Quốc Vương Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 29. Thú con nhân vật phản diện đầu hàng

Ung Ân nắm chặt ly thủy tinh trong tay, rất lâu sau mới hơi lạnh lùng trả lời: "Tớ không biết."

Ung Ân trả lời xong cả buổi cũng không nghe thấy âm thanh bên tai, ngẩng đầu nhìn lại thì đã không biết Vạn Vạn Tuế cầm ở đâu ra một cái kính lúp, đang dí lại gần để xem cậu.

Bên dưới kính lúp là đôi mắt to vô cùng sáng.

Còn nháy nháy nữa.

Ung Ân bị dọa sợ, vội vàng lui về: "Cậu, cậu đang làm gì vậy?"

"Quan sát." Vạn Vạn Tuế trông như thám tử nhỏ đang giơ kính lúp, giọng điệu chắc nịch bình tĩnh nói ra kết luận sau khi quan sát, "Cậu đang nói dối."

Gương mặt nhỏ của Ung Ân thoáng chốc ửng hồng. Cậu không hiểu vì sao Vạn Vạn Tuế biết cậu nói dối. Bởi vì kinh nghiệm nói dối chưa đủ nên cậu chỉ có thể đấu tranh vỏn vẹn 0.1 giây rồi nói ra sự thật: "Tớ biết", cố gắng kéo lại nhân phẩm, "Nhưng tớ không muốn nói cho cậu biết."

Vạn Vạn Tuế buông kính lúp, xụ mặt rồi lẳng lặng nhìn cậu, làm ra vẻ lạnh lùng với Ung Ân.

Thật lâu.

"A." Vạn Vạn Tuế mặt không cảm xúc phát ra tiếng cười lạnh, chậm rãi vén tay áo lên.

"Cậu, cậu không được qua đây." Ung Ân tưởng Vạn Vạn Tuế muốn đánh cậu nên liên tục lùi về sau sofa, biểu cảm càng ngày càng dữ dội, nhưng đôi mắt lại càng ngày càng phiếm hồng.

Vạn Vạn Tuế lạnh lùng tiến lại gần, Ung Ân hung dữ trừng mắt nhìn Vạn Vạn Tuế: "Cậu không nên ép tớ..."

Cậu vừa mới nói một nửa thoại thì Vạn Vạn Tuế đã ra tay.

Bàn tay mũm mĩm tàn nhẫn chuẩn xác, không cho phép Ung Ân trốn tránh, dừng lại dưới cánh tay của cậu nhẹ nhàng gãi gãi.

Ung Ân trước đó một giây còn hung dữ như thú nhỏ giờ lại run rẩy mềm nhũn ngã xuống sofa.

"Nói hay không?" Gương mặt nhỏ của Vạn Vạn Tuế đen lại, còn đáng sợ hơn cả vai ác trong phim.

"Không..." Thú nhỏ nhân vật phản diện trong hiện thực có ý đồ thà chết cũng không chịu khuất phục trong "cực hình" này.

"A." Vạn Vạn Tuế lại đọc chữ này rõ lên lần nữa.

Thú nhỏ nhân vật phản diện tự hào rằng mình làm chủ được bản thân. Nhưng 0.5 giây sao thì gương mặt nhỏ ấy lạnh lùng lại, cực kỳ có tôn nghiêm mà đầu hàng.

Vạn Vạn Tuế cầm số điện thoại của ba Ung Ân lon ton chân ngắn chạy đi mượn điện thoại ông ngoại. Lúc cô bé trở lại thì không thấy bóng dáng của Ung Ân trên sofa nữa rồi.

Vạn Vạn Tuế đứng ở chỗ Ung Ân biến mất, suy nghĩ một Ung Ân lớn như thế đi đâu mất rồi.

"Vạn Tuế, chị đưa bạn học của em lên phòng em rồi." Vưu Giai đi từ trên lầu xuống, "Hai đứa tự chơi đi, chị đi học đây."

"Dạ." câu đố người bạn biến mất đã được giải. Vạn Vạn Tuế bước chân ngắn như ninja nhỏ chạy lên lầu, lên được một nửa thì lại chạy xuống, y hệt một cơn gió thoảng qua. Cô bé trải khăn choàng lên sofa, sau đó chạy khắp nơi, lấy vốn liếng đồ ăn vặt của mình từ các góc hẻo lánh trong nhà.

