Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 45: Tâm tư của Tuệ Tử

"Thầy Uyển, thầy có thể cho tôi xem giáo án của thầy được không? Tôi không có kinh nghiệm dạy học nên không biết viết lắm." Tuệ Tử nói vô cùng khách sáo.

"Tôi để trong phòng làm việc ấy, cô tự đi lấy đi."

"Có thể làm phiền thầy đi cùng tôi được không? "

Mắt Uyển Đại Cương sáng lên, nghĩ rằng Tuệ Tử muốn ở riêng với ông ta, thế là tí tởn đi cùng Tuệ Tử.

Trước khi xoay người, Tuệ Tử dùng giọng nói nhìn có vẻ là vô ý nói với cô gái đang nghệt mặt đứng trước bục giảng:

"Em về chỗ làm bài đi."

Văn phòng chỉ đi mấy bước là tới, Uyển Đại Cương thấy bên trong có giáo viên đang ngồi, không cách nào ở riêng với Tuệ Tử được.

Vẻ mặt đắc ý lập tức chùng xuống.

Ngữ khí cùng không còn nhiệt tình như trước nữa.

"Ngay trên bàn làm việc của tôi ấy, cô tự đi lấy đi."

Lúc quay lại, Tuệ Tử đi qua văn phòng thì nhìn thấy có người, cô cố ý dùng kế "điệu hổ ly sơn" này.

Cô chậm rãi bước vào phòng, chậm rãi lật tìm.

Uyển Đại Cương quay lại phòng học, song không thấy Tuệ Tử đâu, cũng không dám gọi học sinh nữ lên lần nữa.

Ông ta uống rượu, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, muốn chờ Tuệ Tử đi qua rồi mới gọi học sinh nữ kia lên.

Tuệ Tử cố ý lần nữa tới tận lúc gần tan học, khi đi qua lớp năm, cô giơ giơ giấy tờ trên tay với Uyển Đại Cương, nói một câu cảm ơn.

Cảm ơn cái thằng cha mày! Uyển Đại Cương tức giận, nếu không phải con đàn bà này phá đám, thì bây giờ lão đã vừa uống rượu, vừa ngắm gái...tốt biết bao!

Tuệ Tử trở lại lớp học của mình, Vu Giảo Giảo và cậu bé mập giống như những người bảo vệ đứng ở trái phải, mỗi bên một người, mắt đối diện tường, ném phấn qua tấm bảng đen.

Thấy Tuệ Tử bước vào, hai đứa trẻ đứng im.

Trước khi Tuệ Tử ra ngoài, cô đã phạt hai đứa trẻ đánh nhau đứng hết một tiết.

Giảo Giảo nghĩ về nhà phải mách với anh nhóc, cái thứ chị dâu gì vậy!

Bảo vệ chị ta, đánh nhau thay chị ta, thế mà chị ta lại phạt mình đứng?

Giảo Giảo nhìn kỹ, lại phát hiện chị dâu vốn luôn tươi cười, hôm nay sắc mặt đặc biệt nặng nề, vừa vào cửa đã mang vẻ mặt u ám.

Từng có kinh nghiệm bị mẹ đánh bằng chổi, Giảo Giảo lập tức ý thức được tâm trạng của chị dâu không tốt, vậy nên nó không dám mở miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ngoan ngoãn đứng im.

Nhưng trong lòng lại không chắc chắn lắm.

Chị dâu vì nghe thấy anh trai ở trong loa phát thanh nên mới đi qua đó, lẽ nào anh nhóc chọc giận chị dâu?

Tuệ Tử tức giận, không phải vì Vu Kính Đình, có lẽ là do nghe nhiều mấy lời bỉ ổi vô liêm sỉ của anh nên đã miễn dịch rồi.

Dù cho mấy lời tục tĩu của Vu Kính Đình có tần suất nghe thấy thì cô cũng không ghét anh.

Tuệ Tử nhớ đến cánh tay ở phía sau bục giảng của Uyển Đại Cương, cánh tay đang làm gì đó mà cô không nhìn thấy, góc khuất xảo quyệt như vậy khiến lòng người bất an.

