Quốc Vương Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 41. Không cho cười ba của tớTrong phòng của Vạn Vạn Tuế, ngồi giữa là cái bé phụ huynh tham gia học bổ túc, phía sau của từng người tương ứng với: Phó Tinh Thần đang tràn ngập lo lắng cho ba ba Mặt Trời Dài, Ung Ân không có ý nghĩ đen tối chỉ muốn nhìn lén anh trai và quản gia đang ôm gấu Brown.

Ngô Hoàng bưng một bàn trái cây và nước uống đi đến, chia cho mọi người đang ngồi dự thính rồi sau đó quay người ngồi xuống vị trí nghe giảng, mặt bi quan chán đời sống không hề luyến tiếc.

Ung Dập nhìn Ngô Hoàng không vui thì mình lại vui, lấy sách giáo khoa ra đặt sang một bên làm gối. Lúc cậu chuẩn bị thoải mái nằm xuống thì phát hiện vậy mà Ngô Hoàng còn ngủ nhanh hơn mình, thoải mái hơn nữa.

Đáng ghét, kẻ thủ một mất một còn của anh so với anh còn học tra hơn! Ung Dập lặng lẽ nhớ kỹ điểm số giữa cậu và học tra Ngô Hoàng là 0:1, sau đó oán hận nằm xuống.

Bên kia, Phó Sâm ngoài miệng nói không muốn học bổ túc nhưng cơ thể lại rất thành thật mở sách giáo khoa ra, chịu khó cố gắng nghiêm túc tiến hành chuẩn bị bài.

Mà bên cạnh ông, một vị ưu tú khác là bạn nhỏ Hạ Vị Mãn nhìn thấy ông cố gắng như thế cũng không cam lòng thua kém, cô bé mở ra quyển sách giáo Vạn Vạn Tuế cho cô bé sau khi mua bút vẽ, cố gắng chuẩn bị bài cùng với Phó Sâm.

Reng reng reng!

Vạn Vạn Tuế bước chân ngắn, cầm đồng hồ báo thức tiến vào. Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn và Phó Sâm đồng thời ngồi ngay ngắn, Ung Dập và Ngô Hoàng cũng lười biếng ngẩng đầu. Ung Dập ngáp một cái, Ngô Hoàng cũng ngáp theo.

Vạn Vạn Tuế đặt đồng hồ báo thức ngừng reo lên bàn, sao đó cởi dải lụa tiếp khách trên người ra, lúc cởi dải lụa ra thì khăn trùm đầu cũng theo đó tuột xuống, tóc của cô bé nổ tung. Ngô Hoàng trực tiếp bật cười, sau đó nhận ra em gái của mình nâng cao tinh thần đại ca nhìn mình chăm chú thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Ung Dập nhìn thấy Ngô Hoàng bị cô giáo Vạn Tuế dùng ánh mắt dạy dỗ thì cong môi, vừa định cười thì cũng nhìn thấy ánh mắt đại ca ấy nhìn mình chăm chú.

Hai học tra cúi đầu.

Đầu nổ tung cũng có chỗ tốt của đầu nổ tung, làm kiểu đầu này thì Vạn Vạn Tuế cách 100 cm càng gần. Vậy nên cô không cột tóc lên, kiểu tóc này có thể trực tiếp debut C vị* rock and roll luôn. Đứng trước mặt các bé phụ huynh: "Hiện tại sẽ bắt đầu học, mọi người lật sách giáo khoa trang thứ nhất."

(*) vị trí trung tâm.

Bởi vì không gian phòng có hạn nên số lượng bàn trẻ em của nhà họ Vạn cũng có hạn, hiện tại có được bốn cái bàn này là do ông ngoại của Vạn Vạn Tuế làm mấy ngày nay.

Cho nên Vạn Vạn Tuế không có bố trí bàn giáo viên của mình.

Cô trực tiếp đặt sách giáo khoa lên bụng nhỏ "hơi" ưỡn ra, lúc cô đứng lên thì dồn thành một khối to vịt hạnh phúc rắn chắc.

Phó Sâm thấy được chi tiết này, nhịn không được: "A."

Cô giáo Vạn Vạn Tuế nhạy cảm bắt được âm thanh không hài hòa với lớp học, đứng trước mặt Phó Sâm dù đang ngồi vẫn cao hơn mình, nghiêm túc mở miệng: "Bé phụ huynh Phó Sâm, trò lại a."

Phó Sâm cũng không có ý tứ hối cải. Cô giáo Vạn Tuế nhìn ông một hồi, quay người lấy máy đọc ba Vạn làm cho mình, lấy bút đọc chấm vào hình heo nhỏ trong sách, âm thanh l*иg tiếng của ba Vạn lập tức vang lên: "Haha, haha, haha a."

