Buổi trưa, sáu người tìm một gian hàng để ăn trong khu vui chơi, cạnh đó có một quán bán trà sữa và xúc xích.
Tần Mặc đứng dậy, đi tới quán trà sữa: "Ba ly trà sữa, một ly ít đường, thêm trân châu, ba ly sữa chua, sáu chai nước khoáng."
Thiếu niên làn da trắng nõn, mặt mày tuấn tú, dáng vẻ vô cùng đẹp trai.
Chị gái phục vụ nhìn anh thêm vài lần, hơi đỏ mặt: "Tổng cộng tám mươi lăm tệ."
Tần Mặc mặt mày rũ xuống, móc ra mấy trăm từ trong túi quần, lấy ra một tờ đưa cho cô ấy.
Liễu An An vô tình nhìn thấy, con mắt muốn rớt ra luôn: "Hạ Hạ, nhà anh họ cậu có phải rất giàu có không?"
"Cũng tạm."
Ôn Hạ nhìn thoáng qua Tần Mặc, mái tóc con của anh hơi ngả vàng dưới nắng, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, trên sống mũi mơ hồ có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ.
Khương Nhan kề sát vào hai người, lặng lẽ nói: "Tớ càng nhìn lại càng cảm thấy anh họ cậu thật đẹp trai, sao lại đùa giỡn bạn bè? Tớ không có cơ hội rồi."
Ôn Hạ đưa tay chỉ nhẹ trán cô ấy một cái, nhíu mắt nói: "Cậu không cần anh trai nhỏ Chu Thanh nữa sao?"
Khuôn mặt Khương Nhan đột nhiên đỏ lên.
"Ha ha ha, chỉ có tớ cùng anh họ có cơ hội." Liễu An An cười "hè hè" một cách đáng sợ.
"Nằm mơ!"
"Nằm mơ!"
Ôn Hạ và Khương Nhan không chút khách khí vạch trần sự mơ mộng của cô ấy. Giây tiếp theo, ba người họ cùng cười phá lên.
Qua vài phút, Tần Mặc xách theo một túi đồ đi tới, trước tiên chia cho những người khác, cuối cùng đem trà sữa cùng sữa chua đặt ở trước mặt Ôn Hạ.
"Wow, cám ơn anh họ." Liễu An An ăn một thìa sữa chua, ánh mắt cười tủm tỉm.
Tần Mặc lắc đầu: "Không cần khách sáo."
Một nhóm người chơi đến ba giờ chiều mới ai về nhà nấy, Tưởng Húc không tìm được cơ hội tỏ tình, thậm chí ngay cả tiền cũng không tiêu, trong lòng có chút cảm giác thất bại.
Về nhà Tần Mặc trực tiếp gọi xe, bốn người ngồi đến cửa tiểu khu An Đức.
Ôn Hạ và Tần Mặc vào tiểu khu.
Tần Mặc hỏi: "Có muốn cùng anh về nhà làm bài tập về nhà không?"
Ôn Hạ nghĩ đến bài thi toán không dám nhìn của mình liền gật đầu: "Em đi lên lấy đề thi."
Lúc này Ôn Đức không có ở nhà, chắc là lại đi công xưởng, cô cầm giấy bút cùng sổ nháp đi xuống lầu.
Ba mẹ Tần Mặc cũng không có ở nhà, chỉ có Liễu Từ đang quét dọn vệ sinh.
Chào hỏi xong, hai người lên lầu hai, vừa vào phòng ngủ Tần Mặc liền khóa trái cửa, sau đó hai tay khóa Ôn Hạ trên tường, khẽ cong người: "Vợ dám ở trước mặt anh cho anh đội mũ xanh? Hả?" Giọng điệu lộ ra một tia nguy hiểm.