Về đến nhà họ Vạn, Ngô Hoàng bế Vạn Vạn Tuế từ ghế sau xuống.
Chân nhỏ của Vạn Vạn Tuế bọc trong khăn choàng nên không thể bước đi giống như bình thường.
Đường, thế nhưng mà cái này cũng không quá ảnh hưởng tới phẩm cách tự chủ độc lập của cô.
Cô kiên cường mang cặp nhỏ, vặn vẹo mông nhỏ rồi dùng "đuôi cá" nhòn nhọt đi về phía trước.
Ngô Hoàng đậu xe xong thì thấy Vạn Vạn Tuế giống như ốc sên dùng đuôi cá bò từng bước về phía cửa, mông nhỏ cảm nhịp mạnh mẽ, nhịn không được bật cười, sau đó lại xụ mặt, chân dài bước tới bế bé người cá mập mạp không ngừng trườn kia lên.
Nhập mật khẩu mở cửa, xác bé người cá mập mạp vào, thế nhưng mà khi đặt cô xuống thì Ngô Hoàng cong môi cười xấu xa một chút, cố ý thả cô xuống mặt đất.
Vì thế, bé người cá mập mạp phải tự nỗ lực chuyển cái đuôi beo béo của mình, chậm chạp ổn định vận tốc quay thoạt nhìn giống như thịt nướng trên vỉ nướng trong quán ăn.
Làm cho anh trai tệ Ngô Hoảng vui muốn chết, tuy nhiên anh còn chưa tệ đến mức phát rồ. Sau khi xoay Vạn Vạn Tuế chơi vòng vòng vài cái thì giúp cô cởi đuôi cá ra, thuận tiện tháo luôn giày nhỏ, nắm lấy ngón chân không mang vớ của Vạn Vạn Tuế.
Anh muốn nhìn xem chân Vạn Vạn Tuế có bị lạnh hay không, nhưng ngoài miệng anh lại chẳng nói gì. Sau khi cảm thấy chân nhỏ của Vạn Vạn Tuế ấm thì lập tức đưa tay tới chóp mũi, ghét bỏ ngửi một cái rồi nói nhảm với Vạn Vạn Tuế: "Thối quá."
Người tỉnh táo như Vạn Vạn Tuế trước tiên không có buồn bã kinh hoàng, mà là ngồi ở cửa, cố gắng dùng tay béo kéo chân mình đưa đến trước mũi để ngửi.
Tai nghe là giả, mũi ngửi là thật.
Nhưng mà khi gương mặt nhỏ nghiêm túc của Vạn Vạn Tuế thấm ra một lớp mồ hôi mỏng thì chân vẫn cứ giữ một khoảng cách ổn định với chóp mũi cô. Ngô Hoàng nhìn thấy chân Vạn Vạn Tuế cách mũi cô một cái bụng, gần trong gang tấc mà lại cách mặt biển trởi thì cười ầm lên.
Cười được một nửa thì bị người phía sau gõ đầu một cái, nh che ót, bực bội quay đầu. Kết quả nhìn thấy mẹ Vạn mỗi ngày phải tăng ca nhưng giờ đây lại mang tạp dề cầm nồi nhỏ, dáng vẻ đã trở về rất lâu. Trên gương mặt chán đời của anh xẹt qua sự kinh ngạc: "Sao hôm nay mẹ về sớm vậy?"
Mẹ Vạn ngoắc ngoắc Ngô Hoàng, ý bảo anh cúi đầu lại đây. Ngô Hoảng cho rằng mẹ Vạn muốn trả lời câu hỏi của anh nên không hề phòng bị cúi đầu xuống, sau đó bị mẹ Vạn kéo lỗ tai một phen: "Không gọi mẹ? Còn cái mặt mày kiểu gì đấy, ngày nào cũng y như bị liệt, vừa dài vừa khổ, không có biểu cảm vui vẻ hả gì?"