Đặt ở góc độ đó, nhìn thế nào trông cũng giống như đang sờ...!

Cô lại không thể xông vào, chỉ liếc một cái nên không chắc có đúng hay không, nếu như đổ oan cho người tốt thì chuyện này không hề đơn giản.

Tuệ Tử không muốn nghĩ quá xấu cho người ta, Uyển Đại Cương đã dạy trong trường nhiều năm, nếu ông ta thực sự làm loại chuyện như vậy, vậy thì bao nhiêu năm qua phải có biết bao nhiêu cô gái nhỏ chịu ấm ức đây chứ?

Nghĩ ra cách để tách Uyển Đại Cương đi, giải thoát cho cô gái kia.

Phương pháp này chỉ trị được chốc lát song không trị được tận gốc, Tuệ Tử khó xử vô cùng.

Bọn trẻ thấy cô giáo quay lại, ai nấy đều chăm chỉ viết chữ đọc sách, cố gắng thể hiện mặt tích cực nhất, vẻ mặt hồn nhiên và hoạt bát đã chạm đến trái tim của Tuệ Tử.

Tuệ Tử liếc nhìn La Nhị A ngồi ở góc lớp, nắm đấm siết chặt.

Người trong thôn bảo thủ, không chịu giải thích điều này cho con cái, thiếu giáo dục giới tính, bọn trẻ căn bản không hiểu đó là gì.

Những kẻ bẩn thỉu đó đã lợi dụng sự thiếu hiểu biết và nhút nhát của trẻ con để làm những chuyện đê hèn bỉ ổi.

Tuệ Tử từng nghĩ đến việc nộp đơn lên trường, tập trung vào việc giải thích cho bọn trẻ và dạy mọi người cách tự bảo vệ chính mình.

Nghĩ thôi cũng biết, trường học sẽ không đồng ý.

Các bậc phụ huynh biết rồi cũng sẽ tìm đến cửa, oán trách cô "dạy hư" bọn trẻ.

Nếu như bị phản tác dụng, nói cô giở trò lưu manh ở trường học, dựa theo phong tục hiện nay, nói không chừng cô còn phải chịu trách nhiệm.

Nếu đặt việc này vào người khác, ắt hẳn sẽ bỏ cuộc.

Nhưng Tuệ Tử không muốn bỏ cuộc.

Kiếp trước cô đã bỏ cuộc quá sớm, nên mới mất đi nhiều thứ như vậy.

Trong đầu cô xuất hiện phòng học lớp năm và bục giảng tăm tối không rõ ràng đó, nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu sau khi uống rượu của Uyển Đại Cương, còn có nước mắt của cô bé vô tội bị kéo vào trong ruộng ngô ở thôn Uyển Gia. Tuệ Tử cắn răng.

Lúc cần mạnh mẽ thì phải thật mạnh mẽ.

Những tên đàn ông khốn kiếp làm loại chuyện bẩn thỉu đó không sợ nhìn thấy người ta, cô đây là đại diện cho ánh sáng của công lý lẽ nào còn phải sợ sao?

"Viên Uyên Hồng, em dẫn các bạn nam ra ngoài sân thể dục chơi đi." Tuệ Tử chỉ vào cậu bé mập đã đánh nhau với Giảo Giảo.

Trong phòng chỉ còn lại học sinh nữ.

Các em học sinh nữ nhìn các bạn nam chạy như bay ra ngoài sân với một ánh mắt ngưỡng mộ.

"Lát nữa cô sẽ cho các em ra ngoài, đổi các bạn nam vào."

Lời của Tuệ Tử đã dấy lên những tiếng hoan hô của đám trẻ nhỏ.

"Những điều mà cô chuẩn bị nói với các em, các em phải ghi nhớ thật kỹ trong lòng, sau khi về nhà không được nói với bố mẹ." Nói xong, lại cảm thấy có chút châm biếm.

