Mọi người đều nói ông cụ Triệu mệnh khổ, vợ ông vì khó sinh mà chết, mà đứa con trai duy nhất của ông Triệu vào lúc cháu gái được 1 tuổi nɠɵạı ŧìиɧ với một kỹ nữ bên ngoài, con dâu kêu trời khóc đất, cuối cùng thắt cổ tự sát. Ông cụ Triệu này thời trẻ uy phong, ai biết sau khi lớn tuổi rồi lại rơi vào kết cục như vậy, Sau lần náo loạn đó, chuyện làm ăn của Trà trang nhà ông bắt đầu gặp khó khăn.
Qua mấy năm, Trà trang của ông Triệu suy sụp. Cuối cùng chỉ có thể dẫn theo cháu gái lên gần mảnh đất trồng trà của mình ở trên núi để sinh sống. Chính mình không làm ông chủ được mà chỉ có thể cung cấp hàng hóa, hai ông cháu tự cấp tự túc, cũng coi như tự tại.
Lúc mà ông Triệu vừa bán xong trà trong vườn thì một tiếng nói thanh túy của thiếu nữ vang từ xa tới gần lọt vào lỗ tai ông.
“Ông nội ! Ông nội! Đại Hoàng sinh rồi!”
Chỉ thấy một thiếu nữ thắt hai bím tóc, mặc chiếc áo vải thô chạy như bay tới đây, trong mắt ngăn không được hưng phấn và vui sướиɠ.
Ông Triệu ngừng động tác trong tay.
Chỉ chốc lát sau thiếu nữ đã chạy tới bên cạnh ông Triệu, bắt lấy cánh tay ông nội: “Ông nội! Mau đi xem một chút đi! Đại Hoàng sinh được một ổ nhóc con!”
Nhìn đứa cháu gái tự tay mình nuôi lớn, từ lúc ban đầu thiếu dinh dưỡng nặng đến lúc mượt mà đáng yêu như bây giờ, trong lòng ông Triệu không khỏi cảm khái, con bé này từ nhỏ không cha không mẹ, cũng là cái mệnh khổ. Hiện giờ đều đã 12 tuổi rồi, là thời điểm nên thu xếp tìm cho cô một người trong sạch mới được.
“Lan Lan, cẩn thận nhìn đường một chút!” Cứ nghiêng ngả lảo đảo thế này lỡ như quăng ngã làm sao bây giờ?
Thiếu nữ cười tươi đẹp: “Đi thôi ông! Cùng đi nhìn xem!”
Nói xong Lan Lan bám lấy cánh tay ông nội, chạy vội về hướng nhà mình.
Đại Hoàng là chó nhà bọn họ, cɧó ©áϊ, Lan Lan vô cùng thích, ngày nào cũng chơi đùa với nó.
Ông Triệu nhìn nụ cười tươi đẹp của cô, đôi mắt cười cong như trăng non, mũi đĩnh kiều, cái miệng nhỏ chúm chím như anh đào, gương mặt trắng nõn, nghĩ thầm cháu gái nhà mình thật nẩy nở, tập hợp hết ưu điểm của con trai và con dâu mình lại, hai người kia làm sao lại nỡ vứt bỏ con bé chứ?
Trái tim ông Triệu thắt lại, cầm lòng không đậu sờ sờ đầu Lan Lan.
Thiếu nữ quay đầu lại, thấy mắt ông nội giường như ứa lệ mới lo lắng hỏi: “Ông nội làm sao vậy?”
Nói xong cầm bàn tay ông nội đặt trên đỉnh đầu mình xuống nắm trong lòng bàn tay, sau đó vuốt ve bàn tay to thô ráp nhưng hữu lực ý đồ an ủi ông mình.
“Tuy rằng Lan Lan không cha không mẹ nhưng Lan Lan còn có ông nội. Lan Lan muốn mãi mãi được ở bên ông nội!” Thiếu nữ ngẩng gương mặt lên, trong cặp mắt to ngập nước kia tràn đầy kiên định.
Ông Triệu ngẩn ra, trái tim nhảy thình thịch, dưới lòng bàn tay là làn da mềm mại bóng loáng hoàn toàn tương phản với làn da thô ráp ngăm đen của mình.
Lan Lan thấy ông nội không nói gì, không cao hứng mà bĩu môi, mạnh mẽ ôm lấy vòng eo ông nội: “Vì sao ông nội không nói lời nào?”
Ông Triệu cả kinh, vốn định kéo thiếu nữ từ trong lòng ngực ra, ai ngờ thiếu nữ lại ôm càng chặt thêm.
Ông Triệu thở dài một hơi: “Được được, chỉ là ông nội vui vẻ, Lan Lan là cô gái trưởng thành rồi.”
“Hì hì, cháu biết ông nội tốt nhất với cháu.” Lan Lan cười nhưng không có tránh thoát ra.
Sớm mấy năm ông Triệu còn thường xuyên ôm cháu gái nhà mình đi tới đi lui trong ruộng trà, nhưng mấy năm nay cô gái càng ngày càng lớn, thân mình cũng nẩy nở, nào còn có thể ấp ấp ôm ôm như vậy.
Nhưng mà cũng chẳng có biện pháp trong chốc lát được.
Ông Triệu cười bất đắc dĩ.