"Mẹ! Mẹ!" Ngô Hoàng bị mẹ Vạn véo đến trực tiếp gọi mẹ, có ý đồ muốn lôi em gái mặt than hơn anh tới chắn thương, "Không phải Vạn Tuế cũng không có biểu cảm sao? Nó nhỏ, mẹ quản nó trước đi."
"Vạn Tuế không có cảm xúc nhưng con bé đáng yêu!" Khi mẹ Vạn nhắc tới Vạn Vạn Tuế thì dịu dàng cực kỳ, nhưng rồi khi dạy dỗ Ngô Hoàng thì tay lại không buông ra. Cùng lúc đó, Vạn Tuế không đưa chân đến mũi được đi ra từ trong khói mù, bi thương ưỡn bụng nhỏ nhìn anh trai mang mặt nạ thống khổ của mình rồi đi vào phòng khác, ngồi trên sofa buồn bã uống sữa trẻ em.
Mười phút sau, dạy dỗ tình thương mến thương kết thúc, Ngô Hoàng bị mẹ Vạn bắt buộc đeo cho cái tạp dề heo nhỏ, bị gọi vào bếp phụ giúp.
Vạn Vạn Tuế thì không cần mẹ Vạn kêu cũng tự đeo tạp dề nhỏ của mình vào, đứng trước phòng bếp y như tiểu binh chờ tương quân là mẹ Vạn giao cho mình nhiệm vụ.
Mẹ Vạn cho Ngô Hoàng ánh mắt "Nhìn em gái mày xong rồi nhìn lại mày đi, chậc chậc." Sau đó thì đưa cho anh một cái thay lớn, kêu anh đi ra ngoài nhổ mấy củ cải trắng đem vào. Ngô Hoàng mặt không cảm xúc bước ra ngoài.
Hôm nay mẹ Vạn làm sủi cảo cho cả nhà. Vạn Tuế và Ngô Hoàng cùng nhau rửa sạch cải trắng, sau đó Ngô Hoàng băm ra, mẹ Vạn bỏ cải trắng và thịt vào, thêm một ít hàu tươi sống rồi cho gia vị đã chuẩn bị trước vào chung, cuối cùng xào tất cả chung với nhau.
"Ngô Hoàng, con cán vỏ sủi cảo đi." Mẹ Vạn giao cho Ngô Hoàng một nhiệm vụ mới, sau đó quay đầu nhìn Vạn Vạn Tuế cười tủm tỉm, "Vạn Tuế thì làm sủi cảo với mẹ."
Tuy Vạn Vạn Tuế vẫn không cảm xúc nhưng đôi mắt lại đang lấp la lấp lánh.
Cô thích gói sủi cảo.
Dù cô không biết là,
Mẹ Vạn lấy cái cán vỏ sủi cảo từ Ngô Hoàng làm mẫu cho Vạn Vạn Tuế. Vạn Vạn Tuế cực kỳ nghiêm túc, dựa theo từng bước chỉ dẫn của mẹ Vạn, đặt vỏ lên tay nhỏ của mình rồi lấy một cái muỗng khác múc nhân thả vào chính giữa.
Sau đó là bước làm Vạn Vạn Tuế cảm thấy khó khăn nhất —— Bóp nếp nhăn trên sủi cảo.
Cô không tùy tiện làm mà dừng lại, uống một ngụm sữa để ổn định chính mình sau đó mới cầm vỏ sủi cảo tới một lần nữa.
"Vạn Tuế." Mẹ Vạn cũng thay Vạn Tuế đổ mồ hôi.
Bước cuối cùng bóp miệng sủi cảo có thể thành công hay không là vô cùng quan trọng.
Ngô Hoàng nhìn mẹ và em gái làm có cái sủi cảo mà lại làm ra không khí chân thành tha thiết làm như Olympic thì cạn lời.
Vạn Vạn Tuế bắt đầu. Cô nghiêm lại gương mặt nhỏ, gấp vỏ bánh lại, sau đó cầm một mặt của bánh, bình tĩnh chuyên nghiệp bóp theo dọc viền bánh,
Bánh sủi cảo của Vạn Tuế ra đời!
