Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 27: Quần Áo Của Anh Đâu Rồi?

Lúc trước, bà còn tưởng rằng tình cảm đôi vợ chồng son không tốt, nhưng hiện tại vừa thấy đến sắc mặt của Vu Hoài Ngạn, lại nghe được anh vừa trở về là hỏi Ôn Chỉ Văn ở đâu, liền cảm thấy tình cảm của đôi vợ chồng son này thật tốt, chỉ là không biểu hiện ra ngoài ở trước mặt bà mà thôi.

Dì Dương là một người cơ trí, lúc này sẽ không kéo chân sau của Ôn Chỉ Văn, mà là cười tủm tỉm nói: “Tiểu Ôn biết ngày mai cậu phải về, hẳn là đã đi ra ngoài mua đồ vật, hiện tại còn chưa có trở về.”

Kỳ thật bà căn bản không biết Ôn Chỉ Văn đi làm gì, chắc là đi dạo phố.

Vu Hoài Ngạn vừa nghe những lời này, quả nhiên sắc mặt tốt lên rất nhiều.

Cùng dì Dương chào hỏi xong, anh liền cầm hành lý lên lầu.

Không hề nghi ngờ chính là, phòng ngủ của hai người cũng thay đổi sang bộ dạng khác.

Vu Hoài Ngạn mất vài giây đứng ở cửa, sau đó mới đi vào.

Ngồi trên xe vài tiếng đồng hồ, Vu Hoài Ngạn chuẩn bị đi tắm rửa.

Theo thói quen mà đi tới trước tủ quần áo.

Vu Hoài Ngạn mở cánh tủ ra.

Nhìn thấy mấy bộ tây trang của anh vô cùng đáng thương mà bị dồn vào một góc, bên trong rực rỡ muôn màu đều là quần áo và váy vóc xinh đẹp của phụ nữ.

Anh nhướng mày.

Anh lại kéo thêm cánh cửa tủ thứ hai, vẫn là của cô.

Cánh cửa thứ ba.

Cánh cửa thứ tư.

......

Cho nên, quần áo của anh đâu?

Vu Hoài Ngạn đứng ở trước tủ quần áo, lâm vào trầm mặc.

Dưới lầu.

Rốt cuộc Ôn Chỉ Văn cũng về đến nhà.

Dì Dương vẫn luôn chú ý động tĩnh ngoài cửa, chỉ cần hơi chút có thanh âm là bà lại ngó đầu ra ngoài nhìn.

Vừa thấy thân ảnh của Ôn Chỉ Văn, bà vội vàng chạy ra, giữ chặt cánh tay của Ôn Chỉ Văn rồi chỉ trên lầu, nhỏ giọng nói: “Vu tiên sinh đã trở lại.”

Ôn Chỉ Văn cả kinh.

Không phải nói ngày mai mới trở về sao?

Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này, tại sao lại không làm theo lẽ thường thế?!

“Anh ấy......”

Đừng nhìn biểu hiện của Ôn Chỉ Văn ở trong điện thoại cực kỳ thành thạo nhưng tới khi Vu Hoài Ngạn thật sự đã trở lại, hơn nữa hiện tại còn đang ở trên lầu thì cô vẫn có chút hoảng.

Chủ yếu là quá đột nhiên làm cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.

“Vu tiên sinh vừa trở về đã hỏi cháu đi đâu đấy!” Dì Dương cười nói.

Ý của bà là muốn nói cho Ôn Chỉ Văn biết Vu Hoài Ngạn rất quan tâm cô, vậy nên vừa trở về đã hỏi cô đi đâu.

Nhưng Ôn Chỉ Văn nghe như thế lại càng thấy hoảng hốt, hỏi: “Vậy dì nói như thế nào?”

Dì Dương vỗ tay cô, nhỏ giọng nói: “Dì nói cháu đi ra ngoài mua đồ cho cậu ấy”.

Ôn Chỉ Văn lập tức cảm động mà nhìn về phía dì Dương.

Thật ra là do Ôn Chỉ Văn cảm thấy cứ ở mãi trong nhà rất nhàm chán, lại nghĩ Vu Hoài Ngạn ngày mai mới trở về nên cô mới đi ra ngoài dạo phố.

Đương nhiên không phải cố ý đi ra ngoài mua đồ cho Vu Hoài Ngạn, nhưng cô nghĩ tới mấy ngày nay cô mua không ít đồ, hiện tại Vu Hoài Ngạn sắp trở lại mà cô lại không mua cho anh bất cứ một món đồ nào thì đúng là không thể nào nói nổi, vì thế cô liền thuận tay chọn hai bộ quần áo cho anh.

Hiện tại vừa lúc không cần tìm lý do!

Lại dò hỏi tình huống sau khi Vu Hoài Ngạn trở về với dì Dương một lúc rồi Ôn Chỉ Văn mới xách đồ thấp thỏm đi lên lầu.

Cô đi đến trước cửa phòng ngủ của hai người, lén lút phun ra một hơi, động tác nhẹ nhàng mở cánh cửa tạo ra một cái khe nhỏ, cái đầu nhỏ chui qua khe nhìn vào trong phòng.

Thính lực của Vu Hoài Ngạn rất tốt nên dù động tác của Ôn Chỉ Văn có nhẹ nhàng thì anh vẫn nghe thấy động tĩnh, anh liền quay đầu nhìn lại.