Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 38: Tiểu Tuệ Tử rất nghiêm túc cãi nhau

"Bây giờ bên ngoài đều đồn...anh đi qua thôn Uyển Gia...dọa nạt một cô bé."

Tim Tuệ Tử thắt lại, dù cho người này đã nói một cách uyển chuyển lắm rồi, song mọi người đều biết ý nghĩa mà anh ta muốn biểu đạt.

Đám người này nghi ngờ Vu Kính Đình với kẻ ác nhân đã kéo cô bé vào ruộng ngô ở thôn Uyển Gia có liên quan đến nhau.

Sắc mặt cô tái đi, không chỉ vì Vu Kính Đình bị coi là kẻ tình nghi, mà còn bởi vì mọi người trong thôn đều biết rồi, vậy thì cô bé đó nhất định sẽ phải hứng chịu những lời đồn đại tai tiếng.

Mẹ chồng đều biết phải giấu với bên ngoài, không chịu chọc thủng tầng giấy bọc cửa sổ này.

Gia đình nạn nhân sẽ không lên tiếng.

Hung thủ cũng sẽ không lan truyền.

Vậy thì chính là Lý Hữu Tài lan truyền rồi.

Cái tên ác độc mưu mô này không những tính kế mình mà còn tính kế cả người nhà của cô nữa, hắn làm thế này là muốn tống Vu Kính Đình vào tù đây mà.

Tuệ Tử càng tức mặt càng trắng bệch, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm.

Hiện tại cô có hai sự lựa chọn, hoặc là nhịn, hoặc là tàn nhẫn.

Toàn bộ người trong căn phòng đều giữ im lặng, rất nhiều người không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm, sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc nào đó.

Tên côn đồ nhà họ Vu bị người ta đồn thổi không phải lần đầu tiên nữa, mặc dù mọi người lan truyền sau lưng rất dữ dội, song không có một ai dám chạy tới trước mặt anh nói chuyện này cả.

Lý Hữu Tài giờ phút này hiển nhiên trở thành "tráng sĩ" trong lòng mọi người.

Tuệ Tử cuộn chặt nắm đấm, mặt trắng bệch đúng ở đó, lọt vào mắt Vu Kính Đình, anh chỉ cảm thấy vợ mình bị dọa sợ lắm rồi.

Đang suy nghĩ đánh ngất Lý Hữu Tài thì Tuệ Tử lên tiếng.

"Thôn Uyển Gia xảy ra chuyện gì vậy?" Giọng điệu của cô thấp hơn bình thường một chút, giống như những đám mây bị đè nén trước giông giống vậy.

Cô không nhịn được nữa.

Lý Hữu Tài nghe thấy giọng của Tuệ Tử thì vội vã ngẩng đầu, mặc kệ sức nặng của Vu Kính Đình, hắn nói:

"Bên đó có một cô bé bị kéo vào ruộng ngô, chính là Vu Kính Đình làm!"

Vu Kính Đình giơ nắm đấm, tay còn chưa hạ xuống thì đã trông thấy Tuệ Tử nhấc cái ghế dưới đất lên, Vu Kính Đình bật dậy khỏi người Lý Hữu Tài.

Hai vợ chồng hợp tác ăn ý, anh nhảy lên, Tuệ Tử cầm ghế phang qua đó, vừa khéo phang thẳng vào đầu Lý Hữu Tài.

Trước mắt Lý Hữu Tài phút chốc tối sầm, cô ra tay còn tàn nhẫn hơn Vu Kính Đình! Tại sao chứ?!

"Danh tiếng của con gái là thứ mày có thể phun bừa ra sao?" Tuệ Tử chỉ vào hắn mắng.

Trái tim Lý Hữu Tài run lên, hỏng rồi.

Hắn vu khống Vu Kính Đình, mà quên mất rằng Tuệ Tử vốn thích trẻ con.