Đồ ăn trong khăn choàng nhanh chóng chất thành núi. Vạn Vạn Tuế lại ôm một bình nước trái cây lớn, cuối cùng cột bốn góc khăn lại, vác trên cơ thể nhỏ xíu chạy lên lầu.

Kiễng chân mở cửa, Vạn Vạn Tuế đặt đồ ăn vặt lên phục vụ trước mặt Ung Ân đang ngồi trên giường.

Cho tới bây giờ Ung Ân cũng chưa từng nhìn qua nhiều đồ ăn vặt như vậy, đôi mắt không kiềm chế được mở to.

Đồ ăn vặt dự trữ ở nhà họ Vạn rất phong phú, còn có rất nhiều loại thoạt nhìn là lạ, không giống đồ ăn vặt lắm. Ví như túi đồ ăn vặt lớn trong phòng ba mẹ Vạn được đựng trong bao thức ăn gia súc, Ngô Hoàng thì giấu trong giá sách còn Vưu Giai thì cất trong một hộp nhìn như rương sách luyện tập.

Vạn Vạn Tuế rất hào phóng đẩy những đồ ăn vặt này và nước trái cây về bên kia cho Ung Ân: "Ăn ngon uống ngon."

Ung Ân ngây người một hồi, sau đó mấp máy môi mở miệng, quay đầu đi: "Tớ không thích ăn đồ ăn vặt."

Lúc này Vạn Vạn Tuế cũng không miễn cưỡng Ung Ân. Cô bé tự mở nước trái cây ra, sau đó lấy một cái kính kỳ quái đeo lên mũi. Ung Ân liếc qua động tác kỳ quái của cô bé, nhịn không được quay đầu lại nhìn. Cậu phát hiện trên kính mắt đó còn có hai cái ống hút, Vạn Vạn Tuế ngậm một đầu ống hút trong miệng mình còn đầu kia vẫn được đặt trong bình nước trái cây.

Mặt cô bé không cảm xúc uống một ngụm, kính mắt trong suốt từ từ biến thành nước trái cây đầy màu sắc.

Ung Ân xem đến mê mẩn, lông mi cong vυ't chớp chớp, đáy mắt không kiềm được chảy ra hâm mộ và tò mò.

Vạn Vạn Tuế tự mình uống một hồi, sau đó lại lấy một ống hút kính mắt tương tự đưa đến trước mặt Ung Ân. Ung Ân nhìn chằm chằm vào kính mắt thú vị ấy rất lâu, sau đó cậu vất vả ép buộc mình quay đầu đi: "Tớ không."

Vạn Vạn Tuế cũng không rút tay mũm mĩm lại.

1.2 giây sau, ý chí cứng cỏi của thú nhỏ nhân vật phản diện không như bình thường mà hút nước trái cây bằng ống hút kính mắt. Gương mặt nhỏ lạnh lùng nhưng trong lòng lại nở hoa, uống cực ngon miệng.

Vạn Vạn Tuế uống nước trái cây một hồi sau đó cầm điện thoại của ông ngoại lên, dựa theo số điện thoại mà Ung Ân đưa cho cô ấn phím.

Thoạt nhìn Ung Ân như không hề để ý nhưng thực tế lại đang nhìn lén Vạn Vạn Tuế. Bởi vì quá hồi hộp nên bên trong ống hút kính mắt không có giọt nước trái cây nào. Cậu biết rõ, hẳn là Ung Thế Trầm còn không có thời gian nghe điện thoại, nhưng cậu cũng không nhịn được chờ mong...

Ít nhất, nếu Ung Thế Trầm nghe tin cậu bị bảo mẫu vứt bỏ sẽ trở về xem cậu đang ở đâu chứ?

Điện thoại nhanh chóng được nối máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của người đàn ông: "Chào ngài, xin hỏi ngài tìm tổng giám đốc Ung có chuyện gì không?"

Vạn Vạn Tuế cũng không biết cái gì gọi là mập mạp*, nhưng cũng không ngại nói chuyện với người bên kia.

(*): tổng giám đốc Ung (Ung tổng)- 雍总 đồng âm với mập mạp- 臃肿

Cô bé nghiêm túc mở miệng: "Chú là ba ba của Ung Ân ạ?"

