Lý Hữu Tài vừa mới nhìn rõ thế giới chưa tới hai tiếng đồng hồ đã lại mơ hồ lần nữa.
Vẫn là cách thức trùm bao bố như vậy, vẫn là tháo kính ra như vậy.
Khi Lý Hữu Tài vừa nghe tiếng tròng kính bị giẫm nát, trái tim hắn như chết lặng.
Vốn dĩ nhà cũng không giàu có gì cho cam mà liên tục gặp nạn, vất vả lắm mới vơ vét được chút tiền đi cắt kính, vậy mà đeo chưa được hai tiếng đã bị người ta giẫm nát.
Sau khi bị trùm bo bố đánh thành đầu heo, Lý Hữu Tài nghẹn ngào mà lê thân xác đã bị đánh nhừ tử về nhà.
Tường nhà họ Trương đã xây xong, bên ngoài đang có một đám người vây quanh. Lý Hữu Tài nhìn không rõ, nhưng lại có thể nghe thấy Vương Thúy Hoa đánh trống con nhảy đồng ở đó.
Lý Hữu Tài nghe thấy giọng của Vương Thúy Hoa thì tức muốn chết.
Bút máy cũng đưa rồi, tiền cũng đã đưa luôn, làm theo cách của bà thì phải tiễn được vong hồn của Tuệ Tử đi chứ, nhưng tại sao hắn còn bị người ta trùm bao bố đánh vậy?
Càng nghĩ càng tức, Lý Hữu Tài nổi giận đùng đùng đi tới chỗ Vương Thúy Hoa. Hắn chuẩn bị vạch trần bà đồng này trước mình mọi người.
Bà con đều đang vây quanh xem, vẻ mặt của vợ chồng nhà họ Trương đầy thành kính.
"Lý Hữu Tài? "
Giọng nói này khiến cho khí thế của Lý Hữu Tài giảm đi một nửa, là Tuệ Tử gọi hắn.
Hắn xoay người, híp mắt nhìn Tuệ Tử. Hắn nhìn không rõ gương mặt cô, nhưng lại thấy có gì đó khang khác.
"Tóc của em đâu mất rồi?!"
Mái tóc ngắn của Tuệ Tử khiến trái tim của Lý Hữu Tài run rẩy, thiếu chút nữa hắn còn cho rằng mình đã nhìn thấy Tuệ Tử của kiếp trước.
"Bị Vu Kính Đình cắt mất rồi." Tuệ Tử chỉ nói một nửa.
Lý Hữu Tài nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô thì lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Vu Thiết Căn bạo lực gia đình, hắn thân là đàn ông cho nên ý muốn bảo vệ thoáng cái đã trỗi dậy.
"Cái tên lỗ mãng vũ phu Vu Thiết Căn này, có phải hắn t ức hϊếp em hay không?" Lý Hữu Tài nắm tay thành nắm đấm, vẻ mặt đầy tức giận.
Nhưng Tuệ Tử lại cúi đầu không nói lời nào, chỉ với một cử chỉ này cũng đã làm cho Lý Hữu Tài chìm đắm trong không gian tường xa vời.
"Em yên tâm đi, có anh ở đây thì anh không để cho hắn ta ức hϊếp em nữa đâu!"
Vương Thúy Hoa đang hăng hái nhảy nhót ở bên kia, khóe mắt nhìn thấy một con ruồi lớn không biết xấu hổ đang vây quanh con dâu mình, cho nên bà mang theo trống con nhảy qua đó.
"Cậu sắp gặp xui xẻo đó..." Bà hạ tông giọng hát lên câu này có thể dọa chết người ta mất.
Tất cả mọi người có mặt đều tập trung nhìn chằm chằm vào Lý Hữu Tài , Tuệ Tử lập tức lùi ra sau lưng mẹ chồng, vạch rõ ranh giới với kẻ xui xẻo.
"Thím Tư! Sao bà lại nguyền rủa người khác vậy hả?" Lý Hữu Tài vừa sợ vừa tức giận, hắn đưa tay muốn đẩy Vương Thúy Hoa ra.