Kiếp trước Tuệ Tử vẫn luôn độc thân, không con không cái, song cô có nhận nuôi một đứa con, yêu thương nó vô điều kiện, ai nhìn vào cũng thấy cô là một người mẹ tốt, đáng tiếc đứa bé đó lại là đứa vong ơn bội nghĩa...

Hắn ta nói ra lời đồn trong thôn ở trước mặt mọi người, Tuệ Tử chắc chắn là thương xót cô bé kia, nên mới phang hắn ta.

"Tuệ Tử, em nghe tôi giải thích, ý của tôi không phải vậy đâu...Á!" Lý Hữu Tài phát ra âm thanh cuối cùng rồi bò rạp ra đất bất động.

Ấn tượng cuối cùng là giày của Tuệ Tử giẫm lên mặt hắn, chân nhỏ thật đấy.

Vu Kính Đình chậc chậc hai tiếng, sau đó cúi xuống sờ vào mũi Lý Hữu Tài.

"Chỉ bị ngất thôi, vẫn còn thở."

Anh nở nụ cười nơi khóe môi, đứng dậy vỗ vỗ lưng cho Tuệ Tử thông khí.

"Chao ôi vợ à, em tức giận với loại người đó làm gì? Hắn ta là thấy nhà chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc nên ghen tị ở đó nói nhảm đó, sau này ai mà còn nói nhảm là anh sẽ cắt lưỡi của kẻ đó."

Ánh mắt anh thản nhiên quét qua mọi người trong phòng, gương mặt của rất nhiều người đều tái xanh.

Ban ngày ai cũng bàn luận về anh.

Vu Kính Đình khiến mọi người sợ hãi, vô cùng mãn nguyện muốn ôm vô vợ hôm nay biểu hiện cực kỳ xuất sắc của anh rời khỏi, Song Tuệ Tử vẫn đứng yên ở đó, dáng vẻ như không hề muốn đi.

Không thể đi, đi rồi thì cái chậu phân này anh không bỏ xuống được đâu. Trong lòng Tuệ Tử rõ mồn một, vũ lực có thể răn đe miệng người, song không thể răn đe lòng người.

"Các vị hương thân phụ lão, Trần Hàm Tuệ tôi là người như thế nào mọi người đều biết rõ, con trẻ trong nhà của mọi người đều học ở lớ tôi day, biết cách làm người của tôi, Trần Hàm Tuệ tôi không tính là quang minh lỗi lạc, song lời nói vẫn luôn xứng đáng với lương tâm."

Tuệ Tử vừa lên tiếng là nước mắt đã rơi xuống trước, cô mau nước mắt, hết gặp chuyện là rất kích động.

Sau khi những lời này được nói ra, biểu cảm của mọi người đều trở nên khác biệt.

Bố ruột của Tuệ Tử không được người trong thôn chào đón, song mẹ ruột của Tuệ Tử là thanh niên tri thức, khi ở trong thôn, bà vẫn có chút danh tiếng.

Tuệ Tử lại là người phụ nữ có học thức cao nhất thôn, lời cô nói vẫn rất có trọng lượng.

"Tôi dạy trẻ, tôi yêu thương trẻ con, tự mọi người cũng có con mà, vậy tại sao lại cứ muốn hủy hoại nhau chứ, trẻ con bị người đời bàn luận như vậy thì làm sao mà sống được nữa đây? Những lời này không thể nói bừa, một ngày nào đó chuyện xảy ra với nhà mình rồi, người khác lại bàn luận như vậy, có hay không?"

Chưa từng có ai nói những lời này trước công chúng, thậm chí chưa từng có ai nghĩ như vậy, mọi người đều ngầm quy định mà thành, bàn luận chuyện của nhà người ta thì cũng sẽ bị người ta bàn luận lại.

"Mà khoan hãy nói chuyện này rốt cuộc có thật hay không, nói đến người đàn ông của tôi đi, anh ấy làm chuyện xấu tôi nhất định không tha cho anh ấy, nhưng chuyện mà anh ấy không làm, tôi cũng không thể để các người mắng anh ấy được."