Là một cái sủi cảo con nít -- ngay cả một cái nếp gấp cũng không có.
Ánh sáng trong mặt Vạn Vạn Tuế từ từ tắt đi, sủi cảo của cô và mẹ không giống nhau.
Mẹ Vạn vỗ vỗ lưng an ủi cô: "Không sao đâu con, cái tiếp theo sẽ khá hơn."
Ngô Hoàng nhìn cười khổ cực, sau khi bị mẹ Vạn trừng mắt liếc nhìn một cái thì đã cố gắng khống chế cảm xúc.
Sau đó Vạn Vạn Tuế lại làm một cái sủi cảo siêu mẫu -- trong ruột không có nhân, sủi cảo cực kỳ thon thả; sủi cảo nôn -- trong ruột quá nhiều nhân, thế nên miệng khép không được nên nôn ra; sủi cảo trần trụi -- Vạn Vạn Tuế học được dán miệng ở chỗ lòi ra phía trước nên mạnh mẽ nắm chặt miệng, vậy sủi cảo siêu mẫu được tạo ra.
Lúc ba Vạn trở về thì nồi sủi cảo đầu tiên đã làm xong, bà ngoại Vạn Tuế và mẹ Vạn ở trong phòng bếp chuẩn bị nấu nồi thứ hai, còn ông ngoại Vạn Tuế thì đang mang kính lão thẩm định sủi cảo siêu mẫu của Vạn Tuế.
Ông bỏ sủi cảo vào trong miệng, nhai từ từ sau đó lại lắc đầu với Vạn Vạn Tuế một cái: "Ăn không ngon."
Vạn Vạn Tuế cũng ăn một cái sủi cảo trẻ tuổi của mình, gật gật đầu, "Không ngon."
Cô hơi thất vọng sờ sờ bụng nhỏ, nhìn ông ngoại lại gắp một cái sủi cảo của cô lên, Vạn Vạn Tuế đưa tay béo ra cản lại: "Ông ngoại, ăn không ngon."
Ông ngoại im lặng vòng qua tay béo của cô, bỏ sủi cảo vào miệng mình, cẩn thận nhai xong thì lại gắp cái sủi cảo thứ ba.
"Cho ba ăn một cái sủi cảo của Vạn Tuế!" Ba Vạn giơ chiếc đũa lên, quần áo còn chưa thay làm cho mẹ Vạn ở sau lưng cười mắng ông. Ba Vạn không quan tâm cười tủm tỉm xông tới, gắp cái sủi cảo lên, nhai nhai xong thì nhăn mặt: "Ba ba cũng cảm thấy không ngon."
Gương mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế không có biểu cảm nhưng trong lòng thật ra rất bi thương. Bước chân ngắn nhỏ đi đến phòng của ông bà ngoại, lấy micro ra, mở nhảy điệu nhảy quảng trưởng mới nhất 32 bước đầy thương cảm.
Cô không muốn ăn cơm.
Cô nhóc đau buồn chỉ muốn nghe một người hát tình ca.
Ba Vạn bị mắc nghẹn, nghe âm nhạc đi đến thì thấy dáng vẻ thương cảm nhảy múa của Vạn Vạn Tuế chọc cho suýt chút nữa phun ra. Ông ôm túi sữa nhỏ buồn lòng đến phòng ăn, cho cô xem sủi cảo Vạn Tuế đã "bán hết", sờ đầu nhỏ của cô, "Sủi cảo Vạn Tuế quả thật ăn không ngon, bởi vì con còn quá nhỏ, lần đầu tiên làm sủi cảo thì không ngon là bình thường. Nhưng điều này cũng đâu ảnh hưởng tới việc gia đình mình không thích ăn sủi cảo của Vạn Tuế đâu, con nhìn nè, sủi cảo của con cũng không có đủ ăn đâu đó."
