật sự hứng thú với chuyện hằng ngày buồn tẻ nhàm chán của Hoàng Thượng mà chị gái hướng dẫn viên đang kể, nhưng nghe thấy Lục Trăn vui vẻ kêu lên, mọi người đều ưỡn cái bụng nhỏ vây tới xem náo nhiệt.

"Cái gì mà cáo đêm?" Có một vài túi sữa nhỏ cho rằng Lục Trăn vừa gọi là một loài hồ ly.

Bạn học nhỏ Phó Tinh Thần lại lần nữa đứng ra phổ cập khoa học cho mọi người: "Lục Trăn đang nói cái bô không phải hồ ly, là cái bô tiểu cho thiếu nhi dùng ấy."

Sự hứng thú của nhóm túi sữa nhỏ thật sự là một điều thần kỳ, cảm giác đối với những thứ khác nhau cũng không hề giống nhau, vừa nghe thấy viện bảo tàng có bô tiểu của bạn nhỏ mập mạp Lục Trăn, mọi người đều trở nên hưng phấn, hóa thân thành chuyên gia về bô tiểu, chỉ chỉ trỏ trỏ cái bô hình động vật:

"Bô tiểu của bạn Lục Trăn thoạt nhìn có vẻ cứng quá đi, không giống cái bô của tớ, chỗ đặt cái mông nhỏ còn có một lớp lông mềm mại cơ."

"Tớ cảm thấy cái bô của bạn Lục Trăn sẽ làm mông bị đông lạnh mất."

"Nếu là tớ, chắc có lẽ tớ sẽ dùng cái bô hình con hổ, rất có uy phong." Điềm Điềm cũng vuốt cằm nhỏ, tiến hành đánh giá, quay đầu không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Vạn Vạn Tuế, "Vạn Tuế, cậu cảm thấy như thế nào?"

"Tớ đang suy nghĩ." Vạn Vạn Tuế nói cho Điềm Điềm biết vấn đề trọng đại mà cô bé vừa phát hiện ra, "Nếu bô tiểu của Lục Trăn ở viện bảo tàng, vậy cậu ấy đi vệ sinh như thế nào."

"Đúng rồi nha!" Điềm Điềm cũng đột nhiên kịp phản ứng lại, "Chẳng lẽ mỗi lần lúc Lục Trăn muốn đi vệ sinh đều phải tới viện bảo tàng sao?"

Thái tử nhí Lục Trăn sắp bị chọc tức tới khóc rồi, cái bô của cậu, thế mà lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy.

Chân rồng nhỏ của cậu giẫm mạnh, mãnh liệt yêu cầu chị gái hướng dẫn viên đã sắp không nhịn được cười cất ngay cái bô của cậu, hơn nữa phải giấu tới chỗ bí mật nhất trong viện bảo tàng, không được để bất kì kẻ nào nhìn thấy.

Sau đó thái tử nhí Lục Trăn vừa nói với cô Hoa: "Nếu các ngươi không thể bảo vệ cái bô của trẫm cho tốt, vậy từ nay tự trẫm bảo vệ nó", vừa định mở cửa quầy triển lãm lấy chiếc bô ra, ôm đi.

Những chiếc bô còn lại cũng bị thầy An An mang đi.

Chị gái hướng dẫn viên căng mặt nói với thầy An An rằng chị ấy muốn tới buồng vệ sinh một lát, thầy An An gật gật đầu, mang nhóm túi sữa nhỏ sang phòng triển lãm bên cạnh chờ chị ấy. Sau khi chị gái hướng dẫn viên bước nhanh vọt tới buồng vệ sinh, một lát sau chị ấy cười ha hả trở lại phòng triển lãm, dùng gương mặt tươi cười dịu dàng với nhóm túi sữa nhỏ, tiếp tục đưa nhóm túi sữa nhỏ đi tham quan.

Thái tử nhí Lục Trăn bị những món đồ được trưng bày trong phòng triển lãm hấp dẫn, cuối cùng mới dời sự chú ý ra khỏi cái bô mà cậu ngày ngày nhớ thương.

