Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 23: Phá án

"Giáo viên nói tư chất của em thích hợp kế nghiệp mẹ, trở về làm đại thần."

"Nói bậy bạ!" Tuệ Tử tức giận.

Thầy dạy trò làm người, không nên nói như vậy.

"Không đúng sao ạ? Mẹ em lợi hại bao nhiêu, một mình có thể nuôi em và anh của em."

Trong mắt trẻ con, công việc có thể diện chính là có thể ăn no mặc ấm, không biết lời này được nói ra từ miệng giáo viên là có mang theo sự kỳ thị.

"Mẹ đúng là lợi hại, sau này chúng ta phải hiếu thảo với bà ấy, nhưng chị cảm thấy mẹ hi vọng em học tốt hơn, sau này thi đại học. "

"Học có tác dụng gì chứ, em muốn nhảy đồng! Chị học giỏi như vậy cũng có tác dụng gì đâu, không phải cũng lấy anh em đấy sao?"

Giảo Giảo kiên trì với lý tưởng, cũng bổ cho Tuệ Tử một dao.

Đêm đó, Giảo Giảo nghe Tuệ Tử kể chuyện trước khi ngủ, ngủ thϊếp đi trong l*иg ngực thơm ngào ngạt của chị dâu.

Ngoài miệng cô bé chống lại Tuệ Tử, nhưng cơ thể lại rất thành thật, ngủ thϊếp đi rồi cũng muốn ôm, thói quen này khá giống voiwsanh của cô nhóc.

"Mẹ không ngủ sao?"

"Sao vậy?" Vương Thúy Hoa còn đang ngẫm về mỹ nhân ngư mà con dâu kể, phỉ nhổ phù thủy quá xấu xa. Không có chút tự giác giải quyết khó khắn vì quần chúng gì cả, rao giá trên trời, quá xấu xa.

"Giảo Giảo nói với con, con bé muốn bỏ học trở về làm nhị thần cho mẹ."

Vương Thúy Hoa như xác chết vùng dậy ngồi lên, muốn đánh thức Giảo Giảo để đánh cho một trận.

"Mẹ đừng giận, trẻ con lớn như vậy, có một vài suy nghĩ trên trời dưới đất cũng là bình thường, có thể để con dạy em ấy không?"

"Vậy thì tốt, mẹ cũng không cần con nhóc này có thể làm học sinh trung cấp như con, nhưng tốt xấu cũng phải học hết cấp hai..."

"Cấp hai thì khẳng định không đủ, sau này phải thi đại học ."

Bây giờ trung cấp thì được ưa chuộng, nhưng vài năm sau sẽ không còn nhận nữa, vẫn phải có trình độ đại học mới có tác dụng.

"Nó á? Ha!"

"Con có cách dạy em ấy, chỉ là có một chuyện muốn thương lượng với mẹ."

Vu Kính Đình cô độc nằm ở phòng phía tây, tai dựng thẳng lên cao, nghe không rõ hai mẹ con đang thì thầm cái gì.

Khó khăn lắm phòng kia không còn tiếng động nữa, Vu Kính Đình nở nụ cười mờ ám định bụng ôm vợ trở về, vừa ngồi xuống thì cửa đã mở ra.

Tuệ Tử mò mẫm bước tới, vừa đến trước giường đã bị Vu Kính Đình mai phục bên trên ôm lấy eo, sức anh lớn, trực tiếp đặt Tuệ Tử lên giường.

"Biết ngay em nhớ anh!" Anh cười đắc ý.

Tuệ Tử nén lại kích động muốn trợn mắt lên, cái tên này kiếm đâu ra tự tin vậy?

"Em tìm anh nói chuyện này."

"Đang đêm hôm khuya khoắt, không ngủ mà nói cái gì?"

Ngủ, ở đây là động từ.

Vu Kính Đình cảm thấy gái có chồng nói quá nhiều, trực tiếp chặn miệng lại luôn.

"Liên quan tới Lý Hữu Tài. "

"Mẹ nó!" Vu Kính Đình không còn hứng nữa.

Tuệ Tử lại gần, kề vào bên tai anh nói nhỏ.

"Thật hay giả, nửa đêm hắn không ngủ mà chạy tới nhà mình sao?" Vu Kính Đình không tin.

"Mẹ em tính cho hắn, nói sao tai của hắn ở phía tây, qua đó hóa vàng mã mới có thể hóa giải, nhà mình vừa vặn ở phía tây."

Vương Thúy Hoa bảo Lý Hữu Tài rạng sáng mai mang theo giấy đến phía tây đốt một cái, vận rủi tự nhiên sẽ tiêu tan.

Không chỉ Vương Thúy Hoa dùng lý do thoái thác này mà những đại thần ở chỗ khác cũng thường dùng.

Trong mắt Tuệ Tử, họ dùng những lý do này như bổ sung từ còn thiếu vào chỗ trống vậy, thay một từ mấu chốt là có thể lừa gạt được không ít người.

Cả ngày Tuệ Tử đều giả thần giả quỷ phát động quần chúng hù dọa Lý Hữu Tài, cũng là cô ám chỉ Vương Thúy Hoa nói ra.

"Chúng ta là nhà thứ ba ở phía tây, hai nhà phía trước thì sao, sao em biết hắn chạy đến ngoài tường nhà mình để đốt?" Vu Kính Đình không tin.

"Không phải là em đang cược hắn chột dạ sao."

Nếu như Lý Hữu Tài có hoàn cảnh giống cô thì chắc chắn sẽ rất chột dạ với tường nhà phía tây,. Cô giả thần giả quỷ để hù dọa Lý Hữu Tài, chính là muốn xem hắn có tới đây hóa vàng mã hay không.

