Tủ quần áo chứa đầy những loại bộ đồ bình thường, đều là Ôn Đức mua, chắc là ông không biết cách chọn quần áo nên mua toàn bộ.
Vừa ra khỏi phòng ngủ liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Ôn Đức đang đọc báo trên sô pha đứng dậy mở cửa.
Thấy là Ôn Đức, Khương Nhan yếu ớt chào hỏi: "Chú Ôn."
"Ừm, vào đi." Ôn Đức chờ cô ấy bước vào, đóng cửa lại và ngồi trở lại ghế sofa. "Nhan Nhan, cậu ngồi một lát, tớ đánh răng." Ôn Hạ nói một tiếng, liền xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khương Nhan sợ ở lại với Ôn Đức, nên vội vàng đi theo, đau khổ nói: "Hạ Hạ, chú Ôn ở nhà, cậu còn gọi tớ lên."
Giọng nói được đè xuống rất nhỏ.
Ôn Hạ mỉm cười, nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, cười nói: "Sẽ không ăn thịt cậu."
Ôn Đức luôn nghiêm mặt, hầu như ai đến gặp Ôn Hạ cũng đều sợ ông.
Khương Nhan và Liễu An An đến đây một hoặc hai lần, sau đó không dám đến nữa, nếu có đến thì cũng đến lúc Ôn Đức không ở nhà.
"Hạ Hạ, chú Ôn có cho cậu ra ngoài không?" Khương Nhan nghĩ đến một vấn đề khác.
Quan hệ của Ôn Đức và Ôn Hạ không tốt, cô và An An đều biết.
Ôn Hạ gật đầu, Ôn Đức quản cô nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ hạn chế cô ở phương diện đi chơi.
Qua vài phút, Ôn Hạ và Khương Nhan đi ra phòng khách, Ôn Hạ vừa buộc tóc vừa nói: "Ba, con muốn ra ngoài chơi, buổi trưa không về ăn cơm trưa."
"Ừm."
Ôn Đức đặt tờ báo xuống, móc trong ví ra 300 tệ đưa cho cô: "Chiều con về sớm chút, bây giờ ra ngoài mua chút gì ăn sáng đi."
Ôn Hạ không khách khí nhận tiền, cười hì hì nói: "Cảm ơn ba, ba thật tốt."
Trước kia lúc Ôn Hạ cãi lại, Ôn Đức sẽ tức giận quát mắng cô, hiện tại cô như vậy, ông lại không biết phải nói gì, liền cầm lấy tờ báo lên xem.
Bầu không khí có chút lạnh lẽo.
Khương Nhan đứng bên cạnh không dám nói gì.
Ôn Hạ biết tính tình Ôn Đức, cô cũng không thèm để ý: "Ba, con đi nha, buổi trưa ba nhớ ăn cơm, đừng hút thuốc."
"Ừm."
Ôn Đức cũng không ngẩng đầu lên.
Xuống cầu thang, Khương Nhan hít một hơi thật sâu, hai tay vỗ vào ngực: "Dọa chết tớ rồi."
"Có gì mà sợ, bố tớ nhìn hơi hung dữ vậy thôi chứ thật ra ông ấy hiền lắm."
Ôn Hạ gọi điện thoại, vài giây sau: "Anh họ, em đang chờ anh ở cửa tiểu khu."
Chờ cô cúp điện thoại, Khương Nhan trả lời cô vừa rồi: "Tớ sợ."
"Được rồi." Ôn Hạ buồn cười chọc cô ấy một cái.
Đến cổng tiểu khu thì nhìn thấy Tưởng Húc đang bưng trà sữa, cậu ta mặc áo len đen và quần xanh bộ đội, tóc không dài cũng không ngắn.
Ôn Hạ sững sờ một lúc, sau đó quay sang nhìn Khương Nhan, thấy cô ấy cười "hì hì", lúc này cô mới hiểu mọi chuyện.
“......”
Hiện tại gọi điện thoại kêu Tần Mặc đừng tới, còn kịp không?
"Ôn Hạ, cho cậu uống, ít đường."
Tưởng Húc lộ ra hàm răng trắng tinh, đưa trà sữa cho cô, sau đó đưa cho Khương Nhan một ly.
Khương Nhan nhìn đồ uống yêu thích của cô ấy, nháy mắt với Ôn Hạ, cậu xem Tưởng Húc quan tâm cậu chưa, trà sữa cũng mua vị cậu thích uống còn gì.
Ôn Hạ muốn dùng trà sữa đập cô ấy, sao không sớm nói là có Tưởng Húc.
"Anh họ đâu? Anh ấy không đi sao?" Tưởng Húc đột nhiên hỏi một câu.
Ôn Hạ: "..."
Cô vừa định lấy điện thoại di động ra điện nói Tần Mặc không cần tới, một giây sau, liền nghe thấy Tưởng Húc vẫy tay áo về phía tiểu khu: "Anh họ, ở đây."
Ôn Hạ quay đầu lại, nhìn thấy Tần Mặc mặc áo len đen, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt, dưới là quần jean xanh nhạt.
Cô thấy bước chân của anh rõ ràng dừng lại, giây tiếp theo, ánh mắt chạm nhau, cô vô tội cười với anh.
“......”
Rớt một miếng đậu phụ xuống đập cô ngất xỉu.