Trong buổi triển lãm cậu lại thấy được đồ vật quen thuộc: "Đó là quạt xếp sơn thủy mặc mà phụ hoàng thích nhất..."

Tuy rằng quạt xếp kia đã rất cổ xưa, hư hại rất nhiều, nhưng Lục Trăn vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nó, bởi vì đó là vật mà phụ hoàng cậu yêu thương nhất thích ngắm nhìn nhất.

"Bạn nhỏ Lục Trăn." Cô Hoa nhìn thấy Lục Trăn muốn vượt qua vạch đỏ, đưa tay sờ vật triển lãm, gọi tên cậu với ý hơi cảnh cáo.

Thái tử nhí nhánh chóng cúi đầu, mũi chân chân rồng nhỏ rụt rụt trở về, rồi lại tiến về phía trước, chạm vào vạch đỏ một các chính xác, nỗ lực ở trong phạm vi cô Hoa cho phép, dùng hết khả năng tới quầy triển lãm đặt quạt giấy.

Cậu quả thật là ngôi cửu ngũ, nhưng phụ hoàng của cậu đã từng nói với cậu, nhất định phải nghe lời phu tử(*) nói, phu tử Hoa Hoa không cho cậu vượt qua vạch, vậy cậu sẽ không vượt qua vạch.

(*) Phu tử: Thầy giáo thời cổ đại

Cô Hoa nhìn thấy bạn nhỏ Lục Trăn nghe lời như vậy, nở nụ cười, đưa cho Lục Trăn một viên kẹo sữa làm quà thưởng.

Tay thái tử nhí Lục Trăn nắm chặt kẹo sữa cậu thích, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào quật xếp trên quầy triển lãm, hoảng hốt một chút, dường như cậu nhìn thấy phụ hoàng anh tuấn uy vũ của cậu mặc long bào, phe phẩy quạt xếp dịu dàng mỉm cười với cậu.

Tay nhỏ của thái tử nhí Lục Trăn nâng lên muốn đưa kẹo sữa cho ảo ảnh mà cậu nhìn thấy: "Phụ hoàng, đây là kẹo sữa mà phu tử đã thưởng cho nhi thần, phụ hoàng người ăn đi, ng

ọt lắm ạ.”

"Các bạn nhỏ. "

Ảo ảnh bị âm thanh tới gần của chị gái hướng dẫn viên đánh vỡ, thái tử nhí Lục Trăn không nhìn thấy phụ hoàng của cậu, hoảng loạn khổ sở tìm kiếm khắp nơi.

Chị gái hướng dẫn viên đứng ở cái quạt xếp mà Lục Trăn vừa xem: "Chủ nhân của chiếc quạt xếp này chính là vị bạo quân nổi tiếng nhất trong lịch sử, quạt xếp mà Lục Lệ từng sử, hắn ta…"

"Phụ hoàng của trẫm không phải bạo quân!" Thái tử nhí Lục Trăn phẫn nộ cắt lời của chị gái hướng dẫn viên: "Trẫm không phép ngươi nói phụ hoàng của trẫm như vậy!"

Chị gái hướng dẫn viên bị ánh mắt đáng sợ của Lục Trăn dọa, không biết vì sao người bạn nhỏ ban nãy còn lưu luyến không rời cái bô mà bây giờ lại đột nhiên hung dữ như vậy, có chút ngẩn người mà nhìn về phía nhóm thầy An An.

Cô Hoa nhanh chóng chạy tới ôm lấy bạn nhỏ Lục Trăn đang xắn tay áo định làm một trận với người hướng dẫn viên đang nói hươu nói vượn kia lên khỏi mặt đất.

"Ngại quá, chắc là bạn nhỏ quá thích lịch sử, cảm xúc có chút kích động, tôi đưa bé sang bên cạnh bình tĩnh một chút." Cô Hoa đè lại móng rồng của bạn nhỏ Lục Trăn đang múa may vào trong lòng mình, khom lưng xin lỗi với chị gái hướng dẫn viên, đưa theo nhóm túi sữa nhỏ cũng bị Lục Trăn dọa sang phía bên kia phòng triển lãm.