Vu Kính Đình kinh ngạc nhìn cô vợ nước mắt giàn giụa của mình, sao cô có thể dùng trạng thái yếu ớt để nói ra được những lời lẽ cứng rắn này vậy? Anh...đang được một người phụ nữ bảo vệ sao?

"Tuệ Tử, đi thôi, không nói chuyện này với họ nữa, ai ai cũng cứ như đầu gỗ ấy, nghe hiểu được chắc?" Vu Kính Đình đè nén nỗi xúc động trào dâng trong lòng xuống, muốn kéo cô, song lại bị Tuệ Tử đẩy ra.

"Anh không được phép nói! Để em nói!"

Trong phòng chợt có tiếng thở mạnh, khá lắm, lại còn có người dám quát tên lưu manh hả?

"Tất cả mọi người đang ngồi ở đây, có một người thì tính một người, ai có thể làm chứng chuyện này là do anh ấy làm thì số tiền này đều cho người đó hết, tôi còn tống Vu Kính Đình vào tù ngồi luôn! Có ai nói ra được không? " Tuệ Tử lấy tiền sính lễ đòi về được từ trong túi ra ngoài.

Một xấp giấy, lớn nhỏ đều có.

Ánh mắt của những người "lắm tiền nhiều của" lóe lên, song không ai dám mở miệng.

"Chú Hai, chú nói bên ngoài đều đồn là do người đàn ông của cháu làm, anh ấy làm khi nào vậy?" Tuệ Tử dời tầm mắt sang người vừa nói.

Người đàn ông đó nhìn tiền, rồi lại nhìn sắc mặt ảm đạm của Vu Kính Đình, nuốt nước bọt.

"Là ...là chập tối hôm qua."

"Chập tối hôm qua, anh ấy đi gánh nước,còn mắng hàng xóm nữa... Thím Tư, có phải không?"

Trong sân nhà họ Vu có một cái giếng, nhưng nước dâng lên rất đắng nên chỉ có thể giặt quần áo.

Nước để ăn trong nhà đều phải đi lấy ở giếng nước ngọt của nhà hàng xóm, lúc gánh nước không may rớt vãi lên đường một ít, thím Tư đứng trong sân mắng mỏ một câu, ai ngờ lại bị tên tai thính Vu Kính Đình nghe được, thế là anh ngồi trên bờ tường nhà người ta mắng nhiếc suốt nửa tiếng đồng hồ. Tuệ Tử có khuyên thế nào anh cũng không xuống.

Cái tính ngang bướng này của anh khiến cho Tuệ Tử rất đau đầu, song giờ đây lại trở thành chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.

"Đúng là có chuyện như vậy, gì ấy nhỉ, cũng không phải Thiếc Căn mắng thím, chỉ là càm ràm chút thôi..." Thím Tư thấp giọng đáp, bà không dám chọc giận Vu Kính Đình, tên này không phải thứ tốt lành gì.

"Bây giờ các người còn nghĩ là do anh ấy làm không?" Tuệ Tử hỏi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, xem ra lần này không phải là tên côn đồ nhà họ Vu thật rồi.

Tuệ Tử vừa nói vừa khóc, nói đến cuối cùng còn khóc nấc lên.

"Phải, anh ấy hơi xấu tính một chút, nhưng không phải chậu phân nào các người cũng úp lên người anh ấy được đâu, chuyện tệ hại gì cũng nói là anh ấy làm, các người nói như vậy, sau này nhà chúng tôi sao sống ở đây được nữa? Có định cho người ta con đường sống nữa không vậy?"

Mọi người đều hít khí lạnh trong lòng, không phải những lời nói chân thành của Tuệ Tử khiến cho mọi người cảm động, mà là...

Tên lưu manh Vu Kính Đình đứng sau lưng cô, cái biểu cảm đó của anh, dữ tợn như sắp ăn thịt người tới nơi vậy!