Nhưng Vương Thúy Hoa vẫn cứ vây quanh hắn, nhảy tới nhảy lui. Bà vừa nhảy vừa đánh trống con trước mặt hắn, miệng hát mãi cậu sắp gặp xui xẻo.
Tuệ Tử mừng thầm rằng kính mắt của Lý Hữu Tài đã bị vỡ, chứ nếu mà hắn có thể nhìn rõ thì chắc chắn sẽ phát hiện ra lúc này cô sắp cười ra tiếng mất rồi.
Mẹ chồng cô không đi diễn tiểu phẩm nhất định là tổn thất lớn nhất của giới hài kịch, buồn cười chết mất.
Từ trước đến nay, những người khác trong thôn đều tin tưởng Vương Thúy Hoa vô điều kiện, mọi người thấy bà nói Lý Hữu Tài sắp gặp xui xẻo thì lập tức xì xào bàn tán.
"Quả thật là dáng vẻ xui xẻo mà, xem kìa, hắn đã bị người ta đánh đập ra nông nỗi thế kia rồi còn gì?"
"Sao lại đánh hắn vậy?"
"Nghe đâu hắn với góa phụ họ Vương kia dây dưa không rõ, có mấy người đã nhìn thấy rồi."
"Ở trong thành phố cũng không yên phận, nếu không thì đang làm giáo viên trung học tốt như vậy sao lại không làm nữa?"
Tuệ Tử nghe thấy mấy lời đồn đại thì có chút kinh ngạc, chuyện này là do ai ra tay trước vậy?
Cô cũng đã rối rắm việc có nên lan truyền chuyện của Lý Hữu Tài hay không, nhưng vẫn cảm thấy làm như vậy không đường hoàng gì cả, xem ra có người nghĩ giống cô rồi nhỉ?
Lý Hữu Tài nghe thấy mọi người đang bàn luận về mình thì tức giận không có chỗ trút. Hắn dùng hết sức đẩy Vương Thúy Hoa ra, nhưng còn chưa chạm được vào quần áo của Vương Thúy Hoa đã thấy Vương Thúy Hoa lùi ra sau vài bước, còn ôm ngực.
Lý Hữu Tài : ???
Có đυ.ng vào bà chưa mà lại phản ứng cái quái gì đấy?
Không đợi hắn khôi phục tinh thần thì hắn đã bị người ở sau lôi cổ áo.
Vu Kính Đình túm cổ áo hắn xách lên như xách con gà con.
"Mày làm gì mẹ tao rồi hả?!"
"Tôi đâu có!" Lý Hữu Tài khổ nói không nên lời mà.
Mặc dù hắn cũng tính làm như vậy nhưng mà hắn đâu có ra tay đâu,ai biết thím Tư lại giở thủ đoạn chứ?
"Ông đây cách ở xa mà còn thấy mày lẩm bẩm với vợ tao, giờ lại còn đánh mẹ tao sao?" Vu Kính Đình bẻ nắm tay kêu răng rắc.
Lý Hữu Tài nhìn thấy Tuệ Tử đang ở kế bên, hắn muốn chạy nhưng lại sợ bẽ mặt, cho nên kiên trì tới cùng,cố gắng thể hiện bản lĩnh kiên cường của đàn ông.
"Đã là người có học thức thì không thể dùng nắm đấm, có gì từ từ nói chuyện."
"Không dùng nắm đấm... " Vu Kính Đình đạp cho hắn một cước văng ra xa. Khóe mắt Tuệ Tử thấy anh thoải mái thở phào nhẹ nhõm, cười khúc khích rất vui vẻ.
Để cho người "chính trực" như anh đây đánh lén, kìm nén không được nữa rồi à?
Xử đẹp Lý Hữu Tài ngay mặt mới là niềm vui của Vu Kính Đình!
"Sao anh lại đánh tôi hả?!" Lý Hữu Tài nằm sấp trên mặt đất rên hừ hừ, Vu Kính Đình đi qua giẫm lên thắt lưng hắn một cái, vô cùng ra vẻ.
"Không phân biệt được tay với chân à? Ông đây dùng chân đá mà, dám có ý kiến ?"
