Quy Hồn Tục

Chương 8: CHƯƠNG 8

Bạch Thứ Vị nhe răng nhếch miệng, những cái gai nhọn như kim sắt kia đều hướng Lộ Vô Quy đâm tới.

Lý Tố Hoa sắc mặt đại biến, la lên một tiếng: "Bạch nãi nãi dừng tay!"

Du Thanh Vi kêu lên: "Tiểu muộn ngốc cẩn thận!"

Lộ Vô Quy vừa cột miệng túi xong liền nghe Du Thanh Vi kêu cô cẩn thận, cô khó hiểu nhìn về phía Du Thanh Vi: "Có chuyện gì...." lời còn chưa nói xong liền cảm giác được bên trong sương mù quỷ có cái gì đang lao ra, từ bốn phương tám hướng bay đến đâm hết vào người cô, đau đến cô "A---"hô to lên một tiếng.

Sắc mặt Du Thanh Vi nháy mắt trở nên tái nhợt, hét lên: "Tiểu muộn ngốc!" Nàng vội chạy về hướng Lộ Vô Quy, vừa bước vào phù trận liền có quỷ hướng nàng nhào tới, Du Thanh Vi sợ phù ấn của quạt Thái Cực càn khôn đánh trúng Lộ Vô Quy nên không dám triển khai quạt xếp, nàng lấy ra mười hai lá bùa tụ dương, đem toàn bộ bùa đốt hết, dùng dương khí bức lui đám quỷ.

Sắc mặt Lý Tố Hoa đã hoàn toàn thay đổi, kêu lên: "Bạch nãi nãi, ngươi làm cái gì vậy?" Mọi người đều đang nhìn, ngươi hướng Yêu Linh của nhà người ta động thủ, ngươi đây là đang kiếm chuyện phải không?

Bạch Thứ Vị cười hắc hắc nói: "Ngượng ngùng, ngộ thương!"

Tả Tiểu Thứ mắng: "Con mẹ nó chứ ngộ thương!"

Lộ Vô Quy đau đến một trận hoảng hốt. Cô cảm thấy nếu bản thân không có ngọc trấn hồn bản mệnh và Li Long bát quái bàn hộ thân, khẳng định lúc này đã tán thành sương mù quỷ, liền hình người đều không tụ được. Khi cô phục hồi lại tinh thần thì thấy Du Thanh Vi đã đứng cạnh bên đỡ lấy cánh tay cô, gấp gáp hỏi: "Tiểu muốn ngốc, em có sao không?" Cô nhìn Du Thanh Vi quan tâm mình như vậy, nháy mắt liền không thấy đau nữa, vui vẻ cười nói: "Không có việc gì." Dứt lời liền thấy cả người đau xót, những cây gai nhọn kia đâm trên người làm cô đau đến mức trước mắt tối sầm. Gai này giống như chuyên dùng để khắc quỷ, dù cho cô có ngọc trấn hồn bản mệnh hộ thân, cũng vô cùng đau đớn.

Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy đau đến mặt đều nhăn thành một đoàn, vội nói: "Em đừng nhúc nhích, để chị giúp em rút ra." Nàng dùng tay nắm lấy một cây gai, rút ra bên ngoài, kết quả cây gai đó đột nhiên dùng sức chui vào sâu hơn, nháy mắt đâm xuyên qua cánh tay của Lộ Vô Quy! Mồ hôi trên trán Du Thanh Vi đều tuôn ra, phẫn nộ vô cùng, nàng lạnh giọng quát lên: "Tiểu muộn ngốc, bảo mệnh quan trọng!"

Chỗ ngồi phía trên cùng, một ông lão tóc bạc lập tức đứng lên hét lớn: "Bạch nãi nãi dừng tay!"