Thư ký của Ung Thế Trầm nghe ra được phía bên kia là một đứa con nít. Tuy trong giọng nói lại mờ mờ lộ ra khí chất đại ca giống ông chủ của ông, nhưng âm thanh lại non nớt, tựa như em bé vậy. Ông nghĩ đây là trò đùa dai, vừa muốn cúp máy thì lại nghe đầu dây bên kia gằn từng tiếng một:

"Ung Ân đang ở trong tay con."

Thư ký mở to mắt, trái tim bị dọa đến nhảy lên. Ông triển khai sức tưởng tượng, chẳng lẽ con trai của ông chủ bị bắt cóc rồi hả? Bọn cướp dùng máy biến âm cho nên giọng nói mới giống con nít?

Tưởng tượng xong thư ký cũng không hề chậm trễ, ông cân nhắc đến tính quan trọng, sau đó cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp giơ điện thoại lên xông ngay vào văn phòng của Ung Thế Trầm. Ông đưa điện thoại cho ông chủ đang ký tài liệu: "Tổng giám đốc Ung, con trai của ngài hình như bị bắt cóc rồi! Đây là điện thoại của bọn bắt cóc! Hắn ta nói rằng cậu út đang trong tay hắn!"

Trong đầu thư ký tự động hình dung bọn bắt cóc này cực kỳ hung ác, hình tượng cao lớn mạnh mẽ. Tuy không phải là con của ông gặp chuyện không may, nhưng trái tim của ông cũng bị kéo lên cao.

Ung Thế Trầm không hề bối rối như thư ký của mình. Ông chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn kỹ thư ký, xác định rằng không phải nói đùa thì mới nhận điện thoại: "Tôi là ba của Ung Ân, anh* nói rằng hiện tại Ung Ân đang trong tay anh à?" Ông vừa nói vừa viết tờ giấy "Kêu bảo mẫu của Ung Ân nghe điện thoại." cho thư ký.

(*): Vì trong tiếng Trung chỉ có nhân xưng wo-ni. Nên ở đây mình canh theo ngữ cảnh để chuyển ngữ nha. Đoạn đối thoại này mọi người có thể hiểu như "ông nói gà bà nói vịt" cũng được.

Thư ký vội gật đầu, đi qua một bên gọi điện.

Ung Thế Trầm lâu nay làm người đứng đầu, dù chỉ là âm thanh thôi thì cũng tràn ngập uy nghiêm.

Nhưng Vạn Vạn Tuế càng uy nghiêm hơn ông: "Đúng vậy."

"Tôi muốn nghe giọng của thằng bé." Ung Thế Trầm cười lạnh một tiếng, bình tĩnh giao tiếp với bọn bắt cóc.

Ba ba của Ung Ân muốn nghe giọng của Ung Ân? Vạn Vạn Tuế cảm thấy yêu cầu của ba ba Ung Ân có hơi kỳ, tuy nhiên vẫn đáp ứng ông. Cô bé đưa điện thoại cho Ung Ân: "Ba ba của cậu muốn nghe giọng cậu."

Ban đầu Ung Ân thấy lời Vạn Vạn Tuế vừa nói cơ hơi quái quái, không giống như là tìm ba của cậu để mở họp con cái.

Nhưng cô lại nói đúng, cậu đang trong tay cô mà.

Hơn nữa Vạn Vạn Tuế nói chuyện rất tốt, vậy mà thật sự gọi được Ung Thế Trầm nghe máy, Ung Thế Trầm còn muốn nghe giọng của cậu cơ.

Trong lòng Ung Ân rất vui vẻ nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài, cậu mất tự nhiên tránh sang một bên nữa: "Tớ không muốn nói chuyện với ông ấy."

Ung Thế Trầm nghe được giọng của Ung Ân, sau đó lại thấy thư ký khoa tay múa chân rằng "bảo mẫu không nghe máy", giọng điệu ông trầm xuống: "Anh muốn thế nào?"

Ông suy nghĩ cực nhanh. Phân tích lấy thân phận của bọn bắt cóc, từ những người họ hàng ngu ngốc ngấp nghé tài sản của mình; đến đám đối thủ cạnh tranh với ông từ xưa đến nay tới máu chảy đầu rơi; thậm chí ông còn nghĩ đến liệu có phải kẻ thù âm thầm thuê sát thủ chuyên nghiệp, bắt cóc Ung Ân chỉ là để ngụy trang, thật ra là muốn dẫn ông đến đó.