Ba Vạn chạm nhẹ bào chóp mũi nhỏ của cô: "Chỉ cần là sủi cảo của Vạn Tuế thì dù không ngon gia đình mình cũng rất thích." Ông cúi đầu nói bên tay Vạn Tuế, "Ba ba ăn hai cái, ăn trộm phần của anh con đó, Vạn Tuế đừng có cho anh nghe."
Trái tim rách nát của Vạn Vạn Tuế đưa ba Vạn vá lành, gật gật đầu nhỏ: "Dạ."
Ba Vạn đưa ngón tay út ra: "Ngoéo tay?"
Vạn Vạn Tuế cũng vươn ngón tay út ra: "Ngoéo tay."
Vạn Vạn Tuế không cần nhảy vũ điệu thương cảm nên khẩu vị cũng ngon hẳn ra, ăn tận một tô sủi cảo. Buổi tối trở về phòng, cô viết cảm xúc hôm nay vào nhật ký:
Ăn khon ngon cũng không có dì, cã thế giớy nài cũn có người thích bạn.
---
Vạn Vạn Tuế lại thức dậy trước đồng hồ báo thức tiên sinh, hơn nữa hôm nay cô còn thức sớm hơn thường ngày, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, cô giáo muốn dẫn các bạn nhỏ lớp Cua Nhỏ đến bảo tàng tham quan.
Cô giáo cảm thấy nếu phối hợp với viện bảo tàng thì nên trang điểm cho mình có ý tứ xíu. Vậy nên hôm nay các bạn nhỏ có thể trang điểm giống cổ nhân* để đến trường.
(*) Người thời xưa
Các bạn Cua Nhỏ rất hưng phấn. Thứ nhất là đây là lần đầu tiên đi tham quan bảo tàng với tập thể, thứ hai là mấy nhóc có thể trang điểm thành cổ nhân , ai nấy cũng cảm thấy rất mới mẻ.
Cô giáo Hoa Hoa tuyên bố sẽ dẫn các bạn nhỏ đi viện bảo tàng trong cùng ngày đấy luôn.
"Hôm đó tớ nhất định là đứa bé xinh đẹp nhất nhà trẻ." Hạ Vị Mãn giương cằm nói với Vạn Vạn Tuế chiều nào cũng tới đúng giờ đang uống sữa.
Tuy Vạn Vạn Tuế không biết nói tiếng Anh, nhưng mà bạn nhỏ Hạ Vị Mãn lại phiên dịch ánh mắt của Vạn Vạn Tuế ra tiếng anh, cô bé cảm thấy Vạn Vạn Tuế nói: "So what?"
Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không đặt đại tiểu thư Hạ Vị Mãn vào trong mắt!
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn tức điên, ánh mắt nhìn Vạn Vạn Tuế cũng sức sảo hẳn.
A a a, nhưng mà không làm lại ánh mắt của Vạn Vạn Tuế!
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn che lại đôi mắt đau nhức của mình, khuất phục nhận thua, thế nhưng mà cô chưa quên hẹn Vạn Vạn Tuế thi đấu vào lần sau: "Ngày tham quan viện bảo tàng đó, quần áo của tớ nhất định không thua cậu!"
Vạn Vạn Tuế uống sữa no rồi thì nấc sữa một cái, cũng không hề biết rằng bạn nhỏ Hạ Vị Mãn đã bổ não đại chiến ba trăm hiệp với cô.
Cô giáo Hoa Hoa không chỉ nói chuyện cổ nhân với các bạn nhỏ mà còn nói với các phụ huynh nữa.
Các vị phụ huynh cũng lăm le, vô cùng quý trọng cơ hội lâu lắm rồi mới PK này.
Nhà họ Vạn năng lực ra tay tuyệt vời cũng rất tích cực cho chuyện cos này. Mẹ Vạn, ông ngoại Vạn Tuế, bà ngoại Vạn Tuế cũng đều tham dự. Họ không chỉ chuẩn bị một bộ cho Vạn Vạn Tuế, mà trải qua hội nghị thảo luận gia đình kịch liệt thì mới khó khăn quyết định được trang phục cuối cùng hôm đó của Vạn Tuế.