Dưới ảnh có vài dòng chữ nhỏ, bạn học Tần Mặc nhiều lần đạt được thành tích tốt nhất ở tuổi của mình, cũng như giành được ba học sinh giỏi, cán bộ xuất sắc, học sinh văn minh và các bằng khen khác.
Trước kia chỉ nghe nói Tần Mặc học ở trường trung học rất lợi hại, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy qua.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy, nhịn không được cảm thán kiếp trước cô phải tích bao nhiêu phúc.
Thật ra duyên phận của cô và Tần Mặc đều do mặt cô dày.
Cô nghĩ đến cái gì đó, lấy điện thoại mở camera ra, “rầm rầm” một tiếng về phía bức ảnh.
Sau đó cô tiếp tục xem qua các bảng thông báo khác, phát hiện ra Tần Mặc làm dẫn chương trình, biểu diễn và các loại hình ảnh khác.
Lại giơ đồng hồ lên xem, còn có năm phút nữa là tan học, cô bèn đứng dưới tòa nhà Sùng Minh, đứng ở bên cạnh cửa phòng học bên trái.
Một nam giáo viên mang theo hốc mắt màu đen cầm một quyển sổ cũng đứng ở cửa, chắc là cũng là chờ tan học.
Hai người nhìn nhau một cái.
“Bạn học, em đang tìm ai?” Giáo viên chủ nhiệm lớp tên lửa Chu Cương ân cần nói.
Ôn Hạ đoán được ông là chủ nhiệm lớp tần Mặc, ngoan ngoãn nói: “Anh họ, Tần Mặc.”
Nghe thấy tên Tần Mặc, vẻ mặt Chu Cương càng dễ gần hơn: “Có thể phải đợi thêm vài phút nữa.”
Lúc này chuông tan học vang lên, một nữ giáo viên đi ra, Chu Cương đi vào.
Cô nghe rõ giọng nói của ông: “Các bạn trong lớp im lặng, chậm một vài phút để nói chuyện, tuần tới sẽ tiến hành kỳ thi hàng tháng, các em về nhà ôn bài…”
Ông nói nhanh, một hai phút là xong.
Sau đó ông lại tới một câu: “Tần Mặc, em họ của em đang chờ em ở bên ngoài, chuyện báo cáo tuần sau lại làm.”
Chỉ chốc lát sau, một đám học sinh từ trong phòng học đi ra, một đám tò mò nhìn Ôn Hạ, rất nhanh Tần Mặc mặc áo len màu đen, quần jean màu lam đi ra.
Anh tự nhiên nhận lấy túi xách của cô: “Sao hôm nay lại đưa cặp sớm như vậy?”
Ôn Hạ muốn cho anh một bất ngờ nên lúc nói chuyện điện thoại không nói cho anh: “Hai ngày nay thi, trường học cho nghỉ sớm.”
“Em họ, xin chào, anh là Triệu Tử Xuyên.” Một giọng nói của một chàng trai xen vào.
Ôn Hạ quen biết nam sinh mập mạp trước mắt, là bạn tốt nhiều năm của Tần Mặc, thế nhưng lúc này anh ta mập hơn sau này nhiều.
“Xin chào, em là Ôn Hạ.”
Triệu Tử Xuyên đọc to, cười khen: “Ôn Hạ, cái tên này thật dễ nghe.”
Miệng Triệu Tử Xuyên luôn luôn khen người, nếu không làm sao có thể đuổi kịp một người khống chế nhan sắc như Liễu An An.
Ôn Hạ không nhịn được cười: “Cám ơn.”