"Bạn nhỏ Lục Trăn, em làm sao vậy? Vì sao lại phải hung dữ như thế với chị hướng dẫn viên hả?" Cô Hoa a bắt lấy Lục Trăn, phòng ngừa cậu lại muốn đi tìm chị gái hướng dẫn viên.

"Nàng ta đang nói hươu nói vượn." Trong mắt thái tử nhí Lục Trăn long lanh nước mắt, cái mũi nhỏ của cậu hít hít, chịu đựng không để nước mắt rơi xuống.

Cô Hoa có chút khó xử, cô biết Lục Trăn vẫn luôn cho rằng mình là một hoàng đế nhỏ, nhận thức có chút hỗn loạn, cho nên phụ huynh của cậu đã từng nói về trường hợp đặc thù này với nhà trường rằng bạn nhỏ chỉ thỉnh thoảng ngủ mơ thôi.

Nổi giận đùng đùng như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Cô Hoa có hơi không biết nên xoa dịu cậu như thế.

Cô Hoa nghĩ nghĩ, không trực tiếp chỉ trích Lục Trăn tức giận chỉ vì những suy nghĩ phán đoán lung tung, mà nghiêm túc đưa ra kiến nghị cho cậu:

"Bạn nhỏ Lục Trăn, chị gái hướng dẫn viên là dựa vào những kiến thức lịch sử mà chị ấy đã từng học để giải thích cho chúng ta, nếu con cảm thấy chỗ nào không đúng, vậy con cũng nên dùng kiến thức mà con biết, suy nghĩ của con, bình tĩnh hòa nhã giao lưu cùng chị ấy mà không phải hét lớn kêu to như vậy."

Thái tử nhí Lục Trăn chậm rãi bình tĩnh lại trong giọng nói dịu dàng của cô Hoa, cũng biết vừa mới mình làm không đúng, nhưng mà......

Cái mũi nhỏ của cậu chua xót.

Những dấu vết lúc cậu ở chung với phụ hoàng đọng lại, không phải là kiến thức gì, cũng không phải là suy nghĩ, mà là ấm áp, thật sự đã từng xảy ra.

Cậu không biết nên làm như thế nào để cho người khác nhìn thấy, tin tưởng, bởi vì phụ hoàng của cậu đã rời khỏi cậu rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi.

Cô Hoa thấy Lục Trăn không nói, sờ sờ đầu nhỏ của Lục Trăn:" Con có muốn cùng cô trở về xin lỗi chị gái hướng dẫn viên không?Hình như vừa nãy con dọa chị gái hướng dẫn viên sợ rồi. "

Bạn nhỏ Lục Trăn cúi đầu, nhìn đôi giày rồng nhỏ trên chân mình một hồi, sau đó mở miệng nói nhỏ:" Trẫm nghĩ một hồi nữa rồi đi. "

Cậu muốn ở một mình một lúc.

"Được rồi. "Cô Hoa Hoa tôn trọng yêu cầu của bạn nhỏ Lục Trăn, để bạn nhỏ Lục Trăn ở lại, bản thân đi đến một chỗ có thể nhìn thấy Lục Trăn cách đó không xa.

Bạn nhỏ Lục Trăn rất khổ sở, lúc rước cậu nghe người kia nói, cậu cùng phụ hoàng đều để lại tên của mình trong lịch sử, hiện tại mỗi một người đều phải biết đến bọn họ.

Nhưng người bọn họ biết đến không phải phụ hoàng của cậu, phụ hoàng của cậu không phải bạo quân.

Lục Trăn cảm nhận được sự cô độc xưa nay chưa từng có, thế giới này, chỉ có mình cậu nhớ rõ về phụ hoàng, chỉ có mình cậu biết được dáng vẻ thật sự của phụ hoàng thôi.

Ngay vào lúc thái tử nhí Lục Trăn sắp lã chã rơi lệ, bụng của cậu kêu ọc ọc một tiếng.

Hỏng rồi! Lục Trăn nhớ tới bởi vì cậu vội vã tới nhà trẻ tìm Vạn Vạn Tuế, ăn sáng cũng chỉ ăn một chút, năng lượng chống đỡ hình người không đủ! Cậu lại sắp biến thành cương thi nhỏ rồi!

