Ngô Mạn Lị là một nữ sinh lớp 12, cô tóc dài bay bay, da như noãn ngọc, cô là hoa khôi của trường cấp ba.
Hôm nay bởi vì được chủ nhiệm lớp dạy bảo nên tiết tự học buổi tối tan đã vào gần 12 giờ.
“Không biết có thể đuổi kịp được chuyến xe cuối về nhà hay không…”
Ngô Mạn Lị ôm cặp sách, đôi chân dài hấp tấp chạy về phía cửa. Dọc theo đường đi mỹ mạo của cô vẫn không hề thay đổi chút nào, đôi vυ' ngạo mạn lắc qua lắc lại kia vô cùng gây sự chú ý, cho dù cách chiếc áo thun đồng phục bằng lụa màu trắng vẫn có thể ve vãn một đám nam sinh thèm đỏ mắt.
Đứng ở trên đài ngắm trăng trong chốc lát, Ngô Mạn Lị thấy chiếc xe bus số 12 quen thuộc từ xa chạy tới, cô hưng phấn đi qua, xoát thẻ giao thông công cộng rồi lên xe.
Đèn xe bus màu vàng nhạt chiếu sáng con đường duy nhất đi thông trường học ngoại thành về nội thành, hai bên vành đai xanh cao lớn đều biến mất trong màn đêm lặng lẽ không bến bờ bên ngoài.
Cũng có lẽ là bởi vì trời quá tối nên khiến Ngô Mạn Lị không có thấy rõ biển số xe, cô lên nhầm xe bus số 13, mà chiếc xe bus số 12 cô chờ đã sớm về tới nội thành rồi.
Số 13, chỉ là tồn tại truyền thuyết hương diễm trong miệng đám đàn ông — giao thông công cộng du͙© vọиɠ.
Tìm cái vị trí ở cửa sổ ngồi trong chốc lát, Ngô Mạn Lị dần dần cảm thấy không được thích hợp cho lắm, khi lên xe có nhìn thoáng qua mặt chú tài xế, cũng không phải người nào cô quen thuộc.
Nhìn quanh bốn phía cô phát hiện, cô ngồi vị trí giữa của xe, cô nghiêng về phía trước có một người đàn ông mặc tây trang cầm theo cặp công văn, giống như mới vừa xong ca đêm lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mà phía trước mặt cô có một chàng trai trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, giống như mới vừa đi lữ hành xong phải về nhà, chiếc áo khoác cao bồi trông có vẻ phong trần mệt mỏi, còn cõng chiếc ba lô da trâu nặng trĩu mang chiếc tai nghe chụp đầu đắm chìm ở trong thời gian của chính mình.
Ngô Mạn Lị không dám quay về phía sau xem, thời điểm cô lên xe có nhìn lướt qua, phía sau hình như còn có mấy người nhưng trừ bỏ chính mình thì đều là những người đàn ông tràn đầy hormone, cái này làm cho cô có chút sợ hãi.
Hai bên đường giờ phút này cũng có chút không thích hợp lắm, vốn dĩ hẳn là có đèn đường sáng ngời nhưng ở tối nay toàn bộ tắt ngúm, trừ bỏ chút không gian đèn xe bus có thể chiếu sáng tới hoàn toàn không nhìn ra được phương hướng mà chiếc xe bus muốn đi.
“Bác tài, tới trung tâm thành phố rồi sao?”
Thanh âm mềm mại cũng không có đổi lại được câu trả lời của bác tài xế lạnh lùng, không khí trầm lặng hai giây.