Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 38: Phê Bình

Dì Dương thấy mẹ Tiết phản ứng lớn như vậy, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng lấy thân phận của bà thì không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành phải tránh mặt mẹ Tiết mà đi làm việc của mình, thuận tay thu dọn bữa sáng ở trên bàn.

Tầm mắt của mẹ Tiết đi theo dì Dương, cũng thấy được cơm sáng trên bàn, vì thế bà không thể tin tưởng mà lại nhìn về phía Ôn Chỉ Văn: “Tiểu Ôn, không phải là cháu vừa mới ăn xong bữa sáng chứ? Bây giờ đã mấy giờ rồi mà giờ cháu mới rời giường?”

Ôn Chỉ Văn: “......”

Ôn Chỉ Văn trầm mặc lại khiến mẹ Tiết cho rằng cô đang cam chịu, bà ta bắt đầu không lưu tình mà muốn giáo dục Ôn Chỉ Văn: “Không phải dì muốn nói cháu, Tiểu Ôn à, là vợ nên có bộ dáng của người làm vợ, cháu nhìn xem khắp khu này, có người vợ nào lại lười như vậy chứ, ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy cũng thôi di, lại còn không chịu làm việc nhà mà phải mời bảo mẫu về để hầu hạ cháu sao?”

“Nói một câu chê cười, trước kia nương nương ở trong cung cũng đều không được hưởng thụ như cháu đâu?” Mẹ Tiết cười tủm tỉm mà nói, nội dung trong lời nói lại rất khó nghe.

Ở trong sách, mẹ Tiết chính là một nhân vật được miêu tả rằng, bởi vì con trai kiếm được tiền, điều kiện trong nhà tốt, lại có người con dâu tốt như Thang Linh Na, vì thế con dâu nhà ai cũng sẽ bị bà ta dùng miệng lưỡi sắc bén của mình để phê bình.

Trong sách, hình như nguyên chủ cũng từng bị mẹ Tiết giáo dục rất nhiều lần.

Ôn Chỉ Văn được tiếp thu về tiểu thuyết trong trí nhớ, còn bao hàm cả khu bình luận về tiểu thuyết.

Thời điểm mẹ Tiết giáo dục vợ nhà khác, còn có không ít người trên mạng nói mẹ Tiết có miệng lưỡi sắc bén vô cùng, Ôn Chỉ Văn xem thế là đủ hiểu rồi.

Nhưng hiện tại Ôn Chỉ Văn cũng đã nhìn ra, mẹ Tiết tới đây không có ý tốt, chính là tới tìm phiền toái cho cô đây mà.

Nếu đã bị người ức hϊếp đến trên đầu rồi, tất nhiên Ôn Chỉ Văn cũng sẽ không nén giận.

“Đây là dì họ đúng không? Cháu đẽ nghe Hoài Ngạn nhắc tới nhà các người, nghe nói anh họ mở mấy quán ăn, thu về được rất nhiều tiền, dì họ thật có phúc khí.” Ôn Chỉ Văn cười tủm tỉm mà nói, quyết định cùng mẹ Tiết biểu diễn một phen.

Mẹ Tiết nghe được lời này, trong lòng rất đắc ý: “Đó là đương nhiên, từ nhỏ tới lớn, Tiết Kỳ nhà dì đều là người rất ưu tú.”

Nụ cười trên môi Ôn Chỉ Văn vẫn không thay đổi, tiếp tục nói: “Dì họ đánh giá cao anh họ như vậy, hẳn là anh họ rất hiếu thuận với dì nhỉ? Chẳng lẽ anh họ chưa từng mời bảo mẫu về nhà hỗ trợ công việc để dì được thảnh thơi hơn sao?”

Bỗng chốc, vẻ mặt tươi cười của mẹ Tiết trở lên cứng đờ: “Nhà chúng tôi không cần bảo mẫu.”

Ôn Chỉ Văn ý vị thâm trường mà nhìn bà ta một cái, khen nói: “Oa, vậy hẳn là dì họ rất vất vả rồi!”

Trực giác của mẹ Tiết cảm thấy không thích hợp, nhưng lại nhịn không được đi theo ý nghĩ của Ôn Chỉ Văn, hỏi: “Cháu nói vậy là có ý gì?”

“Người xem, một nhà các dì có đến năm người, chị dâu họ lại mang bụng lớn như vậy, ngày thường những việc nấu cơm giặt giũ trong nhà đều không phải tới tay dì họ rồi sao? Vừa nghe liền thấy là rất vất vả đó! Không giống cháu, Hoài Ngạn nhà cháu rất thương cháu, nên đã mời hẳn bảo mẫu về nhà.”

Mặt mẹ Tiết có chút đen lại.

“Cháu chính là đang ngụy biện nói linh tinh, những việc vặt vãnh này chính là việc mà phụ nữ chúng ta phải làm, nào có ai đi mời bảo mẫu về làm chứ! Hơn nữa Linh Na chỉ là mang thai mà thôi, làm chút việc nhà này cũng có thể khiến con bé mệt nhọc hay sao, nhớ năm đó không phải dì cũng là bụng lớn mà vẫn phải lo liệu việc nhà cửa một mình đấy thôi sao?”