Ung Thế Trầm nín thở tập trung, chờ bọn bắt cóc đưa ra điều kiện gì đó, từ đó sẽ tìm dấu vết bọn bắt cóc để lại rồi xác minh thân phận từng đứa. Sau đó ông lại suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

Thế là ông nghe được, trong loa, âm thanh bé con nghiêm nghị nói: "Tớ muốn mở họp con cái cho cậu mà."

Tổng giám đốc Ung, người đã suy nghĩ đến chuyện dùng kế trong kế với bọn bắt cóc, lưỡi câu đưa ra bắt cá to sau màn, xong xuôi một mẻ hốt gọn kẻ thù:...

"Càng quấy!" Ung Thế Trầm cảm thấy mình đã lãng phí tình cảm ném di động cho thư ký, "Cậu không hiểu trò đùa của đám con nít sao?"

Thư ký nhanh nhẹn gian ôm lấy điện thoại, cúi đầu nhận lỗi: "Thật xin lỗi, tổng giám đốc Ung. Tôi nghe đến chuyện đang giữ cậu út thì có hơi lo lắng..."

"Đi ra ngoài." Ung Thế Trầm lạnh giọng quát.

Trợ lý đi ra ngoài ngay, nhưng trước khi đóng cửa vẫn hơi do dự một chút: "Tổng giám đốc Ung, bảo mẫu của cậu út không nghe máy, liệu..."

"Đi ra ngoài!" Ung Thế Trầm nghĩ đến nửa hàng mục trong tay còn chưa xử lý, lãng phí thời gian vô ích như vậy ông rất bực bội, "Hiện tại chuyện quan trọng nhất trong công ty không phải cậu rõ nhất sao? Đem ra mấy chuyện nhỏ này phiền tôi nữa, biến ngay cho tôi!."

Thư ký bị dọa rụt đầu lại, cuống quýt đóng cửa. Ông cúi đầu chuẩn bị cất điện thoại thì phát hiện ra chưa cúp máy.

Điện thoại ông ngoại Vạn Vạn Tuế dùng là điện thoại cổ, âm thanh rất lớn. Dựa theo việc Ung Thế Trầm gào lên với thư ký mà nói thì Ung Ân nghe được toàn bộ rồi.

Không sao đâu, bố của cậu không hề quan tâm cậu, cậu biết từ lâu rồi mà. Ung Ân cắn răng nhỏ, trong lòng rất đau xót nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Theo lý thuyết, thư ký sẽ rất giận nhóc con trong điện thoại hại ông bị Ung Thế Trầm mắng. Nhưng ông có cảm giác, cảm thấy rằng, chuyện bảo mẫu của Ung Ân không nghe điện thoại không đúng lắm.

Tuy nhiên với tư cách một người thư ký, ông cũng không tiện nhúng tay vào chuyện của nhà họ Ung.

Thư ký nắm thành quyền, ông xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn soạn ra một dãy số, gửi cho bạn nhỏ bắt cóc:

Nếu như cậu út Ung Ân có chuyện không thể giải quyết, có thể tìm thử anh trai của Ung Ân để nhờ giúp đỡ, số điện thoại của cậu ấy là...

Tuy cảm tình của cậu hai với cậu út không được tốt lắm, nhưng mà, hai người họ dù sao cũng là anh em ruột. Nếu cậu út thật có chuyện, cậu hai chắc chắn không thờ ơ lạnh nhạt đâu.

Thư ký cầm điện thoại trong tay mà thấp thỏm không yên, không biết mình làm đến tận đáy tận nguồn như vậy rồi có tốt hay không.

Anh trai? Vạn Vạn Tuế nhìn tin nhắn thư ký gửi đến. Cô bé suy nghĩ một lát, cảm thấy anh trai cũng được.

Cũng là phụ huynh của Ung Ân mà, có thể mở họp con cái rồi.

Nghe Vạn Vạn Tuế nói muốn tìm anh trai mở họp con cái, Ung Ân lập tức lắc đầu: "Không được, anh tớ sẽ không đến đâu. Hơn nữa, anh ấy, anh ấy rất dữ, sẽ mắng con nít.