Anh cầm bút lên, viết công thức và giải thích tỉ mỉ từng bước giải đề cho cô nghe, mấy phút sau: “Hiểu chưa?”
Hai mắt Ôn Hạ sáng rực lên: “Ông… anh họ, anh thật giỏi…”
Đột nhiên nhìn thấy gì đó từ khóe mắt, âm thanh ngay lập tức dừng lại.
“…”
Cô nhìn Liễu An An và Khương Nhan một lượt, tại sao không nói một lời nào.
Liễu An An và Khương Nhan chớp mắt vô tội, bọn mình có nói rồi, là hai người quá tập trung đấy chứ.
Ôn Hạ chột dạ: “Thầy Tào.”
Vẻ mặt Tào Quân rất dễ gần: “Ừm, đang giảng đề thi à?”
Đây là dáng vẻ bình thường đối đãi với các học sinh.
Ôn Hạ gật đầu.
Tào Quân nhìn Tần Mặc, “Hôm nay bạn học Tần Mặc không lên lớp tự học buổi tối à?”
“Hôm nay không có tiết tự học buổi tối.”
Tần Mặc đứng dậy, cao hơn Tào Quân cả nửa cái đầu, nhìn đồng hồ, năm giờ năm mươi phút, lại nói: “Hạ Hạ, anh đi đây.”
Nghe anh nói không có tiết tự học buổi tối, Tào Quân ân cần nói: “Còn chưa giảng đề xong, các em tiếp tục đi.”
Nói xong lại giải thích một câu: “Tiết tự học buổi tối chúng ta không lên lớp.”
Ông muốn xem xem năm đầu tiên của Gia Trung là trình độ như thế nào, khụ, nghe ngóng phương pháp học tập một chút.
Ôn Hạ: “…”
Cô tiếp tục im lặng.
Cơ hội tiếp xúc đưa tới tận cửa, ánh mắt của Tần Mặc hiện lên ý cười, bình tĩnh nói: “Liệu có làm phiền thầy Tào không?”
Tào Quân không để ý nói: “Không phiền, các em tiếp tục giảng đề đi, thầy không làm phiền các em nữa, Liễu An An và Khương Nhan ngồi gần nhau, không được nói chuyện.”
Sau này ông mới biết, có một đôi yêu sớm ở ngay dưới mí mắt của ông.
Đợi ông đi rồi, Tần Mặc lại ngồi xuống, một tay anh vỗ đầu, cười nói: “Hạ Hạ, tiếp tục.”
Rất nhanh kim đồng hồ đã chỉ đến tám giờ, các bạn học trong lớp đều phát hiện trong lớp có thêm một bạn học nam.
Lúc trước lớp học ít nhất cũng sẽ ồn ào, trừ giọng nói hơi trầm thấp của thiếu niên đang giảng bài ra thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Bởi vì Tào Quân đã đứng ở ban công bên ngoài cửa sổ nhìn.