Phó Sâm cứng đờ, trước kia không biết, hiện tại càng nghe càng thấy... tiếng cười của mình giống với tiếng heo bên trong máy đọc của Vạn Vạn Tuế.

"Không được học tiếng heo kêu." Vạn Tuế tắt máy đọc, nghiêm túc dặn dò bá tổng Phó ưa cười lạnh, sợ ông không hiểu còn nói chậm lại, gằn từng chữ từng chữ một, "Trò. Là. Người."

Phó Sâm biết rõ mình là người mím môi.

"Trò đọc trang thứ nhất đi." Cô giáo Vạn Tuế tha thứ, lập tức cho bé phụ huynh Phó Sâm một cơ hội đền bù khi kêu tiếng heo trong tiết của mình.

Phó Sâm cầm lấy sách giáo khoa, ánh mắt đặt vào trang thứ nhất một chữ cũng không có mà toàn là tranh: ...

Đọc sao?

Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn kế bên ông giương cằm, nhìn Phó Sâm không đọc được một cách đắc ý, giơ tay ngắn lên: Thưa cô, bạn này không biết đọc, em biết, em đọc."

Phó Sâm nhìn bạn nhỏ muốn cướp cơ hội đọc bài học của mình, cắn răng: "Chú biết."

Vạn Vạn Tuế ra hiểu bạn nhỏ Hạ Vị Mãn thả tay xuống. Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không phục nhưng rất biết điều, buông tay.

Phó Tinh Thần ngồi phía sau, môi mím lại thật chặt, đổ mồ hôi vì phụ huynh của mình.

Ánh mắt Phó Sâm rơi vào trang thứ nhất, trên đó vẽ hình gấu nhỏ có bàn tay nhỏ đầy móng vuốt đang che miệng mình.

Đây là ý gì? Phó Sâm cảm thấy hạng mục kế hoạch mấy trăm triệu cũng không khó như cái này.

"Mặt Trời Dài cố lên." Phó Tinh Thần lặng lẽ động viên ba cậu.

"Ba không phải Mặt Trời Dài..." Phó Sâm phản bác được một nửa thì cảm thấy bất lực. Được rồi, ông vẫn nên nghiêm túc ngẫm nghĩ xem đây có ý nghĩa gì, bằng không thì... Ông nhìn lướt qua, quả nhiên cô nhóc rất có điệu bộ đại tiểu thư đang nhìn ông chăm chú, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế ông.

Đôi mắt Phó Sâm trầm xuống. Ông tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng tặng cơ hội cho người ta đâu.

Phó Sâm nhăn mày, nghĩ đến mục đích Vạn Vạn Tuế cho ông học bổ túc là để khoảng cách cha con giữa mình và Phó Tinh Thần gần nhau hơn, cho nên ông kết hợp kinh nghiệm của mình và Phó Tinh Thần, giải thích gấu nhỏ đang che miệng:

"Lúc trước chỉ có gấu nhỏ, không, gấu lớn. Nó cảm thấy để cho người khác nhìn thấy trong lòng nó đang nghĩ gì là một chuyện rất mất mặt, cho nên nó che miệng của mình lại, không để cho mình..." Phó Sâm há mồm, ngại ngại ngùng ngùng nói ra mấy chữ, "Nói ra lời yêu."

Ánh mắt của ông rơi vào gấu to đang che miệng bên dưới, âm thanh nói ra bất giác trở nên dịu dàng: "Con của nó là một chú gấu nghe lời, nhìn thấy ba gấu lớn của mình che miệng lại thì cũng học theo che miệng mình lại. Nhưng mà gấu nhỏ lại không hiểu gấu lớn đang suy nghĩ gì, cũng không hiểu tại sao gấu lớn phải che miệng, vì sao đến giờ vẫn không nói yêu nó."

Phó Tinh Thần ngồi phía sau kinh ngạc nhìn Phó Sâm.

Cậu không nghĩ tới, ba của mình thế mà cũng có "tình yêu" nữa. Gấu nhỏ mà ba nói giống cậu, ba nói rất hay, hay đến mức làm cho cậu bật khóc.

Phó Sâm nhìn xuống, thấy gấu nhỏ thứ ba cũng đang che miệng, trên ngực gấu nhỏ này có một trái tim, trên trái tim có một mũi tên kéo dài ra, mũi tên ấy cũng làm vỡ trái tim.

Phó Sâm càng nói càng thuận, âm thanh lại càng lúc càng thấp đi: "Gấu nhỏ che miệng mình, không dám hỏi gấu lớn. Nó rất tò mò những thứ đó, cũng để ý rất nhiều chuyện. Vậy nên nó chỉ có thể tự mình buồn, tự mình tan nát cõi lòng."

