Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 49: Phải Về Nhà Rồi

Đương nhiên là Hoàng Minh Đức nhớ rõ.

Mua một chiếc máy nhắn tin, thêm các phụ phí nữa cũng phải mất 2000 đồng tiền mới mua được.

Nhưng đến hiện tại, bởi vì cạnh tranh giá trên thị trường nên chỉ cần bỏ ra 1000 đồng tiền cũng đã mua được một chiếc máy nhắn tin rồi.

Đúng rồi, mấy ngày hôm trước bộ phận thị trường của bọn họ còn đang thảo luận có nên giảm giá thành sản phẩm xuống nữa hay không, bọn họ sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Hiện tại sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, Hoàng Minh Đức trực tiếp chửi một câu “Mẹ nó”.

Đột nhiên anh ta nhìn về phía Vu Hoài Ngạn, tầm mắt kinh nghi bất định, giá cả của máy nhắn tin ngày càng được giảm xuống, vậy thì có lý do gì mà giá máy điện thoại di động không thể xuống chứ?

Hơn nữa tựa như vừa rồi Vu Hoài Ngạn giải thích cho bọn họ, điện thoại di động có tiềm năng vô hạn.

Giống như điện thoại di động hiện tại đã tích hợp được tính năng nhắn tin của máy nhắn tin, tính năng nghe gọi điện thoại đường xa, thậm chí điện thoại di động còn đang được nghiên cứu để tích hợp thêm nhiều tính năng khác nữa, vậy công ty sản xuất máy nhắn tin nho nhỏ của bọn họ còn đường sống hay không?

Hoàng Minh Đức cùng Tằng Nghị đều rơi vào trầm tư.

Vu Hoài Ngạn biết hai người đã nghe lọt được.

Nhưng hôm nay anh chỉ đưa cho hai cái nhìn tổng quan, cụ thể chuyển mình như thế nào còn phải bàn bạc kỹ hơn.

Mà Hoàng Minh Đức và Tằng Nghị sau khi đã tiếp nhận ý tưởng của Vu Hoài Ngạn, sức tưởng tượng trong đầu giống như con ngựa hoang thoát cương, căn bản là dừng không được.

Dù cho bọn họ có trì độn thì cũng hiểu rõ, nếu điện thoại di động trở lên phổ biến trong tương lai, vậy đó chính là một thời đại điên đảo.

Mà hiện tại, bọn họ đang ở giai đoạn đầu của thời đại này.

Nghĩ như vậy, người nào có thể không kích động được chứ?

Hai người đỏ mặt cùng nhau thảo luận kịch liệt, hận không thể hiện tại liền lao đi nghiên cứu phát minh.

Ngay cả Bành Khải bên cạnh, trong ánh mắt cũng tràn đầy thần thái.

Nhưng vào lúc này, Vu Hoài Ngạn cho bọn họ một gáo nước lạnh.

Làm thì khẳng định là phải làm, nhưng lại không thể nhanh như vậy, bọn họ muốn kỹ thuật cũng không có kỹ thuật, muốn nhân tài cũng không có nhân tài, con đường phải đi sắp tới sẽ không hề dễ dàng như vậy.

Hiện tại kinh doanh máy nhắn tin đang ở thế đỉnh phong, trong tương lai, máy nhắn tin vẫn là một mảng hái ra tiền của công ty bọn họ trong một đoạn thời gian.

Nhưng trọng tâm của công ty sẽ phải dần chuyển đổi tới mảng nghiên cứu và phát minh điện thoại di động.

Vu Hoài Ngạn vừa nói như vậy, mấy người cũng bình tĩnh lại, nhưng nội tâm lại không thể bình tĩnh được.

Vu Hoài Ngạn nhìn đồng hồ, nói: “Hôm nay đến đây thôi, tan họp”.

“Hiện tại còn sớm mà!” Hoàng Minh Đức nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía Vu Hoài Ngạn, “Anh Ngạn, anh đây là muốn nhanh chóng đi nghiên cứu phát minh điện thoại di động sao? Mang tôi đi cùng với!”

Hoàng Minh Đức không cần nghĩ cũng biết, dựa theo tính cách của anh Ngạn, làm sao có thể tan tầm giờ này.

Anh khẳng định là Vu Hoài Minh sẽ tiếp tục đi làm việc tiếp.

Nếu anh ta đi theo anh Ngạn, chẳng phải sẽ rất có lợi hay sao?

Vu Hoài Ngạn liếc nhìn anh ta một cái, bình tĩnh mà nói: “Không phải, tôi về nhà ăn cơm.”

Đã đến thời gian tan tầm rồi, trách cho Ôn Chỉ Văn ở nhà phải chờ anh.

Hoàng Minh Đức: “A???”

Không phải, tình huống này là sao thế, không phải anh là người cuồng công việc hay sao? Tại sao lại muốn về nhà ăn cơm ?

Cơm ở nhà ngon như vậy sao?