Hoàng đế nhớ tới thái tử cực kỳ căm hận Triệu thị, lúc này mới ngừng tay, quay đầu nhìn về phía nhi tử, ngữ khí làm hoà nói: "Trẫm là đế vương, kiếp này cũng chỉ có hai nữ nhân, bây giờ nạp thêm một người, cũng không quá nhiều"
"Phụ hoàng có thể nạp bất luận nữ nhân nào, nhưng không thể là yêu nữ Triệu thị, nhi tử và nữ nhân Triệu thị không hợp"
Hoàng đế hơi giật mình, nhớ lại hình ảnh năm đó thái tử xách kiếm xông vào cung Hoa Dung, không coi ai ra gì, mạo hiểm muốn mang đầu Triệu Huề cúng tế mẫu thân hắn. Trong lòng liền cảm khái, cuối cùng là hắn vẫn phải chịu thua tiên hoàng hậu và đứa con này. Nếu hắn muốn khăng khăng cưới Triệu Yên Yên, chỉ sợ Thái tử lại nổi điên trực tiếp chém đứt đầu nàng.
Nữ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, thế nhưng không thể đưa vào cung được.
Con chim thiên nga xinh đẹp tới miệng còn bay đi mất. Hoàng đế cảm thấy đời này không còn thiết tha gì.
Hắn than nhẹ một tiếng, đứng dậy rửa sạch bàn tay dính đầy dịch nhầy trong suốt của nàng, rời khỏi trắc điện trước, sau đó đến điện Nghị Chính. ( Cung điện bàn bạc chính sự quốc gia)
Giờ phút này, trong trắc điện chỉ còn lại thái tử, Triệu Yên Yên đang loả lồ nằm thở hổn hển trên giường, và vài cung nhân khác.
Bên tai hắn còn quanh quẩn những tiếng rêи ɾỉ vừa rồi của thiếu nữ, cười lạnh đến gần vài bước, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn xuống thân thể như ngọc ngang dọc trên giường, cả người thiếu nữ giàn dụa xuân thủy óng ánh, nhìn da^ʍ uế dơ bẩn cực kỳ, hắn chán ghét nói: " Triệu nữ gia thật lanh lẹ, nhanh như vậy đã bò lên long sàng nằm"
"Ô ô ô..." Triệu Yên Yên khóc nức nở lắc đầu, mắt tên điên này bị mù rồi sao? Rõ ràng là nàng bị phụ hoàng hắn trói, là bị cưỡиɠ ɧϊếp không thể phản kháng.
"Chảy nhiều nước bẩn như vậy, cô thấy ngươi không thích hợp làm cung phi, ngược lại làm kỹ nữ hầu hạ ngàn nam nhân thì hợp hơn". Thái tử hung tợn chế nhạo nói, hai mắt đỏ máu vì tức giận, gương mặt tuấn tú tràn đầy hận thù.
Triệu Yên Yên trừng lớn hai mắt nhìn về phía hắn, giọt lệ nặng hạt lại thi nhau trào ra khóe mắt.
Hắn lại ác ý nói nàng thành như vậy.
Lưu Thông thấy nàng khóc dữ dội, hắn càng hưng phấn thêm, tiếp tục giễu cợt nói: "Hai lần ta gặp ngươi, đều là nằm trên giường nam nhân khác, đều bị nam nhân đè dưới thân sờ mó, vì sao luôn là ngươi? Hả? Triệu Yên Yên? Vì sao luôn là ngươi?" Thanh âm hắn càng ngày càng lớn, cuối cùng gần như là rống giận.
Thiếu chút nữa thôi, nàng đã là nữ nhân của phụ hoàng.
Ghê tởm
Quá ghê tởm, làm người muốn ói.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ buồn bã rơi lệ, nếu đổi là nam nhân khác thấy nàng khóc lóc thảm thương như vậy, tâm can sớm đã tan nát. Nhưng thái tử chỉ lạnh lẽo nhìn nàng, khoé miệng nhấc lên ý cười trào phúng.
Hai tay thái tử vắt ở phía sau, dáng người cao lớn, uy nghiêm cao ngất, trên người toát lên phong thái ung dung cao quý.
Hắn thay đổi giọng điệu, thờ ơ cười nói: "Đừng nóng vội tìm giường nam nhân trèo lên nữa, Triệu Yên Yên, ngươi rẻ tiền như vậy, sẽ có một ngày, ngươi sẽ đi đến chỗ ngươi nên ở."
Triệu Yên Yên hoảng sợ nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói cái gì.
Thái tử hận ghét Triệu gia ra sao, nàng đại khái cũng biết rõ. Giờ phút này, tên tà ác này âm trầm tươi cười, làm nàng như bị đóng băng cứng tại chỗ, hoàn toàn bị nỗi sợ cắn nuốt .