Lục Trăn nhanh chóng lấy kẹo sữa mà vừa nãy cô Hoa Hoa cho cậu ra, muốn mở ra nhét vào trong miệng, nhưng ngón tay cậu đã bắt đầu cứng đờ, không cẩn thận một chút kẹo sữa liền rớt trên mặt đất, lăn đến phía sau cây cột bên cạnh.

Lục Trăn sốt ruột hốt hoảng nhảy từng bước qua nhặt lên, sau khi cậu nhặt kẹo sữa lên, vừa ngẩng đầu lại đột nhiên nhìn thấy phụ hoàng đứng ở trước mặt cậu, vươn một bàn tay về phía cậu:" Trăn Nhi, con đi đâu thế, phụ hoàng tìm con đã lâu rồi. "

Lục Trăn ngẩn ra, tiếp theo nước mắt lưng tròng đặt tay nhỏ lên bàn tay to lớn của phụ hoàng cậu: "Phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn nỗ lực giống người để mọc cánh thành tiên, rồi đi tìm người! "

"Phụ hoàng" của Lục Trăn cười: "Phụ hoàng mang Trăn Nhi đi ăn ngon, được không?"

"Phụ hoàng "dùng từ có hơi kỳ quái, Lục Trăn cảm giác có chút không thích hợp, nhưng vẫn dùng sức gật đầu nhỏ: "Dạ" nói xong, nhảy bịch bịch bịch cùng "phụ hoàng" của cậu, xoay người đi về phía một cái cửa ra khác của phòng triển lãm.

Thế nhưng Lục Trăn không biết ngay sau lúc cậu xoay người đi theo "phụ hoàng", có một túi sữa nhỏ giống cậu như đúc, tựa như chiếu cậu vào trong gương, đi ra khỏi cây cột từ hướng ngược với cậu. Cô Hoa có chút lo lắng vì thấy Lục Trăn chạy ra phía sau cây cột, đang muốn đi tới xem xét liền thấy Lục Trăn chớp chớp mắt,chân ngắn bước nhỏ đi tới.

"Bạn nhỏ Lục Trăn, chuẩn bị xong lời xin lỗi với chị gái Hướng Dẫn viên rồi sao?" Cô Hoa Hoa ngồi xổm xuống trước mặt "Lục Trăn", dịu dàng hỏi.

"Vâng." "Lục Trăn" gật gật đầu, thần thái ngữ điệu đều giống y đúc với Lục Trăn chân chính : "Trẫm chuẩn bị xong rồi."

Cô Hoa đưa "Lục Trăn" tới xin lỗi với chị gái hướng dẫn viên, thái độ của "Lục Trăn" trở nên dễ thương khác thương,cái miệng ngọt ngào nói rất nhiều lời dễ nghe với chị gái hướng dẫn viên. Chị gái hướng dẫn viên vốn dĩ không thật sự tức giận, nhìn thấy cậu đáng yêu như vậy, tim cũng sắp mềm ra.

"Cô giáo, trẫm biểu hiện như thế được chứ?" "Lục Trăn” hỏi Cô Hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào túi của cô

"Bạn nhỏ Lục Trăn thể hiện rất khá." Cô Hoa Hoa rất thích bạn nhỏ "Lục Trăn" biết sai liền sửa, lấy một miếng dán Cậu Bé Bọt Biển ra từ trong túi, sau đó để "Lục Trăn" trở lại trong đội ngũ.

"Lục Trăn" cầm miếng dán mà Cô Hoa Hoa cho cậu ta, nước miếng như sắp chảy ra từ trong mắt.

Vì sao không cho cậu ta kẹo sữa? Cậu ta muốn hình dán nhưng không muốn cái hình chữ nhật màu vàng xấu hoắc này.

Ngay lúc "Lục Trăn" ngẩng đầu, chuẩn bị dùng phương pháp khác lừa lấy kẹo sữa từ chỗ cô Hoa Hoa, cậu ta bị một ánh mắt sắc bén khóa chặt.