Lộ Vô Quy đau đến cả người run run, cảm thấy quỷ khí cùng quỷ lực trong cơ thể đều theo mấy cây gai này trào ra ngoài. Gai này đang rút ra quỷ lực của cô! Cô nghe được Du Thanh Vi nói bảo mệnh quan trọng, lập tức mặc kệ những chuyện khác, dưới chân dẫm một bước, đứng ở vị trí Thái Cực âm dương, khởi tay đánh ra một đạo Thái Cực ấn trấn thân, trong miệng cao giọng niệm: "Dưới chân Thái Cực khởi bát quái, thân phụ âm dương khởi càn khôn, vạn vật quy nguyên, vạn pháp quy nhất, Thái Cực vô cực, âm dương mượn pháp! Sắc!" Theo tiếng niệm của cô, bát quái đồ dưới chân bay lên lấy lôi đình vạn quân chi thế hợp nhất với Thái Cực ấn, cô giơ tay lên chuẩn bị đánh một ấn về phía con nhím trụi lông kia, nhưng nhìn thấy con nhím kia đang ngồi trên vai người khác, liền có chút do dự. Cô nghĩ đến trong thôn cô sống nếu đánh chết chó, chết gà nhà người khác thế nào cũng bị chủ của chúng nó tìm đến cửa, nếu cô đánh chết con nhím tinh nhà người ta khẳng định sẽ chọc phiền toái cho Du Thanh Vi. Cô nghĩ nghĩ, thu lại Thái Cực ấn tính đập chết con nhím tinh, hóa thành đạo Thái Cực ấn trấn thân. Cô sợ nhím tinh Bạch Thứ Vị lại đâm lén mình, lấy Thái Cực ấn khóa chặt chẽ toàn bộ gai nhọn của nó, nhanh chóng rút những cái gai sắp đâm cho cô thành con nhím này ra.

Cô rút ra một cây liền bẻ gãy một cây. Cô bẻ gãy một cây con nhím liền kêu thảm một tiếng, nó còn quay sang kêu cô: "Dừng tay!"

Lộ Vô Quy tâm nói: "Ta mới không dừng tay. Thời điểm ngươi đâm ta nhiều người kêu ngươi dừng tay ngươi cũng có dừng đâu!" Cô không những không dừng tay, mà còn nhổ giống như nhổ lông gà, một hơi đem mấy cây gai trên người nhổ xuống hết rồi bẻ gãy ném xuống đất, tốc độ mau đến mắt thường đều không nhìn rõ được động tác.

Trên người Bạch Thứ Vị không ngừng chảy ra những giọt máu như hạt châu, giống như vừa mới bị người nhổ trụi hết gai.

Ông lão tóc bạc vừa mới khiển trách Bạch Thứ Vị xông lên muốn ngăn cản nó thương tổn Lộ Vô Quy, kết quả vừa mới chạy đến bên cạnh Bạch Thứ Vị mất chưa tới hai phút thời gian, tình huống đã nghịch chuyển điên đảo, con nhím tinh nhà ông ta đang liều mạng kêu thảm, cả người không ngừng đổ máu.

Trong lúc ông lão kia chạy đến, Lộ Vô Quy nhổ đến càng nhanh. Hai tay cô cùng hành động, những cây gai dài hơn 15cm thì dùng tay nhổ, những cây khác ngắn hơn thì dùng quỷ lực bức cho văng ra rồi nắm lấy, dùng quỷ lực nghiền thành bã ném xuống đất.

Cô nhìn thấy ông già tóc bạc kia nhìn mình, liền đem cây gai cuối cùng nhổ xuống nghiền nát, vứt cặn bã, phủi phủi tay dính bụi bẩn, rồi nhìn bốn phía xung quanh, mấy con quỷ đều đã trốn không thấy bóng dáng đâu. Cô leo lên cái ghế sofa lúc trước đặt cạnh hoạch nhìn vào trong hoạch, lũ quỷ đều chen chúc trốn trong này. Bên trong hoạch có rất nhiều quỷ, nhiều con còn bị những con khác gặm xé. Những con quỷ bị gặm kia hình như là quỷ trong mười tám mặt trận kỳ. Lộ Vô Quy phỏng chừng là có người thả quỷ trong mười tám mặt trận kỳ kia ra để đối phó với quỷ trong hoạch, kết quả ngược lại bị mấy con quỷ trong hoạch chộp tới làm cơm ăn.

Ba con đại quỷ kia vừa gian vừa giảo, phỏng chừng là sợ bị cô bắt được nên đều trốn xuống đáy hoạch, lấy những con quỷ khác chắn phía trên.

Lộ Vô Quy bị mấy con quỷ này cào hỏng hết một bộ quần áo, bộ quần áo mới vừa mặc lại bị con nhím kia đâm cho thủng đầy lỗ, mắt thấy lại sắp hỏng rồi. Cô đau lòng đến không được, thật sự không muốn lại bị lũ quỷ này xé quần xé áo. Cô nghĩ nghĩ, quay đầu ủy khuất mà nhìn Du Thanh Vi: "Du Thanh Vi, con nhím tinh đâm hỏng quần áo của em rồi."