Nếu như Lý Hữu Tài thật sự tới, vậy thì chắc chắn hắn cũng sống lại.

Kiếp này, bức tường này không có quan hệ gì với hắn, phía trước còn có hai nhà , hắn không cần thiết phải mạo hiểm tới đây.

Cái này gọi là có tật giật mình.

Vu Kính Đình không cho rằng Lý Hữu Tài sẽ đến.

Ban ngày anh đánh Lý Hữu Tài thành gấu chó, theo cái nết của thằng nhãi đó, sau này thấy nhà anh chỉ ước gì đi vòng qua, sao dám chạy tới chứ?

"Không thì, chúng ta cược một ván đi? Anh cược là hắn sẽ vọng qua nhà ta, nếu anh thắng, em cho anh...hệ hệ hệ ~" Anh cười mờ ám.

Mấy ngày nay anh nghẹn muốn điên rồi, mẹ anh lại trông rất sát sao, mà Tuệ Tử lại chỉ cho anh sờ không cho đυ.ng, cơ hội ngàn năm có một này, anh không lợi dụng mới là lạ.

"Được rồi, vậy nếu như em thắng, anh phải đồng ý với em một chuyện." Tuệ Tử đồng ý rất sảng khoái.

Vu Kính Đình cảm thấy mình thắng chắc rồi, tay mắc lên lưng quần, cầm dây thun kéo bắn qua lại, hận không thể nhấm nháp thành quả thắng lợi ngay bây giờ.

Chuyện này không phải là nắm chắt mười mươi sao?

Tuệ Tử cởi giày rồi lên giường, cùng ngồi trên giường với anh, vén một góc màn cửa sổ lên nhìn ra ngoài.

Đêm đen như mực, nhà nào cũng tắt đèn, không nhìn thấy gì cả.

Vu Kính Đình tiến tới bên tai Tuệ Tử, cắn vành tai xinh xắn nhỏ nhắn của người ta, nói mấy câu dâʍ đãиɠ, tay cũng không thành thật.

"Em cứ việc nói thẳng đi, có phải em nghĩ rằng người đàn ông của em không chịu nổi nữa, cố ý mượn cớ để mỡ dâng miệng mèo phải không? Người có văn hóa đúng là biết chơi mà..." Nói xong còn liếʍ khóe miệng, anh thích cô gái nhỏ chủ động như vậy.

Tuệ Tử bị anh cắn đến mức tai tê dại, tên này như là kẹo cao su dính cỡ lớn vậy, dán lên người cô không chịu xuống.

Không biết khi nào Lý Hữu Tài mới tới, nhưng nghe thấy hơi thở của anh ngày càng nặng nề, chỉ sợ hải mã trong đầu cái tên này đều bị bọt biển thay thế, Tuệ Tử tranh thủ thời gian tìm chuyện để di dời đi sự chú ý của anh.

"Tại sao tên của anh không còn là Thiếc Căn nữa?"

Con trai nhà họ Vu đều dùng đệm chữ Thiếc, khi anh học tiểu học tên là Thiếc Căn, nhưng học cấp hai thì sửa lại thành Kính Đình nho nhã hơn.

"Ài, còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ hỏi đấy." Đây chẳng phải là đυ.ng trúng họng súng của anh sao?

Vu Kính Đình buông móng vuốt sờ mó người ta xuống, ngửa đầu lên mang theo chút kiêu ngạo.

"Không biết à? Anh lấy tên từ thơ Lý Bạch, hai bên nhìn nhau mãi không chán, chỉ có núi Kính Đình. Thể hiện anh có tài nhưng không gặp thời, tính cách lại vô cùng kiên định." Người đàn ông chưa từng đạt điểm cao môn ngữ văn, chỉ thuộc mỗi bài thơ này.

Anh chờ cô hỏi mãi, cuối cùng cơ hội cũng đến rồi.

"Ai dạy cho anh?" Trong thôn này còn có người có tài văn chương thế sao?

Mấu chốt là, một tên đầu đường xó chợ như anh có cái tài gì mà không thể gặp thời hay sao?

Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Vu Kính Đình thấy được trong con ngươi đen láy của cô viết đầy sự hoài nghi. Anh vốn định chém gió như người có văn hóa, Tuệ Tử lại đột nhiên nhớ ra.

"Quyển ba trăm bài thơ Đường của em là anh trộm đi đúng không! Anh còn xé lấy trang này!!!"

Phá án rồi, tên trộm sách... Không, đã tìm được tên trộm xé sách!

Mẹ cô xuất thân là thanh niên trí thức, từ nhỏ đã giáo dục tố chất cho Tuệ Tử. Tuệ Tử có một quyển ba trăm bài thơ Đường, mỗi ngày đều phải học thuộc lòng một bài.

Có ngày nó mất tích ly kỳ, khi xuất hiện một lần nữa thì trang có bài thơ này đã bị xé mất.

Tuệ Tử vừa vặn học đến bài đó, âm thầm tức giận rất lâu, hóa ra là anh!

"Không xé thì sao có thể đổi hộ khẩu được, anh không nhớ hai chữ này viết như thế nào, nhiều nét như vậy... Ánh mắt em kiểu gì thế?! Ông đây đổi tên còn không phải là vì em sao... Mẹ nó!"

Gái có chồng này có độc, mọi bí mật của anh cứ bị cô moi hết!

"Vì em? Sao em không nhớ?" Tuệ Tử còn muốn hỏi thêm, bổng nhiên trong sân vang lên tiếng chó sủa.

Tới rồi.