“Sao, sao thế?" Nếu đổi thành một người khác " Lục Trăn" nhất định sẽ không khẩn trương như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của bạn nhỏ này nhìn cậu ta tựa như cây xiên, cho cậu ta cảm giác như bị xuyên thấu.

Vạn Vạn Tuế ưỡn cái bụng hình chữ C chứa đầy tri thức, lẳng lặng đi về phía "Lục Trăn", "Lục Trăn" càng cảm thấy bị đối phương nhìn ra cậu ta là hàng pha kè, chột dạ không ngừng lui về phía sau, chờ tới lúc cậu ta bị ép đến không còn chỗ lui, cậu nghe thấy người bạn nhỏ cả người đều tản ra hơi thở của đại lão này nói:

"Cái bô tiểu của cậu vẫn còn bị khóa, cậu vẫn đang buồn vì không thể đi vệ sinh sao?"

"Lục Trăn" Chậm rãi thả một dấu chấm hỏi.

Vạn Vạn Tuế không muốn nhìn thấy miếng thịt bò bông tuyết này đau lòng cho nên nhiệt tình mà mời cậu ta:" Tới nhà tới đi vệ sinh đi." Cô vươn ngón tay múp míp ra vung lên một cách sảng khoái, "Tớ có bảy cái bô lận, cậu dùng thoải mái."

Chuong 56. Bạn nhỏ Vạn Tuế

“Lục Trăn” hoàn toàn ngây người, chưa bao giờ nghe nói có người mời lại người khác tới dùng bô tiểu nhà mình, càng chưa từng nghe nói còn nhà ai mà giàu có như vậy, thế mà có tận bảy cái bô tiểu.

Điềm Điềm cũng qua đấy, nghe thấy Vạn Vạn Tuế nói cô có bảy cái bô tiểu, khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến sững người: “Oa! Vạn Tuế thật là lợi hại, có bảy cái bô tiểu luôn! Vạn Tuế có thể mời Điềm Điềm tới dùng bô tiểu nhà cậu sao?”

Vạn Vạn Tuế nghiêm túc gật đầu nhỏ: “Ừm.”

Điềm Điềm vui vẻ đến mức nhảy bài mèo đi đường mà Vạn Tuế dạy cho cô bé tại chỗ vì được tới nhà bạn dùng bô tiểu, Vạn Tuế là dancer gốc của điệu nhảy này, đương nhiên không thể nhìn một mình Điềm Điềm nhảy, mặt không cảm xúc rồi cũng theo Điềm Điềm nhảy bài mèo đi đường, sau đó đột nhiên nhếch mông nhỏ lên.

“Lục Trăn” nhìn Điềm Điềm và Vạn Vạn Tuế chơi vô cùng vui vẻ, trong lòng cực kỳ không thoải mái, chẳng qua cậu ta không hề biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn bày ra một gương mặt tươi cười thân thiện, vươn tay nhỏ về phía hai túi sữa nhỏ đang nhảy múa: “Trẫm có thể chơi cùng các ngươi không?”

“Đương nhiên có thể!” Điềm Điềm rất vui vẻ, giữ chặt lấy tay nhỏ của “Lục Trăn”, hơn nữa chu mông nhỏ của mình lên, mời “Lục Trăn” nhảy múa cùng cô bé, “Mèo nhỏ nhếch mông!”

“Lục Trăn” tỏ vẻ không phải rất muốn nhảy vũ đạo kỳ quái như vậy, nhưng ánh mắt sắc bén đến từ phú bà bô tiểu nhí làm cậu ta không có cách nào kháng cự, lắc lắc mông cho có lệ.

Vạn Tuế để ý đưa mắt nhìn trục xương hông cứng đờ của “Lục Trăn” , không nói gì, kéo lấy một cái tay khác của bạn nhỏ “Lục Trăn”, ba túi sữa nhỏ bước chân ngắn nhỏ đuổi kịp mọi người.

“Oa! Cái này thật xinh đẹp!” Điềm Điềm chỉ vào tấm biển chỉ dẫn lối thoát an toàn của phòng triển lãm rồi thốt lên, lại chỉ cái đèn bàn ở quầy triển lãm bên cạnh rồi lại lần nữa cảm thán, “Oa! Cái này cũng thật xinh đẹp!”