Du Thanh Vi nói: "Chị sẽ bắt họ đền."

Lộ Vô Quy nghe vậy liền mỉm cười, dừng sức gật đầu "ừm" một tiếng, tâm nói: "Thật tốt quá! Như vậy sẽ không phải sợ quần áo bị xé hư nữa!" Cô vén tay áo lên, một tay chống ở miệng hoạch nhẹ nhàng lấy đà nhảy vào trong lòng hoạch.

Du Thanh Vi thấy Lộ Vô Quy xắn lên tay áo liền biết không tốt, nàng vừa tính kêu thì tiểu muộn ngốc nhà nàng đã nhảy vào trong hoạch, Du Thanh Vi vội chạy tới phía hoạch, mới vừa chạy ra một bước đã thấy quỷ trong hoạch lao ra ngoài như ong vỡ tổ. Bùa tụ dương trấn trên người nàng đều không ngăn được những con quỷ đang hoảng loạn chạy trốn, chúng nó đổ ập về phía nàng, gió âm róc xương xoắn tới, làm nàng theo bản năng lo lắng bảo vệ khuôn mặt của mình, sau đó không hề nghĩ ngợi triển khai quạt xếp trong tay đánh ra hai đạo bùa phá ma trấn tà về phía đám quỷ, thừa dịp bùa phá ma trấn tà đánh tan đám quỷ nàng liền thoái lui ra ngoài phù trận.

Trong hoạch truyền ra tiếng của Lộ Vô Quy: "Đừng chạy!"

Ba đoàn sương mù quỷ nồng đậm như mực từ trong hoạch lao ra, hướng bên ngoài chạy trốn, ngay lúc chúng nó vọt tới chỗ phù trận, phù kỳ nháy mắt sáng lên, ba đoàn sương mù quỷ đυ.ng phải bức tường khí bị dội lại văng xa bốn năm mét.

Ở giữa ba đoàn sương mù hiện lên một khuôn mặt quỷ. Mặt quỷ vừa xuất hiện, ánh sáng xung quanh khẩu hoạch nguyên bản đã tối tăm nay càng ám trầm hơn đến nỗi chỉ có thể thấy lờ mờ hình dáng.

Tay Lộ Vô Quy chụp vào miệng hoạch rồi nhảy một cái đứng trên khẩu hoạch.

Ba đoàn sương mù quỷ hoảng loạn nhảy trốn, hai con nhảy lên trần nhà súc vào một góc, một con thì chui xuống phía dưới hoạch.

Lộ Vô Quy ngồi xuống ghé mắt nhìn con quỷ đang trốn phía dưới, quỷ kia hoảng sợ trốn qua mặt hoạch bên kia. Lộ Vô Quy cảm thấy nếu cô đi bắt con quỷ phía dưới này nó khẳng định sẽ cùng cô chạy vòng tròn chơi trò rượt đuổi, vì thế cô đứng bật dậy, mũi chân dùng sức giẫm lên khẩu hoạch, từ trên hoạch cách mặt đất hai mét này nhảy lấy đà, thân hình bay lên không, hướng một con đại quỷ đang dán trên trần nhà chộp tới.

Quỷ kia sợ tới mức trong nháy mắt tán thành mảnh sương mù dẹp lép, nếu như trần nhà không có trấn phù, nó nhất định sẽ dán chặt vào trần nhà đi.

Lộ Vô Quy vồ hụt, mắt thấy sắp rơi xuống đất, cô liền đổi hướng đạp về phía cây cột lớn. Cô nương theo cây cột, giẫm mạnh rồi chạy ba bước lấy đà nhảy lên, xoay người lăng không chụp tới, tóm lấy đám sương mù quỷ đang dán sát trần nhà, kéo xuống mặt đất.

Con đại quỷ hóa thành đoàn sương mù bị Lộ Vô Quy chụp được kia giống như một miếng vải treo trên trần nhà bị xé mạnh xuống, lấy mắt thường cũng có thể thấy được nó đang nhanh chóng co rút lại ngưng tụ thành quỷ hình.

Quỷ cùng người bất đồng, quỷ không có thực thể, hình dáng của nó là do tâm sinh. Con quỷ này tụ thành quỷ tướng trông không giống người chút nào, mà giống dã thú hơn. Nó rơi xuống đất sau liền há cái miệng mọc đầy răng nhọn chiếm hơn phân nửa khuôn mặt hướng Lộ Vô Quy táp tới. Lộ Vô Quy nắm tay thành nắm đấm, nện vào cằm của nó một cái, làm đầu nó lệch qua một bên, cô co tay che đầu, dùng khuỷu tay cản lại một cái quỷ trảo đang cào tới.

