Nhân viên nhìn thấy còn có chút ngại, tưởng là cô nhỏ tuổi như vậy đã yêu đương rồi, vì thế còn cẩn thận liếc nhìn Ôn Đức một cái.
Nghe thấy cô nói như vậy thì vội vàng giải thích nói: “Là một số lạ, chắc là người ta gửi nhầm tin nhắn, loại tình huống như vậy rất thường gặp.”
Nhất định không được bỏ qua chuyện này.
“Vậy làm phiền một chút, để chị xóa giúp em.”
Ôn Hạ chột dạ nhìn Ôn Đức một cái, trên mặt ông vẫn như cũ không có bất cứ cảm xúc gì, cũng không biết là tin hay không tin nữa.
Nhân viên đặc biệt nhiệt tình: “Chị cho số này vào danh sách đen cho em nhé, sau này số này sẽ không gửi được tin nhắn vào điện thoại em nữa.”
Ôn Hạ: “…”
Cô cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn, việc chị nên làm mà thôi.” Nhân viên nói.
Trên đường về nhà, Ôn Đức không hỏi một câu nào, Ôn Hạ kéo Tần Mặc từ trong danh sách đen ra, sau đó gửi một tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống, ngồi đàng hoàng.
Về đến nhà cô bắt đầu thu dọn quần áo, trở lại trường học muộn một chút, kiểm tra thời tiết một lát, thứ tư tuần sau thời tiết sẽ chuyển lạnh.
Cô đem theo chiếc áo khoác màu vàng.
Đặt đồ đạc lên ghế sô pha ở trong phòng khách, bật chiếc tivi đã lâu không mở lên.
“Tôi là Triệu Thanh, người dẫn chương trình Thanh thiếu niên, buổi phát sóng hôm nay đã kết thúc, hẹn gặp lại mọi người vào giờ này ngày mai, cảm ơn.”
Nghe thấy tiếng cửa phòng bếp, Ôn Hạ nhìn về phía Ôn Đức đang bê đồ ăn ra.
Lúc này, trên tivi lại phát lại đoạn tin tức vừa nãy một lần nữa: “Chào mọi người, tôi là Triệu Thanh, người dẫn chương trình chuyên mục Thanh thiếu niên, lần này tôi muốn nói tới là một học sinh nữ Lệ Lệ (bút danh) của lớp mười một.”
“Lệ Lệ là một học sinh ngoan hiền, thành tích bình thường rất xuất sắc, được một bạn học cùng lớp là Tiểu Cường (bút danh) yêu thích, dưới sự theo đuổi của Tiểu Cường, hai người đã yêu nhau…”
Ôn Hạ: “…”
Những lời nói bóng gió này rất lợi hại.
Vì vậy cô không dám liên lạc với Tần Mặc nữa, mãi đến khi Ôn Đức đưa cô và Khương Nhan tới trường.
Về tới kí túc xá, Khương Nhan ném đồ lên giường, thở ra một hơi: “Mệt chết mình rồi, mùa đông thật phiền phức, quần áo mặc cả một đống.”
“Cho cậu ba phút nghỉ ngơi, sau ba phút thì “chịu chết” đi!”
Ôn Hạ hừ một tiếng, lấy điện thoại ra đi vào nhà vệ sinh gọi cho Tần Mặc, “Em đến trường rồi.”
“Anh muốn tới sao? Bây giờ sắp năm giờ rồi, anh tới sẽ không kịp đến lớp tự học buổi tối.”
Bên ngoài truyền tới tiếng hét của Khương Nhan: “An An, mau cứu mình, Hạ Hạ cậu ấy muốn động thủ với mình.”