“Lục Trăn” quả thực cạn lời, con nít bây giờ đều kỳ quái như vậy sao?

Không phải có bảy cái bô tiểu, chính là trừ bỏ đồ vật đang triển lãm ở viện bảo tàng thì những cái khác đều cảm thấy xinh đẹp.

Chẳng qua những cái đó cũng chẳng có quan hệ gì với cậu ta.

“Lục Trăn” thừa dịp lực chú ý của Vạn Vạn Tuế và Điềm Điềm đều không đặt trên người cậu ta, nở một nụ cười không hề có ý tốt.

Cậu ta thích nhất là con nít đấy, đặc biệt là những đứa con nít bị cậu ta dọa sợ rồi gào thét, chảy một đống nước mắt nước mũi.

Mấy đứa con nít này đó tới tham quan hôm nay thoạt đều ngốc ngốc.

Dọa bọn họ khóc nhất định rất vui.

“Lục Trăn” quyết định làm đâu chắc đấy, dọa từ nhỏ trước, bắt đầu dọa từ đứa bên cạnh, mục tiêu thứ nhất của cậu ta chính là phú bà bô tiểu nhí khuôn mặt không bao giờ thay đổi kia.

“Lục Trăn” chuyển động hai tròng mắt, chuẩn bị biểu diễn cho Vạn Vạn Tuế một cái “Từng viên tròng mắt rơi xuống”, vì để tăng cường hiệu quả khủng bố, “Lục Trăn” thả tay của Điềm Điềm và Vạn Vạn Tuế ra, sau đó dùng hộp chữa cháy của phòng triển lãm dẫn dắt Điềm Điềm rời đi, còn mình cùng Vạn Vạn Tuế đứng ở một bên.

“Lục Trăn” giả bộ xem vật trên quầy triển lãm, xoay mặt sang chỗ khác, cậu ta định chậm rãi quay lại đầu, làm Vạn Vạn Tuế nhìn tròng mắt của cậu ta rơi xuống, dọa cô khóc.

“Lục Trăn” nghĩ đầy hưng phấn, cũng dựa theo kế hoạch của của cậu ta rồi làm, u u ám ám quay đầu, đồng thời tròng mắt cũng lăn ra khỏi hốc mắt, trong miệng còn quỷ dị mà kêu tên của phú bà bô tiểu nhí: “Vạn ~ Tuế ~”

Thế nhưng bên cạnh cậu ta lại không có một bóng người, chỉ còn lại có áo khoác và quần bông của Vạn Vạn Tuế.

Trên mặt chỉ còn lại hai hốc mắt tối om - “Lục Trăn” - ôm lấy tròng mắt của mình, trợn tròn mắt.

Cậu ta làm trò một hồi như vậy, phú bà nhí lớn như thế còn đi đâu vậy?

Cậu ta nhét tròng mắt trở về, cẩn thận tìm kiếm một vòng xung quanh đại sảnh, càng tìm càng cảm thấy đáng sợ, không thấy Vạn Vạn Tuế.

Liền vào lúc cậu ta đang sốt ruột, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ sau lưng cậu ta: “Bông tuyết ~ Cực Phẩm ~”

Bông tuyết cực phẩm? Tuy rằng “Lục Trăn” không hiểu cái này có ý gì, thế nhưng cảm thấy thật đáng sợ, cậu ta quay đầu: “Vạn Tuế?”

Thứ cậu ta nhìn thấy chính là một loạt các ma nơ canh với tư thế khác nhau trong viện bảo tàng.

“Lục Trăn” cảm thấy sởn tóc gáy, lúc cậu ta đang muốn thét lên tiếng co ma, cô Hoa đi tới: “Bạn nhỏ Vạn Tuế!”

“Lục Trăn” càng sợ hãi, chỉ có cậu ta không nhìn thấy Vạn Tuế?

Cô Hoa ngồi xổm trước hàng ma nơ canh, đó là một loạt ma nơ canh làm thành vượn người viễn cổ, đối mặt với con nhỏ nhất trong nhà vượn người kia, trên mặt xuất hiện biểu cảm phức tạp.

