Mang Theo Ông Xã Học Bá Trọng Sinh

Chương 7.2: Yên tâm đi, ba mẹ không ăn thịt em

Ôn Hạ nhìn Ôn Đức, đột nhiên phát hiện tóc ông đã bạc hơn một chút, ánh mắt cô chua xót: “Khi nào ba về?”

Trước kia không hiểu Ôn Đức, nhưng sau khi kết hôn xong mới hiểu được nếu như không phải Ôn Đức vất vả, thì có lẽ bây giờ cô sẽ không có được cuộc sống an nhàn.

Ôn Đức sửng sốt một chút: “Thứ năm sẽ về.”

Ôn Hạ gật đầu: “Ba đi đường cẩn thận.”

“Đừng lo lắng cho ba, con phải học hành chăm chỉ ở trường, có chuyện gì thì nói thầy cô gọi điện thoại cho ba.”

“Ừm.”

“Mẹ con gọi điện thoại tới, bà ấy nói sáng mai sẽ dẫn con đi mua quần áo, ba bảo bà ấy tiện thể buổi chiều đưa con đi học luôn.”

Ôn Hạ trầm mặc một lúc: “Ba, con không đi, quần áo của con đủ mặc.”

Trước đây cô vẫn cho rằng Lưu Yến và Ôn Đức ly hôn tất cả đều tại Ôn Đức, nhưng sau đó mới biết là Lưu Yến đã nɠɵạı ŧìиɧ.

Có lẽ Ôn Đức không muốn cô biết điều này, ông vẫn luôn giấu nó.

Ôn Đức phát hiện tâm trạng cô sa sút, ông mím môi: “Đợi lát nữa ba sẽ gọi lại cho mẹ con nói con không đi, vậy ngày mai con tự đi xe đến trường, mang điện thoại theo, đến nơi thì gọi điện thoại cho ba.”

“Được.” Ôn Hạ gật đầu.

...

Chủ nhật

Tám chín giờ sáng, Khương Nhan bèn gọi điện thoại tới, nói buổi chiều ra ngoài sớm cùng nhau đến cửa hàng mua một cái kẹp.

Ôn Hạ bắt đầu thu dọn quần áo, giày dép, chờ thu dọn xong, đã gần mười một giờ rồi.

Lúc này, điện thoại reo lên.

Là Tần Mặc.

Cô nhấn nút trả lời: “A lô.”

“Mở cửa ra.” Tần Mặc nói.

Tối qua nói chuyện điện thoại, Ôn Hạ nói Ôn Đức đi công tác.

“Tới rồi.” Ôn Hạ không cúp điện thoại mà ra khỏi phòng ngủ, mở cửa lớn, Tần Mặc ở trước cửa, trong tay xách hai túi đồ lớn, cô nghiêng người cho anh vào.

Đang chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy giọng dì Chu ở bên cạnh: “Hạ Hạ, ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Ôn Hạ gật đầu.

“Người thân của cháu tới rồi à?” Chu Lâm duỗi cổ nhìn Tần Mặc một cái.

Ôn Hạ bước sang bên cạnh một chút: “Ừm, anh họ của cháu.”

“À.” Chu Lâm càng nhìn Tần Mặc càng cảm thấy quen mắt, giống như đã gặp qua trong tiểu khu.

Đóng cửa lại, Ôn Hạ thở dài một hơi.

“Chồng, lần sau anh đừng tới đây, nếu dì Chu nói với ba em, em sẽ chết chắc.” Nói xong cô khoa tay múa chân về phía cổ mình.

Tần Mặc bật cười, nhịn không được xoa tóc cô: “Đừng sợ, có chồng ở phía trước chắn cho em.”

Anh nhìn lướt qua bộ quần áo nhà rộng thùng thình của cô, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Có cần thay quần áo hay không, mẹ bảo anh gọi em qua ăn cơm, mấy thứ này mẹ bảo anh mang đến cho em.”

“Em đi thay quần áo.” Ôn Hạ cũng không nhăn nhó, cô ở Tần gia ăn cơm cũng không phải một hai lần.