Chỉ thiếu làm động tác thắng lợi với Tuệ Tử mà thôi, em xem tạo hình này của anh trai thế nào? Vu Kính Đình vừa đạp Lý Hữu Tài vừa liếc mắt đưa tình với Tuệ Tử.
Trong đám người, có một cô gái dáng người cao ráo đầy đặn vô cùng xinh đẹp đang yên lặng giơ ngón cái với anh.
Đẹp trai quá đi mất.
Người đàn ông thô kệch được khen ngợi quả thật là cảnh tượng quá mức kiểm soát.
Tiếp theo đó chính là đấm đá rầm rầm một trận. Vì cứu vãn hình tượng của hắn trong lòng Tuệ Tử mà Lý Hữu Tài tay thì ôm cây hòe, còn miệng gặm vỏ cây cứ mặc cho Vu Kính Đình có đánh thế nào cũng không chịu cầu xin tha thứ.
Trong lòng hắn đang tự tưởng tượng ra hình tượng của bản thân vào giờ phút này, tất nhiên là cứng cỏi không chịu khuất phục, kiên cường bất khuất.
Nhưng còn quần chúng nghĩ thế nào thì không biết.
Vương Thúy Hoa ở bên cạnh đánh trống cỗ vũ cho con trai, miệng còn liên tục chỉ huy.
"Theo tiết tấu đi chứ, con nghe tiếng trống này, đừng có đánh bừa như vậy. Ôi, thần tiên nói rằng nếu không đánh hắn cho ra hồn thì sau này hắn còn gặp phải xui xẻo đấy, con đánh thêm lần nữa đi, chú ý nghe tiết tấu này!"
Mọi người cảm thấy kính nể, không hổ là thím Tư nhiệt tình nhất cả thôn mà, chuyện trượng nghĩa vì dân trừ hại này thật sự là quá tốt.
Chủ nhà họ Trương vội vàng nhỏ giọng dặn dò vợ mình.
"Mau đi lấy cho thím Tư mấy quả trứng ngỗng, người ta cũng vì bức ảnh nhà chúng ta mà phải bận rộn như vậy. "
"Chẳng phải đã nói là không cần quà gì sao?" Bà chủ hơi tiếc của, mấy quả trứng ngỗng này gom góp lâu như vậy mà họ còn chưa dám ăn đấy.
"Bảo em đi thì đi nhanh lên!" Ông chủ nhìn Lý Hữu Tài bị đánh nằm một đống ở đó, chờ vợ vào nhà mới khinh bỉ một tiếng, đừng tưởng rằng anh ta không biết chuyện cái tên Lý Hữu Tài này vẫn luôn liếc mắt đưa tình với vợ anh ta.
Nói không chừng vì thím Tư nhìn không thuận mắt, cho nên mới tới đây diễn với Vu Kính Đình như vậy. Đối với mấy quyền cước trượng nghĩa này của Vu Kính Đình thì mất quả trứng ngỗng cũng đáng giá!
Lý Hữu Tài ôm cây, đầu óc tê dại không biết đêm nay là đang ở năm nào.
Hắn run rẩy nhìn về phía Tuệ Tử, hắn thành ra như vậy cũng đều là vì cô, thế nào người đẹp cũng sẽ cảm động, đúng chứ?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn thấy Tuệ Tử đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Vương Thúy Hoa. Không biết Vương Thúy Hoa nói gì với cô mà chỉ thấy Tuệ Tử cúi đầu không nói tiếng nào.
Lý Hữu Tài nhìn thấy cảnh này này lại càng thêm chắc chắn rằng, Tuệ Tử đã trải qua những ngày tháng dầu sôi lửa bỏng ở nhà họ Vu, đương nhiên là cô chịu rất nhiều tủi nhục.
Tuệ Tử, em đợi anh, anh chắc chắn sẽ đến cứu em ra! Lý Hữu Tài âm thầm thề với Tuệ Tử.
Thật ra, Vương Thúy Hoa nói với Tuệ Tử như thế này:
"Sau này nhìn thấy người nhà họ Lý thì phải đi đường vòng biết không? Ai mà tới gần Lý Hữu Tài thì người đó xui xẻo, âm khí quá lớn, dù có đánh một trận cũng không tiêu tan được. "