Chú “Vượn người” nhỏ kia có một bàn tay nhỏ đặt ở sau đầu, một cái tay khác chống nạnh, một bàn chân đưa ra, hơi hơi cong lại, bày ra hết một mặt “Phong tình vạn chủng” của vượn người vô cùng nhuần nhuyễn, ánh đèn ấm áp của buổi triển lãm chiếu vào trên người cô, khiến cô hòa nhập vào “Gia đình người giả” càng thêm hoàn mỹ.

Nhưng cái này vẫn cứ không thể thay đổi sự thật cô bé không phải ma nơ canh.

“Bạn nhỏ Vạn Tuế.” cô Hoa nỗ lực nén cười, muốn thể hiện dáng vẻ nghiêm khắc, “Không thể làm như thế này được.”

Vạn Tuế Tuế đột nhiên nhìn thấy “Người nhà”, cho nên muốn đoàn tụ với bọn họ, khuôn mặt nhỏ của cô bé xuất hiện hai rặng mây đỏ, ngoan ngoãn đi ra, nhận lấy áo khoác với quần bông mà cô Hoa đưa cho cô mặc vào.

“Lục Trăn” không thể tin được Vạn Vạn Tuế đang ở trước mắt cậu ta mà cậu ta lại không hề nhìn ra được việc này, nghĩ đến việc bị đứa con nít loài người chơi, “Lục Trăn” liền tức giận đến thiếu chút nữa là sống lại, cậu ta âm thầm thề hôm nay nhất định phải dọa Vạn Vạn Tuế khóc, bằng không về sau cậu ta sẽ không bao giờ ra ngoài dọa người nữa.

Mang theo quyết tâm như vậy, “Lục Trăn” gọi Vạn Vạn Tuế lại: “Vạn Tuế, tớ có chuyện muốn tìm cậu nói chuyện riêng.”

Vạn Tuế nhìn “Lục Trăn”, sau đó đầu nhỏ gật gật: “Ờ.”

“Lục Trăn” dẫn Vạn Vạn Tuế đi giữ khoảng cách cùng những bản nhỏ khác đang bị áo giáp tướng quân hấp dẫn lực chú ý, nhìn thấy mọi người đều không nhìn về phía bọn họ nữa, mới đem đặt tay nhỏ lên cằm, cười với Vạn Vạn Tuế một cách quỷ dị: “Vạn Tuế, cậu xem cổ tớ này.”

Cậu ta vừa nói vừa vặn cổ mình sang hướng bên cạnh trong tầm tay.

Kế hoạch của “Lục Trăn” là mặt nở mỉm cười rồi vặt đầu mình xuống.

Cậu ta cũng không tin một màn khủng bố như vậy mà phú bà bô tiểu nhí sẽ không sợ.

Quả nhiên, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng không có cảm xúc của Vạn Vạn Tuế nhỏ xuất hiện một gợn sóng, trong lòng cậu ta rất vui vẻ, vì gia tăng hiệu quả khủng bố, cậu ta cố ý không có lập tức dựng đầu, mà dùng tay bẻ đầu mình, làm nó đổ sang bên trái rồi lại đổ sang bên phải, góc độ càng thêm khoa trương khủng bố.

Vạn Vạn Tuế nhíu mày nhìn cậu ta.

“Lục Trăn” nhìn thấy Vạn Vạn Tuế bị cậu ta dọa sợ tới mức không dám động đậy, càng thêm ra sức, còn làm ra âm thanh xương cốt cọ xát ra tiếng khủng bố để kết hợp: “Kẽo kẹt kẽo kẹt.”

Vạn Vạn Tuế làm như thật sự bị cậu ta dọa sợ, khó có khi hơi mở miệng nhỏ thành chữ O thể hiện vẻ mặt rõ ràng rất kinh ngạc.

“Lục Trăn” vui vẻ muốn chết, cậu ta đã nói rồi, chỉ có cậu ta không muốn dọa người chứ làm gì có người mà cậu ta không dọa được. Phú bà nhí thoạt nhìn rất có cảm giác làm lão đại này còn không phải bị cậu ta dọa tới mức đổi cả vẻ mặt sao?

