Đài Loan, mùa thu.
Vừa bắt đầu bước sang mùa thu, ban đêm ở Đài Loan đã có chút lạnh, đứng ở cửa siêu thị, bên trong bật điều hòa ấm áp cùng trên đường đen như mực rét lạnh hình thành một bức tranh đối lập. Đằng sau lưng, người đến người đi náo nhiệt, trước mặt, cảnh tượng vội vàng và rét lạnh.
Nhìn hai túi đồ vật to ở mặt đất, Lâm Thanh Thanh thở một hơi dài. Bản thân cô luôn là như vậy, so với cách ít ngày là phải đi siêu thị một chuyến, cô thà rằng giống như bây giờ, mua sắm thật nhiều một lần mỗi tuần, sau đó cả tuần đều không cần đi ra, duy nhất không ổn chính là —— đồ vật của lần mua sắm này rất nhiều, thật sự quá lớn!! Hai cánh tay nhỏ của cô cùng kiếp trước giống nhau như đúc, đồ vật vượt qua hai cân thì liền nhấc không nổi! Tuy rằng hai năm vừa qua cô sống như vậy, nhưng bi kịch chính là cô vẫn không thể luyện thêm được một chút sức lực nào, như cũ vẫn trắng trắng mềm mại yếu ớt.
Nếu là nữ sinh khác thì cô ấy có lẽ sẽ rất vui vẻ, đổi lại ở hai năm trước, cô cũng sẽ rất vui vẻ, chính là, hiện tại Lâm Thanh Thanh không vui, một em gái Lâm mảnh mai chỉ có thể tồn tại ở tiểu thư ở những gia đình hạnh phúc, còn như cô, chỉ có thể không ngừng biến mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức người khác không dám dễ dàng bắt nạt cô, rốt cuộc, có thể bảo vệ Lâm Thanh Thanh cũng chỉ là chính bản thân cô.
Lắc lắc đầu, có cái gì tốt để nghĩ đâu? Sau khi khai giảng ở trường học, bản thân lại bị đả kích một lần, gần nhất trong đầu càng rối loạn, nếu trước kia còn có ý muốn sinh hoạt thật tốt, hiện tại liền suy nghĩ này đều bắt đầu hoài nghi…… “Ai ——” lại thở dài một hơi, gõ gõ đầu, không nghĩ không nghĩ, nghỉ ngơi đủ rồi, cần phải đi. Duỗi tay nhắc lên hai túi nilon to, một túi là đồ ăn cùng nguyên liệu,túi còn lại là bánh mì khoai lát linh tinh… đồ ăn vặt.
“Xôn xao ——” có thể là trên đường từ quầy thu ngân tới cửa không nghỉ ngơi, tay trái không thường xuyên rèn luyện đã chết lặng, chỉ bắt được một bên túi liền trực tiếp xách lên, sau đó…… Một túi rau dưa, thịt, hải sản cứ như vậy hoa lệ lệ mà rải đầy đất. Lâm Thanh Thanh có chút há hốc mồm, ngơ ngác mà nhìn đống đồ vật trên mặt đất, xung quanh người đến người đi, không có ai chú ý tới mọi chuyện phát sinh với nữ sinh còn đặc mặc đồng phục ở một góc.
Trong lòng đột nhiên có bốc hỏa một chút, lại có chút ê ẩm. Tuy rằng những ngày như này, bản thân mình đã trải qua hai năm, chính là cô vẫn không thể đủ vô cảm mà tiếp thu, một người mua đồ ăn, nấu cơm, quét tước, ngủ, một người đi học, tan học, một người tự lập ra kế hoạch như thế nào đuổi đi những người tham lam đối với tài sản của mình, kế hoạch ngày mai nên như thế nào trải qua. Khi vui vẻ, một người; khi buồn đau, một người; khi có khó khăn, một người; khi cô đơn bất lực, một người…… Cô cho rằng chính mình đã hết hy vọng, cũng không oán giận, chính là hiện tại, nhìn hai túi đồ vật to này, nhìn rải đầy đất đồ ăn, tâm đã sớm chết lặng của cô vì cái gì lại bắt đầu trở nên đau đâu?