Lưu Yến đẩy một tấm thẻ ngân hàng qua: "Đây là một chút tâm ý của chú Ngụy và mẹ, bên trong có hai mươi vạn, mật mã là sinh nhật của con."
"Con không cần."
Ôn Hạ nhìn thẳng vào bà ấy, trên khuôn mặt xinh đẹp và trưởng thành không có chút nào là không nỡ.
Đã sớm biết, còn chờ mong cái gì nữa.
Ôn Hạ đột nhiên nắm lấy cánh tay Ôn Đức, nghiêng đầu, trìu mến nói: "Ba nuôi con được."
"Đúng không, ba?"
Cô cười toe toét với Ôn Đức, để lộ hàm răng trắng tinh.
Ôn Đức sững người một lúc, ông còn nghĩ nếu biết chuyện này cô sẽ trách ông.
Ông nhìn về phía Lưu Yến: "Các người giữ lại đi, Hạ Hạ là con gái tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với con bé."
Nghe vậy ánh mặt Ôn Hạ có chút chua xót, kiếp trước cô biết Lưu Yến ra nước ngoài, cô nổi điên mắng ông, nói tất cả đều là lỗi của ông, trách ông ly hôn với Lưu Yến.
Kiếp trước cô có cuộc sống thuận buồm xuôi gió, người duy nhất cô có lỗi là Ôn Đức.
......
Rời khỏi quán trà Ôn Đức lái xe chở Ôn Hạ về nhà, Trên đường về Ôn Đức đột nhiên chạm vào hộp thuốc lá trên xe, rút được một nửa điếu thuốc, khóe mắt thoáng nhìn Ôn Hạ một cái, lại bỏ trở về.
Ôn Đức không bao giờ hút thuốc khi có mặt cô, hay thậm chí cầm hộp thuốc lá.
Có lẽ tâm trạng của ông không tốt.
Cổ họng Ôn Hạ có chút chát, cô làm bộ như không biết, cầm lấy hộp thuốc cùng bật lửa, cười nói: "Ba, con giúp ba châm một điếu, con tới bây giờ cũng chưa từng được châm thuốc cho ba"
Một tiếng “cạch”, điếu thuốc được châm lửa, chợt thoang thoảng mùi thuốc lá, có chút nồng.
Mắt cô ươn ướt nghẹn ngào.
Cô đưa nó cho Ôn Đức: "Ba, cho ba, nhưng ba đừng hút nhiều, hút nhiều không tốt cho sức khỏe."
Ôn Đức nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của cô, ông dừng xe bên đường, nhận lấy điếu thuốc đang cháy trong tay cô, mở cửa đi ra ngoài.
Ông rất nhanh liền trở về, lại lái xe, lời nói mang theo một chút trách mắng: "Con gái không được đυ.ng vào thuốc lá." Trong hơi thở không có mùi thuốc lá.
Rõ ràng là không có hút thuốc.
Ôn Hạ cười "hì hì": "Ba, con biết rồi."
Đi ngang qua chợ rau, Ôn Hạ bảo Ôn Đức dừng xe: "Ba, chúng con mua cá về ăn nha, con làm cá kho cho ăn nha."
Cô rất ít khi nấu cơm, khi còn bé trong nhà có mướn bà vυ' đến nấu, lên trung học chuyện cơm nước trong nhà đều có Ôn Đức lo, còn sau khi kết hôn là Tần Mặc nấu cơm.
Ôn Đức không nói gì, tìm chỗ đậu xe gần đó, hai người một trước một sau đi dạo chợ rau.
Ôn Đức phía trước, Ôn Hạ đi sau liền bước nhanh hơn thân thiết nắm lấy cánh tay ông than thở: "Ba, ba đi quá nhanh, không chịu đợi con gì hết."
Ôn Đức sững người một lúc, sau đó định thần lại, không nói gì, nhưng bước chân đã chậm hơn một chút.
Từ chợ rau bước ra, trong tay hai người xách theo đầy rau và hoa quả.
......