Tay “Lục Trăn” dùng sức, chuẩn bị hoàn thành thời khắc biểu diễn xuất sắc nhất, nhưng vào thời khắc mấu chốt lúc đầu cậu ta sắp biu ra, Vạn Vạn Tuế nhón chân, kiên định kéo đầu cậu ta ấn trở về.

“Lục Trăn”:?

Lại muốn tiếp tục rút ra.

Vạn Vạn Tuế nghiêm túc lắc đầu, lại ấn xuống cho cậu ta, còn dùng miệng lưỡi ra vẻ hiểu rõ cậu ta rồi an ủi: “Tớ biết cậu bị đau cổ, nhưng mà cổ đau thì có rút đầu cũng vô dụng thôi.”

“Ta không đau cổ!” “Lục Trăn” cảm giác mình vừa phải chịu vũ nhục, hoá ra cậu ta ở chỗ này bận bịu nửa ngày nào là rút đầu lại còn phối âm cho mình, ở trong mắt phú bà nhí đều là vì cổ cậu ta đau không chịu nổi?

“Cổ cậu cũng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt rồi.” Vạn Vạn Tuế nhăn mày, dựa theo kinh nghiệm massage cho mẹ Vạn phán đoán, “Tình huống của cậu rất là nghiêm trọng.” Vén tay áo lên, đem “Lục Trăn” đè lại, “Để tớ giúp cậu massage.”

“Massage?” “Lục Trăn” muốn điên rồi, cậu ta là ma mà! Có thể tôn trọng ma một chút hay không! Không sợ cậu ta thì thôi đi, còn phải massage cho cậu ta!

Cổ “Lục Trăn” thất thủ cho nên dời trận địa, chuẩn bị bẻ gãy cánh tay hù dọa Vạn Tuế, kết quả cậu ta vừa định mở khớp xương ra, đã bị nhân viên massage thẻ vàng Vạn Vạn Tuế tay mắt lanh lẹ ấn trở về, cũng thân thiết mà treo vị trí số 1 lên cánh tay của cậu ta.

Mặt khác, Vạn Vạn Tuế cẩn thận không quên lúc “Lục Trăn” vừa mới nhảy múa, trục xương hông cứng đờ, cho nên sau khi massage cổ và cánh tay của “Lục Trăn” xong lại đẩy cậu ta ngã ra, xoa bóp phần eo giúp cậu ta.

“Lục Trăn” dưới sự massage chuyên nghiệp của nhân viên thẻ vàng Vạn Vạn Tuế không còn chút sức lực nào để chống cự, cứ như một cục mì mặc cô xoa tròn bóp dẹp.

“Lục Trăn” siết chặt nắm tay, cái này cũng……

Quá thoải mái!

“Lục Trăn” cắn khăn tay nhỏ, nước mắt lưng tròng, một bên cảm thấy nhục nhã, một bên lại tiếc không muốn nói Vạn Vạn Tuế dừng lại.

Không được! Cậu không thể tiếp tục như vậy!

Nếu tiếp tục như vậy, cậu ta liền bị này đứa con nít loài người này chinh phục hoàn toàn!

“Lục Trăn” ép buộc mình bò dậy, Vạn Vạn Tuế khẽ nhíu mày, bắt lấy theo phần xương cánh tay của cậu ta loát một cái, không nhẹ không nặng, vừa vặn làm “Lục Trăn” thoải mái đến mức toàn thân nhũn ra mất hết sức lực, “Lục Trăn” lại ngã xuống.

Vạn Vạn Tuế là một bạn nhỏ có trách nhiệm bạn, một khi bắt đầu massage, không làm xong toàn bộ tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả “Lục Trăn” rời đi, cuối cùng “Lục Trăn” mềm thành một bãi bùn than thở khóc lóc, run rẩy cầu xin: “Bạn nhỏ Vạn Tuế, để ma đi đi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không bao giờ giả trang thành bạn nhỏ lừa kẹo của cô giáo cậu ta, cũng không dám hù dọa bạn nữa, hu hu hu……”