Ra đây chính là thứ Vạn Tuế muốn nói cho ông? Ông bởi vì lòng tự trọng ngu xuẩn, lần lượt dùng sự im lặng để tổn thương trái tim bé nhỏ của Phó Tinh Thần.

Ông ngẩng đầu, nhìn về phía Vạn Vạn Tuế đang dùng bụng nhỏ kẹp sách giáo khoa, trong lòng bộc lộ sự cảm ơn. Thật ra ông không có ngây thơ đến nỗi nghe con mình nói mình không được, liền hoãn lại hội nghị quan trọng tới tham gia lớp bổ túc này.

Thật ra vốn là ông muốn đến đây, chỉ là thiếu một lý do mà thôi.

Quả nhiên lớp bổ túc này không làm cho ông thất vọng.

"Ba..." Phó Tinh Thần cũng cảm động đến rối ren. Cậu nghe được cái Phó Sâm nói chính là chuyện của họ.

Ba của cậu hiểu cậu, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Ngay tại lúc hai cha con Phó Tinh Thần đang cảm động thì Vạn Vạn Tuế lại lắc đầu: "Tuy câu chuyện trò kể rất hay nhưng lại không phải nội dung của trang thứ nhất."

Phó Sâm sững sờ, nhìn Vạn Vạn Tuế đang đi tới chỉ tay ngắn vào gấu lớn thứ nhất đang che miệng: "Che miệng lại là bày tỏ muốn yên tĩnh, suỵt, đây chính là ý nghĩa lời tựa của quyển sách."

Cái này là Vạn Vạn Tuế học theo chị gái học bá của cô, chị của cô nói, trong sách giáo khoa chính thức đều có lời tựa trước bài học đầu tiên.

Nhưng chữ "tự" (lời tựa) này cô không biết viết, vậy nên dùng tranh vẽ để thay thế.

Hư = tự*, đây là bài học đầu tiên Phó Sâm học được của cô giáo Vạn Tuế.

(*) Hư (嘘) là suỵt, đọc là [xū] đồng âm với tự (序) tức đề tựa (của quyển sách), đọc là [xù]

Ông chỉ vào con gấu che miệng thứ hai: "Còn cái này thì sao?"

"Cái này cũng là suỵt suỵt suỵt?(1)." Trên gương mặt nhỏ nghiêm túc của Vạn Vạn Tuế nổi lên hai đám mây hồng nhỏ, "Con muốn đáng yêu một tí."

(1) Nguyên văn: 嘘(序), 嘘(序) 嘘(序). Chỗ nào là 序 (tự) thì mình sẽ chú thích dấu * nha.

Điệp từ, đáng yêu, đứa trẻ ba tuổi rưỡi rất thích.

Đồng ý, Phó Sâm cắn răng tiếp nhận sự giải thích này, ngón tay chỉ con gấu thứ ba che miệng: "Đừng có nói với chú cái này cũng là suỵt*."

Cho dù nhóc ba tuổi rưỡi thì suỵt* suỵt* suỵt* không phải hơi muộn à?

"Đây là nội dung suỵt suỵt, là mong các bé phụ huynh giữ yên lặng." Tay mũm mĩm của Vạn Vạn Tuế từ trái tim trên người gấu nhỏ chuyển sang trái tim tan vỡ, "Nếu không thì trái tim cô giáo sẽ buồn đau tan vỡ."

Cô sợ Phó Sâm nhìn không hiểu, đặt tay mũm mĩm lên ngực mình, sau đó vỡ vụn

Phó Sâm: ...

Vậy nên, mỗi ông đọc như vậy?

Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không buông tha cơ hội cười nhạo đối thủ cạnh tranh: "Hahaha, nội dung đơn giản như vậy cũng không biết, thật sự quá ngốc!"

Phó Sâm cũng hơi mất mặt, mặt không cảm xúc nhưng thùy tai khẽ đỏ.

"Không cho cười ba của tớ!" Phó Tinh Thần chạy tơi, giang tay nhỏ ra bảo vệ Phó Sâm.

Phó Sâm nhìn đứa con trai hiếu thảo bảo vệ mình, khóe môi chậm rãi công.

"Ba ba của cậu không đọc được nên rất ngốc." Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không hề sợ Phó Tinh Thần, giương cằm nhỏ lý lẽ hùng hồn, "Sách giáo khoa đơn giản như vậy, tớ nhắm mắt lại cũng có thể đọc cho các cậu nghe được!"

Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn vừa khoe khoang xong thì đối mắt với Vạn Vạn Tuế, chột dạ nấc một cái.

"Bé phụ huynh Hạ Vị Mãn, đọc trang thứ hai." Cô giáo Vạn Tuế lương thiện đáp ứng từng nguyện vọng các bạn nhỏ bày tỏ, "Nhắm mắt lại."

Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn: Nấc.