Đại quỷ kia gào thét, dùng sức nhảy lên, nhào tới muốn đè Lộ Vô Quy. Một tay Lộ Vô Quy bóp lấy cằm quỷ không cho cái miệng rộng của nó cắn trúng cô, nhấc chân lên đá một cái, đem đại quỷ đá bay ra, cô lại nhào lên, đè lại hai cái vuốt quỷ rồi cùng nó đánh thành một đoàn.

Hai con đại quỷ còn lại thấy vậy liền hiện ra quỷ hình, nhào vào Lộ Vô Quy.

Tiết Nguyên Kiền hét lớn một tiếng, cầm hắc kim trọng đao xông lên, anh lăng không chém xuống một đao. Dù cho là quỷ quái có thể ngưng ra thực thể thì cũng không thể so được với cương thi về độ cứng rắn. Thanh hắc kim trọng đao này của anh gϊếŧ qua không biết bao nhiêu là quỷ vật cùng thi quái, sát khí cực nặng, liền tính là thi nhảy bị anh bổ trúng một đao cũng chỉ có thể thiếu cánh tay gãy cái chân rơi cái đầu. Con đại quỷ kia bị anh bổ trúng một đao, đương trường liền tán thành sương mù bay trong không trung, nó lui về một góc, thực mau lại ngưng tụ ra quỷ hình, nằm rạp trên mặt đất hướng Tiết Nguyên Kiền gào rống uy hϊếp.

Tiết Nguyên Kiền đời này đến thây máu đều gϊếŧ qua, chùa Bảo An quỷ chiếm phong thủy khí vận cùng long khí nuôi ra cả ngàn con đại quỷ anh đều đã gặp, chỉ là một con đại quỷ dùng tà thuật luyện ra dựa vào hút oán khí lệ khí mà sống còn chưa đủ lọt vào mắt anh. Anh nhấc lên hắc kim trọng đao, hướng đại quỷ vọt qua, kia khí thế so với đại quỷ còn hung hơn. Đại quỷ chính diện nghênh đón, bị anh một đao chém cho tan thành đoàn sương quỷ, đại quỷ kia lại vòng đến phía sau ý đồ muốn đánh lén. Tiết Nguyên Kiền nhanh chóng xoay người, lấy viên quỷ xá lợi được nạm vàng đeo trên cổ tay xuống cầm trong lòng bàn tay trái, anh vừa xoay người lại tay trái liền đánh một chưởng vào cái miệng rộng đầy răng nhọn đang táp tới của con đại quỷ kia. Viên quỷ xá lợi trong tay anh chuẩn xác đánh vào miệng của đại quỷ, chỉ nghe "hô" một tiếng liền thấy một đoàn lửa màu xanh lục bốc cháy lên trong miệng đại quỷ, đại quỷ phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hóa thành một đoàn sương quỷ té trên mặt đất điên cuồng lăn lộn.

Tiết Nguyên Kiền lại xông tới, hắc kim trọng đao trong tay quay cuồng như vũ điệu tử thần, chém cho đoàn sương mù quỷ tan tác, không bay lên nổi. Tiết Nguyên Kiền nhặt túi vải bùa Lộ Vô Quy làm rơi trên mặt đất, chụp lên đầu con đại quỷ vừa bị chém cho choáng váng đầu óc kia rồi nhét nó vào trong túi, đóng miệng túi lại dùng dây thừng bùa cột chặt, sau đó ném cái túi vải bùa căng phồng sang một bên, tiếp tục thăm dò tình huống của hai con đại quỷ còn lại. Anh quay đầu nhìn, thấy Tả Tiểu Thứ tay phải cầm kiếm, tay trái chấp bùa cùng một con đại quỷ chiến nhau. Đại quỷ kia nhào tới, cô liền lấy kiếm chặn lại, lấy bùa đập nó, đánh cho đại quỷ ngao ngao kêu to, tức đến dậm chân. Anh lại nhìn về phía Lộ Vô Quy, thấy Lộ Vô Quy dùng tay trần đè lại con đại quỷ đang liều mạng giãy giụa, mạnh bạo nhét nó vào trong túi vải bùa. Đại quỷ kia giãy giụa cào đến sàn nhà đều xuất hiện đầy vết trảo.