Đám khốn kiếp bắt nạt bọn trẻ chắc chắn cũng đã dọa nạt chúng như vậy.

Việc giáo dục đúng đắn này của cô lại phải len lút thực hiện.

Phụ huynh học sinh cho rằng chỉ cần im miệng không nói là những chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng không hề biết rằng điều này lại chính là cơ hội cho đám khốn kiếp kia ra tay.

Một nhóm các em học sinh nữ nhìn Tuệ Tử, không biết cô giáo hiền lành tốt bụng định nói gì, Giảo Giảo cũng nhìn chằm chằm.

Tuệ Tử cầm phấn vẽ các nhân vật hoạt hình lên trên bảng đen, một nam ,một nữ.

Khiến cho các cô gái nhỏ trong lớp trợn mắt há mồm.

"Cơ thể của chúng ta được chia thành hai khu vực, phần được vẽ bằng phấn trắng là khu vực có thể chạm vào, còn phần được vẻ bằng phấn đỏ là khu vực không được chạm vào."

Rất nhiều các em học sinh nữ nghiêng đầu không dám nhìn, đứa gan lớn còn kêu ca sao lại nhìn cái này, Giảo Giảo che mắt, nhìn qua khe ngón tay.

Tuệ Tử nói từ nguồn gốc của vũ trụ đến nguồn gốc của sự sống, rồi đến tự bảo vệ chính mình, các em học sinh nữ hiểu ra, ngực và đũng quần là vị trí mà bất cứ ai cũng không được xem.

Các em vừa khéo đang ở độ tuổi không lớn cũng không nhỏ, nhiều lần buồn đi vệ sinh đều tùy tiện giải quyết bên ngoài mặc cho có người hay không, vẫn chưa hình thành khái niệm giới tính, chưa đến tuổi dậy thì, nên người lớn đều coi chúng là trẻ nhỏ.

Nhưng đám cặn bã kia sẽ không vì các em chưa trưởng thành mà dừng tay.

Tuệ Tử chưa từng học về tâm lý học trẻ em, không biết mức độ như thế nào thì phù hợp, sợ dạy nhiều rồi lại giống hệt Vu Kính Đình, trong đầu chỉ toàn là...hừ! Vậy nên chỉ đơn giản nói với bọn trẻ, nơi riêng tư là nơi không được để người khác chạm vào.

Cuối tuần dẫn Giảo Giảo vào thành phố rồi đến thư viện đọc thêm sách để nạp điện, nghiên cứu loại hình giáo dục phù hợp nhất dành cho trẻ khoảng mười tuổi.

"Nếu các em gặp phải người kỳ lạ, họ làm những chuyện khiến các em phản cảm, nhất định phải dũng cảm nói không, và nói với người thân thiết với các em nhất. Nếu như không dám nói với bố mẹ, thì các em đến nói với cô giáo." Tuệ Tử bổ sung thêm, "Chồng của cô giáo là người lợi hại nhất trong thôn, có chú ấy ở đây, không ai dám bắt nạt các em , ai dám uy hϊếp các em thì cô sẽ bảo chồng cô đánh cho kẻ đó một trận!"

Bây giờ mang tai tiếng của tên lưu manh ra, ngược lại cũng có tác dụng.

Tuệ Tử muốn nhân cơ hội này cổ vũ lòng dũng cảm cho bọn trẻ, đồng thời tạo dựng danh tiếng tốt giúp cho anh.

Nhưng, nghĩ đến vẻ mặt đắc ý không muốn lo chuyện bao đồng đó của Vu Kính Đình, Tuệ Tử lại lo lắng.

Cô có cách để bắt tên ác nhân ruộng ngô đó, nhưng anh lại không chịu hợp tác mới đau đầu chứ.

Nhớ đến những ám thị điên rồ của anh trước lúc cô vào trường, mặt Tuệ Tử nóng ran.

Hay là, vì bọn trẻ, cô hy sinh một chút cái tôi của mình...thủ thỉ với chồng bên gối nhỉ?