Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 45: Cảm Giác Kỳ Lạ

Mẹ chồng con dâu Ôn Chỉ Văn và Tạ Thục Anh hàn huyên hơn một giờ.

Quan trọng chính là trong nhà có tiền, bằng không chỉ tính riêng phí gọi điện thoại đã không thể trả được rồi.

Tính thời gian, trừ Vu Hoài Ngạn đang ở ngoài thì còn có Viên Lệ Lệ.

Tuy rằng không biết mẹ chồng và em dâu chưa từng gặp kia đang nói về chuyện gì, nhưng cách cửa phòng, Viên Lệ Lệ cũng có thể cảm nhận được mẹ chồng đang rất vui vẻ.

Đứng ngoài cửa cũng có thể nghe loáng thoáng tiếng cười truyền đến, Viên Lệ Lệ nhíu mày, cũng không hiểu rõ tình huống này là sao.

Rõ ràng những lần trước, sau khi gọi điện nói chuyện với Ôn Chỉ Văn xong, mẹ chồng đều là mặt ủ mày ê, tại sao lần này lại vui vẻ như vậy?

Thật ra, Viên Lệ Lệ cũng không có ý kiến gì với Ôn Chỉ Văn.

Nhưng cô sợ đối phương lại có ý kiến với mình.

Làm chị em dâu, tất nhiên là Viên Lệ Lệ biết tình huống của Ôn Chỉ Văn.

Theo như cô thấy, con gái phải trưởng thành trong gia đình có hoàn cảnh như vậy, hầu hết đều có tính cách không được tốt lắm.

Hơn nữa trước vài lần thấy mẹ chồng trò chuyện cùng Ôn Chỉ Văn, Viên Lệ Lệ càng có thêm bằng chứng để cho rằng suy nghĩ của bản thân là đúng.

Mẹ chồng không thể tham dự hôn lễ của em chồng, nói đến nói đi thì nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Viên Lệ Lệ cô mà ra.

Nhưng mẹ đẻ của Viên Lệ Lệ qua đời sớm, cô mang thai lại khó khăn đến như vậy, vào lúc ấy, cô cũng sẽ không để mẹ chồng rời đi.

Viên Lệ Lệ liền có chút lo lắng, Ôn Chỉ Văn sẽ vì chuyện này mà ghi hận cô.

Trong lòng có vướng bận, nên Viên Lệ Lệ lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Thẳng đến thời điểm hơn 10 giờ tối, người chồng Vu Thành Hoành đã trở lại.

Vu Thành Hoành ở quân khu Nam Thành, là một đoàn trưởng không lớn không nhỏ.

Hiện tại, Viên Lệ Lệ và Tạ Thục Anh liền đi tùy quân cùng anh, ở trong viện mà bộ đội phân phối cho người nhà quân nhân.

Vẻ ngoài của Vu Thành Hoành vô cùng cao lớn, tướng mạo anh tuấn, nhưng lúc anh không cười nói thì nhìn vô cùng uy nghiêm.

Khi anh trở về nhà, theo thường lệ thì anh sẽ quan tâm tình huống thân thể của Viên Lệ Lệ một chút.

Sau khi đã biết được thân thể vợ mình không có vấn đề gì, Vu Thành Hoành nhanh chóng đi rửa mặt mũi tay chân, sau đó mới trở về phòng sau đóng cửa tắt đèn, nằm trên giường, một chuỗi hành động liền mạch lưu loát.

Một lần nữa, phòng ngủ chìm vào trong bóng tối, Viên Lệ Lệ vẫn không ngủ được.

Cô dùng khuỷu tay thọc chồng nằm ở bên cạnh, nói với anh: “Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho em dâu, hai người hàn huyên hơn một giờ liền mới tắt máy.”

Vu Thành Hoành mới vừa nhắm mắt lại cũng không có mở mắt ra, thanh âm mang theo mười phần buồn ngủ: “Chuyện này không phải rất tốt hay sao?”

“Tốt chỗ nào?” Giọng nói của Viên Lệ Lệ hơi đề cao âm lượng, sau đó lại nhỏ giọng tiến đến bên tai Vu Thành Hoành nói, “Em sợ em dâu ghi hận em.”

“Hử?”

“Chính là bởi vì em mà mẹ không đi tham gia hôn lễ của bọn họ, em sợ trong lòng em dâu không thoải mái, ở trước mặt mẹ nói em làm không đúng, như vậy em sẽ rất khó xử.” Viên Lệ Lệ nói ra băn khoăn của chính mình.

“Em cứ dưỡng thai cho tốt, đừng cả ngày suy nghĩ vớ vẩn mấy chuyện lung tung rối loạn nữa.” Vu Thành Hoành ngáp một cái, hiển nhiên không hiểu được tâm tư (*) bách chuyển thiên hồi của Viên Lệ Lệ.

(*) Bách chuyển thiên hồi: Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả.